Áo Sơ Mi Bạc Hà


Trừ tịch đến gần, thành phố Đông Nghiệp.
Kí túc được giàn xếp riêng cho cảnh sát thực tập từ sớm đã ồn ào náo nhiệt.
Mỗi năm khi kì nghỉ Tết đến là thời điểm bận rộn nhất của cánh cảnh sát, họ luôn phải luân phiên trực hai mươi bốn giờ, đêm lễ 30 cũng rất hiếm được trở về đoàn tụ với người nhà.
Đội trưởng xem xét bởi vì kì lễ Tết năm nay đã là kì lễ cuối cùng của thời kì học sinh của mấy nhóc cảnh sát thực tập, nên không xếp bọn họ vào danh sách trực ban, hai mươi tám tháng chạp vừa qua đã cho phép bọn họ nghỉ Lễ.
Phòng Minh Thứ ở là phòng hai người, bạn cùng phòng tên là Lục Nhạn Châu, cậu ta là Đặc cảnh.

Thành phố Đông Nghiệp là một thành phố lớn đảm nhiệm nhiệm vụ rèn luyện cảnh sát thực tập, cảnh sát thực tập bị vứt sang đây không cần biết là học ngành nào, đều được xếp luân phiên vị trí trước, mà chức vụ vị trí nào cũng đều đòi hỏi thành thục.
Minh Thứ là cảnh sát hình sự, nhưng cũng bị buộc huấn luyện chung với cảnh sát đặc biệt.

May mà hè năm nhất cậu có tham gia huấn luyện khép kín, trong nhà cũng có một vị phụ huynh toàn năng xuất thân từ Thi đội huấn luyện đặc biệt, thế nên mấy thứ huấn luyện của Đặc cảnh vẫn chưa đổ ngã được cậu.
Lục Nhạn Châu trong nhóm cảnh sát thực tập được tính là một người xuất chúng, Minh Thứ cũng từng so chiêu với cậu ta vài lần, biết rằng người này rất mạnh, chỉ là có hơi ồn ào.
Bởi vì sắp được về nhà, tối hôm qua Lục Nhạn Châu không ngủ, xếp đồ đạc cả đêm, chẳng khác mấy bé tiểu học trông ngóng đi du xuân chút nào.
Làm hại đến Minh Thứ cũng gần như không ngủ.
Lục Nhạn Châu có chuyến xe lửa 10 giờ sáng, nên 6 giờ đã ngồi trên bàn rung đùi.
Minh Thứ xuống giường đắp mặt nạ, bắt được ánh nhìn chứa một vạn tấn tò mò đến từ vị trí trai thẳng nào đó.
"Minh đội, cậu còn đắp mặt nạ nữa hả!" Lục Nhạn Châu kinh ngạc đáp.
Cảnh sát thực tập làm sao được làm đội trưởng, nhưng vẫn có ước mộng vĩ đại 一 Ví dụ như một ngày nào đó sẽ trở thành một vị đội trưởng trấn thủ một phương
Trong đám Minh Thứ vẫn hay gọi nhau là đội trưởng, coi như là câu trộm vía, cũng coi như là cầu điềm lành.
"Cậu đắp không?" Minh Thứ vứt một miếng sang.
Lục Nhạn Châu giống như cầm phải trái khoai bỏng vậy, gấp rút trả lại, "Tôi không đắp, tôi không đắp!"
Minh Thứ thầm buồn cười trong lòng.
Chàng Lục Nhạn Châu này ấy à, theo góc nhìn thẫm mỹ hà khắc của cậu mà nói, coi như đẹp trai, nhưng có điều không quá chú trọng bề ngoài, não thô vô cùng.
Bình thường cậu cũng không muốn ở trước mặt "anh trai thẳng" này đắp mặt nạ, nhưng hôm nay Tiêu Ngộ An sẽ đến Đông Nghiệp, thuận đường đón cậu về nhà ăn Tết.

Đã lâu không gặp rồi, tối hôm qua cậu không được ngủ ngon tí nào, bị "anh trai thẳng" phá hoại, chỉ đành sáng sớm đắp mặt nạ.
"Cậu sao còn thong thả vậy hả?" Lục Nhạn Châu nói: "Hôm nay cậu không về à?"
Minh Thứ ấn mặt nạ nói: "Có chứ."
"Vậy sao cậu không thu xếp đồ? Cậu đi xe lửa chuyến mấy giờ?"
"Tôi có người rước."
Lục Nhạn Châu ngay lập tức hứng thú, "Ai đó ai đó? Bạn gái?"
Minh Thứ suýt nữa cười rớt mặt nạ, "Cái đầu cậu chỉ biết có bạn gái."
"Tôi thế này không phải bởi vì còn ế sao!" Lục Nhạn Châu hâm mộ đáp: "Tôi còn chưa yêu đương lần nào nữa."
Minh Thứ đi rửa mặt, câu có câu không nói chuyện với Lục Nhạn Châu, xong lại cùng cậu ta đi ăn sáng, Lục Nhạn Châu sợ kẹt xe, nên chưa tới 8 giờ đã xách vali, trước khi đi còn tiếc nuối hùi hụi, "Không được thấy bạn gái cậu rồi."
Cửa phòng kí túc xá đóng lại, Minh Thứ ngồi một lúc, cũng bắt đầu dọn quần áo.
Tầng lầu này toàn là cảnh sát thực tập, bên ngoài tiếng "ê ê ê" chưa từng ngừng lại.
Nhưng loại âm vang kêu gọi về nhà vào giờ khắc này khiến lòng người cảm thấy dễ chịu, cậu dọn một hồi, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài bắt đầu bật "Cung hỷ phát tài", thế mà cũng theo nhịp "hưm" lên vài tiếng.
Chẳng qua chuyện về nhà ăn Tết này, cậu mong đợi thì mong đợi, nhưng vẫn cảm thấy bất an.
Cậu sắp phải về hai nhà, họ Minh và họ Tiêu.

Về nhà họ Minh là muốn cùng cụ ông ăn sủi cảo, dọn dẹp phòng ốc, còn về nhà họ Tiêu thì phải ở tận vài ngày.
Lúc trước cậu không thích nhà họ Minh, nhưng hai năm nay về nhà họ Minh lại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Cụ ông biết hết tất cả, từ khi tốt nghiệp cấp ba lúc rời đi cậu không tính giấu giếm.

Cậu yêu Tiêu Ngộ An, cậu sẽ không kết hôn dựa trên lợi ích gia tộc với người mình không yêu giống Minh Hào Phong.

Cậu nợ nhà họ Minh.
Nhưng nhà họ Minh cũng nợ cậu.
Trong chuyện nợ nần này, cậu và nhà họ Minh đôi bên đạt thành một sự cân bằng vi diệu, mà chuyện này trái lại khiến cậu không còn mất tự nhiên nữa.
Nhưng ở nhà họ Tiêu thì không được.
Tất cả tình yêu thương, quan tâm cậu nhận được từ thuở mầm non đến khi thành thiếu niên đều đến từ nhà họ Tiêu, sau khi cậu trưởng thành thế mà lại cướp mất đứa trẻ mà người lớn nhà họ Tiêu vẫn hằng tự hào.
Cậu tựa như một tên trộm tham lam.
Mùa xuân năm nhất, Tiêu Ngộ An thừa nhận mối quan hệ chưa từng tồn tại với Tiêu Lãm Nhạc, năm hai Tiêu Ngộ An ra nước ngoài, cậu tự mình về nhà, năm ba thì ngược lại cậu lại cùng về với Tiêu Ngộ An.
Nhà họ Tiêu lúc trước đối xử với cậu ra sao, bây giờ vẫn như vậy, cho dù có là cụ ông Tiêu Tranh Vân theo lối xưa cũ nhất, cũng không nói nặng cậu nửa câu hay làm mặt lạnh với cậu lần nào.
Cô út tặng quà cho phận tiểu bối bọn họ, cũng chưa từng thiếu phần cậu.
Nhưng bọn họ càng như thế, thì trong lòng cậu lại càng cảm thấy áy náy.
Quan hệ của cậu và Tiêu Ngộ An, trên dưới nhà họ Tiêu tổng cộng chỉ hỏi đến một lần, sau này giống như đã có chung một thỏa hiệp ngầm hiểu, ai cũng không nhắc đến.
Nếu như chuyện này không được phơi bày ra ánh sáng, thì cậu vĩnh viễn sẽ mãi là đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Tiêu.
Cậu sắp không thể tiếp nhận sự khoan sung và độ lương của bọn họ nữa rồi.
Trưa đến, các cu cậu cảnh sát thực tập hầu hết đều đã rời đi, đường hành lang dần trở nên yên tĩnh, Minh Thứ cũng đã thu dọn xong đồ đạc, lúc đang đứng trước gương chỉnh tóc, điện thoại chợt reo lên.
Tiêu Ngộ An: "Anh đến rồi."
Minh Thứ cong môi, mấy cỗ cảm xúc đứng ngồi không yên tiêu tán hết cả.
Gặp Tiêu Ngộ An chính là lúc vui vẻ nhất.
Kéo vali đi ra, lúc nhìn thấy người đứng đối diện bên kia đường, cậu phảng phất cảm giác như đã trở về hồi tiểu học 一 Cậu đeo chiếc cặp to to, chạy ra từ trường học, vị anh trai "Duyên dáng yêu kiều" đã đứng ngay trước cổng trường đón cậu.
Từ "Duyên dáng yêu kiều" này là cậu được học từ lúc đó, thế nên mới vận dụng ngay, cậu cảm thấy anh giống với từ duyên dáng yêu kiều ấy.
Từ hình dung này chọc Tiêu Cẩm Trình cười suýt mất nửa cái mạng.
"Anh一" Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người xung quanh, dù sao cậu vẫn là một cảnh sát thực tập không thân thuộc với chốn thành thị này, Minh Thứ kéo vali chạy đến gần, rồi bỗng dưng nhảy lên, bổ nhào vào người Tiêu Ngộ An.
May rằng Tiêu Ngộ An thường chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, bắp thịt săn chắc, sức lực cường tráng nên mới ôm vững nhóc con dính người này, nếu không hai người sẽ ngã mất.
Tiêu Ngộ An thơm thơm lên môi Minh Thứ, thả người xuống, cười đáp: "Đen mất rồi."
Minh Thứ lập tức biện luận, "Tại em tập cực khổ đó! Em còn có thể biến trắng lại."
Tiêu Ngộ An đâu để ý cậu đen hay trắng, nhưng vẫn theo thói quen thích ghẹo cậu, "Đen rồi còn có thể biến trắng về được?"
Minh Thứ nói: "Anh em thương em nhiều nhiều vào, em sẽ biến trắng lại ngay."
Tiêu Ngộ An xoa gáy cậu.
Tối ngày hôm đó, bọn họ về tới nhà.
Sân nhà họ Tiêu vẫn giống mọi năm trước, treo đầy đèn lồng và đèn màu, mọi người ngồi với nhau thành một bàn trong phòng bếp chuẩn bị cơm đoàn viên, tối nay thì nấu lẩu.
Nhà họ Minh ấy vậy mà cũng treo đèn lồng, Minh Thứ vốn muốn đi thăm cụ ông trước, nhưng thấy bên ngoài ngừng mấy chiếc xe.

Nếu như đã có khách, vậy cậu không đi nữa.
Vừa đến nhà họ Tiêu, Minh Thứ đã cảm thấy không khí có chút gì đó khác thường.

Nhưng cậu nhất thời không nói rõ được có chỗ nào kì lạ.
Nghĩ một lúc, cậu đoán rằng chắc là vì mỗi khi mình về nhà đều cảm thấy căng thẳng, hôm nay còn căng thẳng hơn bình thường, thế nên cảm giác mới sinh ra sai lệch.
Nồi lẩu được bày ra ngoài sân, một bàn ngồi không đủ, nên chia thành hai bàn.
Minh Thứ đói bụng, nên chỉ ngồi cạnh Tiêu Ngộ An lo ăn.
Thức ăn đều là do cô út lái xe mua về, nên so với ra ngoài ăn nhiều hơn nhiều lắm.

Cậu thực tập hơn non nửa năm nay, mệt ná thở, nên rất lâu rồi chưa ăn một trận nào no nê, vì vậy cũng không chú ý được, Tiêu Ngộ An vẫn luôn nhúng mấy loại thịt chín trong vài giây cho cậu.
Khi chín đều thành một miếng hoàn chỉnh, lại gắp bỏ vào bát của cậu
Ba mùa Tết năm trước, cậu và Tiêu Ngộ An ở nhà rất chú ý bảo trì khoảng cách, gần như không có động tác thân mật nào, cậu thà rằng tụm chung với Tiêu Cẩm Trình, cũng không muốn dựa vào Tiêu Ngộ An quá gần.
Cậu lo rằng người lớn nhìn thấy sẽ buồn lòng.
Cử chỉ bấy giờ của Tiêu Ngộ An dường như là một loại tín hiệu, ám chỉ.
Tiêu Ngộ An muốn ở trước mặt tất cả những người thân của mình, thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Sau khi Minh Thứ ăn thêm miếng xách bò vừa dai vừa sựt xong, cuối cùng ý thức được có vấn đề.

Cậu ngơ ra, sau đó xoay đầu nhìn Tiêu Ngộ An, trái tim bỗng chốc đập nhanh.
"Anh..." cậu khẽ gọi một tiếng.
Tiêu Lãm Nhạc ngồi đối diện buông đũa, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Tiêu Ngộ An cũng không đáp tiếng anh vừa rồi, thế nhưng lại nắm chặt tay Minh Thứ.

Minh Thứ vô thức muốn rút về, nhưng lại rút không được.
Tiêu Ngộ An nắm chặt vô cùng, cậu không vùng ra được.
Tiếng lẩu ục ục kêu vang, hâm nóng sắc đêm tối, hâm nóng mùi vị của năm tháng, cũng hâm nóng sự vướng mắc không nguôi của gia đình.
Tiêu Ngộ An đứng dậy, vẫn như cũ nắm lấy tay Minh Thứ, "Ông nội, ba, mẹ, chuyện của con và Minh Thứ, cảm ơn mọi người mấy năm nay đã ngầm chấp nhận.

Con biết đối với mọi người mà nói, để chấp nhận nó vốn không dễ dàng chút nào."
Minh Thứ cúi đầu, không dám nhìn bất cứ ai trên bàn, lồng ngực cậu hầm hập, mà mặt cũng nóng hổi.
"Mọi người hi vọng con sẽ giống mọi người, kết hôn rồi sinh cháu, ban đầu lúc mới biết, mọi người không thể nào chấp nhận được." Tiêu Ngộ An ngừng rồi lại nói, "Nhưng mọi người không vì chuyện này mà tổn thương Minh Thứ, mọi người vẫn một mực bao dung bọn con, thử tiếp nhận hiểu cho bọn con.

Được sinh ra trong một gia đình như vậy, con biết ơn nhiều lắm."
"Nửa năm sau nữa là Minh Thứ đã 23 tuổi, cũng sắp trở thành cảnh sát.

Năm mới tết đến, có khi bọn con sẽ không thể về." Tiêu Ngộ An cúi đầu nhìn Minh Thứ, giọng nói dịu dàng nhưng cương quyết, "Em ấy là người thương của con, em ấy rất giỏi giang, cũng rất tốt.

Năm nay con dắt em ấy trở về, em ấy đã có thêm một thân phận khác.

Con mong rằng thân phận mới của em ấy sẽ được tất cả những người thân yêu của tụi con chúc phúc."
Cổ họng Minh Thứ thắt chặt lại, khi nâng mắt nhìn lên lần nữa, khóe mắt đã đỏ từ lâu, giọt lệ không kiềm được rơi xuống từ đuôi mắt, còn chưa kịp nhấc tay lau, đã được ngón tay của Tiêu Ngộ An quệt đi.
Cậu vẫn như cũ tim đập như sấm, nhưng lại bình tĩnh lạ thường.

Cậu ngóng nhìn Tiêu Ngộ An, giống như đang ngóng nhìn ánh sáng cùng tín ngưỡng của mình.
Anh cậu là tất cả của cậu.
Cậu cầu mong tình yêu đến từ người đó, mà cậu cũng đã được như ý nguyện, có được tất cả sự yêu thương chiều chuộng mà cậu mong muốn.
Một bàn khác, mẹ của Tiêu Ngộ An đứng dậy, đi vào nhà.

Có vẻ là vì chuyện này nên tức giận rời tiệc, thế mà mất phút sau, bà lại trở về, trên tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Bà đến trước mặt Minh Thứ, đẩy chiếc hộp vào lòng bàn tay Minh Thứ, sau đó mở rộng cánh tay, ôm lấy Minh Thứ.
Minh Thứ ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lúc bé, Minh Thứ thường hay ngóng trông bà về nhà, bởi vì mỗi khi bà trở về, đều sẽ mang rất nhiều đồ chơi đến, sau đó sẽ dẫn đám nhỏ bọn cậu đi chơi khắp nơi.
Bà nói: "Nhìn thử xem đây là gì nào?"
Minh Thứ mở hộp ra, bên trong được đặt hai chiếc chìa khóa.
Tiêu Lãm Nhạc cũng đi đến, thở nhẹ ra một hơi dài, "Mấy năm nay thiệt thòi tụi con rồi, bọn ba thật ra đã thông suốt từ lâu rồi, bọn ba tìm được hạnh phúc của mình, thì tại sao phải đi ngăn cản đám trẻ các con tìm hạnh phúc chứ?"
Tiêu Lãm Nhạc vỗ lên vai Tiêu Ngộ An, "Căn nhà này nằm ở trung tâm thành phố, khu vực hay giao thông đều rất ổn, con cái lập gia đình rồi, người làm ba mẹ như bọn ba cũng phải giải quyết vấn đề nhà mới chứ.

Mấy ngày sau tụi con đi xem thử đi, tuy rằng các con rất bận, không hay ở, nhưng không thể thiếu thành ý này được."
Đầu ngón tay Minh Thứ nhè nhẹ run lên.
Cậu không ngờ Tiêu Ngộ An sẽ đột nhiên cầu mong gia đình chúc phúc, càng không ngờ đến người lớn sẽ chịu chấp nhận chuyện cậu và Tiêu Ngộ An ở bên nhau, đã vậy còn giống như một cặp ba mẹ bình thường khác, mua nhà mới cho bọn họ.
Cậu nhất thời đánh mất khả năng ngôn ngữ.

Chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mụ mị đầu.
Cậu đã từng bất hạnh đến vậy, bây giờ lại may mắn đến vậy.
Cậu có một người anh, mà cũng từ đó có cả một gia đình yêu thương cậu.
"Nhớ giữ kĩ chìa khóa đó, ăn cơm trước đi." Tiêu Tranh Vân phát lệnh, "Thịt cũng chín già cả rồi, đằng sau còn nhiều đồ ăn như vậy, mấy đứa còn muốn ăn hay không?"
Nồi lẩu được càn quét đến đáy, trên bàn chỉ còn thừa lại đám nhỏ Tiêu Ngộ An.
Năm đó bọn họ là trẻ nhỏ, nhưng bây giờ Tiêu Cẩn Lan cũng đã có con, bạn học sinh cuối cùng là Minh Thứ cũng sắp tốt nghiệp Đại học, bọn họ không còn là tiểu bối nhỏ nhất nữa.
Tiêu Ngộ An uống rượu với Tiêu Mục Đình, Minh Thứ cũng uống theo Tiêu Cẩm Trình.

Tiêu Cẩn Lan vui vẻ cười nhìn bọn họ, cũng không khuyên uống ít thôi.
Đám con trai nhà họ Tiêu bọn họ hiếm khi tụ họp với nhau mà.
Minh Thứ uống nhiều, khi bị Tiêu Ngộ An xách đi, Tiêu Cẩm Trình còn giơ tay vẫy vẫy với cậu, cười há há nói: "Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ!"
Minh Thứ lập tức đỏ mặt, "Anh, Tiêu Cẩm Trình uống say rồi, anh xem ổng nói bậy bạ kìa!"
Tiêu Mục Đình vỗ đầu Tiêu Cẩm Trình, vậy mà Tiêu Cẩm Trình còn lẩm bẩm với Tiêu Mục Đình: "Nhóc ấy chính là chị dâu nhỏ thật mà! Tiêu Mục Đình, anh có kiếm chị dâu nhỏ cho tôi không?"
Ngày Tết ít ỏi, bắt đầu từ mùng ba, cánh Quân nhân và Cảnh sát đã lục đục rời nhà, đến mùng năm, cuối cùng cũng đến lượt Minh Thứ và Tiêu Ngộ An.
Chìa khóa nhà mới của bọn họ mỗi người giữ một cái, Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ về thành phố Đông Nghiệp, song cũng chỉ có thể nghỉ ngơi hai tiếng, đã phải lên trực thăng của đội.
Bên ngoài cục thành phố Đông Nghiệp, Minh Thứ ôm choàng lấy eo Tiêu Ngộ An, trong mắt toàn là luyến quyến, "Anh à, em có phải là đứa em siêu nhân nhất không?"
Tiêu Ngộ An dung túng cười.
"Em theo đuổi được anh rồi, trong nhà cuối cùng cũng chịu chấp nhận chúng mình, em còn sắp trở thành cảnh sát hình sự thật sự nữa." Minh Thứ nói: "Em bá lắm đó nhé."
Tiêu Ngộ An nói: "Dù sao cũng là anh Minh cơ mà."
Minh Thứ nghêng ngang đắc ý, nhưng cũng thấy hơi phiền muội.
Cậu cuối cùng sắp phải ở nơi thành phố Đông Nghiệp mênh mông lạ lẫm này lăn lộn bành trướng, độc chiếm một phương rồi.

Cậu là cảnh sát hình sự, không giống như Tiêu Ngộ An từng tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, sau khi tốt nghiệp phải đến từng thành phố.

Đông Nghiệp là nơi mà cậu, Tiêu Ngộ An và trường học đã cùng nhau bàn bạc, cảm thấy đây là thành phố thích hợp để cậu khoác lên mình quân phục hình sự nhất.
"Vậy anh, anh đợi em vài năm." Minh Thứ nói: "Đợi em trở thành một cảnh sát thành thục ưu tú, em sẽ đi tìm anh."
Tiêu Ngộ An quét khẽ lên chóp mũi của cậu, "Có khi là anh đến tìm em."
Minh Thứ nói: "Anh tìm em á?"
Tiêu Ngộ An cười, "Tương lai dài nhường ấy, xem mà đi thôi."
Mùa đông vẫn chưa rời đi, đầu đường vẫn còn không khí lễ Tết ngập tràn, Minh Thứ vẫy tay, nói tạm biệt với Tiêu Ngộ An, Tiêu Ngộ An ngắm cậu hòa mình vào bầu trời xanh thẩm cùng tòa sắt thép cao tầng của thành phố.
Không lâu đâu, em ấy sẽ trở thành người bảo hộ của thành phố này.
"Tôi đến tìm em, cùng em." Khi xoay người, Tiêu Ngộ An thì thầm tự nhủ, "Em đã chạy lâu đến thế rồi mà."
一 Hết一.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui