Trời vừa hửng sáng, Diệp Tâm Giao đã nhận được một cuộc gọi, ngay khi vừa nhấc máy, một giọng nói đàn ông đã vang lên khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Cũng không biết đầu bên kia đã nói những gì, chỉ thấy thái độ của Diệp Tâm Giao trông vô cùng thất thường, đến gương mặt đang ngáy ngủ cũng ửng đỏ cả lên.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cả người cô chợt thừ ra, ngồi trên giường cũng không buồn cử động.
Mãi đến khi Tiêu Tĩnh Lâm gõ cửa bước vào, cô mới chợt hoàn hồn.
Tiêu Tĩnh Lâm vốn đang định xuống bếp, ai mà ngờ vừa đi ngang phòng Diệp Tâm Giao lại nghe thấy tiếng động lạ, cô ấy gõ cửa hai lần cũng không thấy ai đáp lời, bất quá chỉ đành mở cửa bước vào trong, sau cùng lại chứng kiến cảnh Diệp Tâm Giao ngồi như một pho tượng trên giường.
Điều kỳ lạ nhất chính là pho tượng này lại còn biết đỏ mặt.
Diệp Tâm Giao vừa nhìn thấy Tiêu Tĩnh Lâm đã ngay lập tức bật chế độ thản nhiên như không có việc gì, thấy cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm, cô liền vội chuyển chủ đề:
- Hôm nay cậu có việc phải ra ngoài sao?
- Không có! - Tiêu Tĩnh Lâm nhún vai sau đó lại nhìn cô với vẻ thờ ơ.
- Còn cậu, hôm nay có chuyện gì thế?
Diệp Tâm Giao hơi ngẩn người sau đó lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ có chút thiếu tự nhiên:
- Không có, chỉ là tớ cảm thấy trời hôm nay khá đẹp nên định ra ngoài đi dạo một lát.
Tiêu Tĩnh Lâm ồ một tiếng.
Diệp Tâm Giao đợi cả một lúc cũng không thấy cô ấy lên tiếng, cô liền tò mò hỏi:
- Cậu không định hỏi tớ đi đâu sao?
Vừa lúc Tiêu Tĩnh Lâm quay người định bước ra khỏi phòng, lại nghe câu hỏi này, cô ấy chỉ bình thản để lại một câu:
- Không sao, hôm nay vừa hay tớ cũng được nghỉ.
Diệp Tâm Giao: … Ý gì đây?
Tiết trời vào những ngày cuối tuần dường như lúc nào cũng có chút gì đó thật cô đọng.
Có lẽ bởi vì vào ngày này đa phần mọi người đều sẽ được nghỉ ngơi cho nên không khí tràn vào cũng cảm nhận được sự dịu nhẹ và đong đầy.
Hai cô gái vốn định đi dạo một vòng công viên rồi mới ăn sáng, lại không ngờ vừa đi được vài bước bầu trời trong xanh bỗng chốc lại lấp đầy những hạt tuyết trắng xóa.
Thời tiết chuyển biến thất thường khiến Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm đều chỉ biết nhìn nhau thở dài, một kế hoạch đi chơi cứ thế lại bị lỡ mất, hai cô chỉ có thể kéo nhau vào quán cà phê gần đó để trú tạm.
Mới sáng ra còn chưa kịp bỏ gì vào bụng đương nhiên chẳng thể gọi không một tách cà phê, hai cô chỉ đành đến quầy bánh ngọt trước quán gọi thêm hai phần bánh xem như lót dạ.
Một buổi sáng có thể nói là vừa trải qua sự vội vã trong yên bình.
Nhìn những hạt tuyết đang bay lượn, Diệp Tâm Giao dường như lại có chút thất thần, cô đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại sáng sớm hôm nay, nhớ đến người đàn ông hôm qua đã đưa cô về đến tận nhà, Doãn Kỳ Thần! Cô lại nhớ đến anh nữa rồi.
Diệp Tâm Giao biết dù có trải qua bao nhiêu chuyện thì giữa anh và cô vẫn luôn tồn tại một mắt xích không bao giờ có thể gỡ ra được, đó chính là tình cảm giữa hai người.
Bao năm trôi qua cô luôn tự hỏi tại sao bản thân có thể yêu anh nhiều như vậy, yêu đến tê tâm liệt phế, nhớ mãi không quên.
Cô luôn tự lừa dối lòng mình rằng đó chỉ là sự tiếc nuối, tiếc nuối cho một thời thanh xuân quá tươi đẹp.
Cô nói với Tiêu Tĩnh Lâm rằng cô đã quên được anh, cô nói với Trình Hải Phong rằng anh và cô không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.
Dường như cô vẫn luôn phủ định lòng mình với cả thế giới nhưng đến cuối cùng vẫn là bản thân cô không giấu nỗi chính mình, giấu nỗi trái tim vẫn đang luân chuyển từng nhịp đập.
Đêm hôm qua khi đưa cô về tới nhà, anh nhìn cô một lúc thật lâu rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh hỏi cô có thể cho anh thời gian không? Cô cũng đã im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý với lời đề nghị đó.
Cô không biết bản thân có đang làm đúng hay không nhưng cô muốn cho chính mình một cơ hội, cơ hội để yêu và được yêu thêm lần nữa.
Chỉ một lần này thôi, đánh cược hết thảy một lần, dù cho kết cục vẫn là con số không tròn trĩnh thì chí ít cô cũng đã có được quá trình, không hổ thẹn với lòng mình.
Nghĩ lại cũng cảm thấy bản thân thật ngốc, cứ yêu đương vào lại ngốc nghếch như vậy đấy nhưng nếu là ngốc với đúng người vậy thì cô cũng chỉ có thể can tâm tình nguyện ngốc như vậy cả đời.
Nhìn bầu trời trắng xóa những hạt tuyết, cảm xúc trong lòng như có chút đọng lại, tựa như bản thân đang đắm mình trong làn tuyết trắng ấy nhưng giờ phút này trái tim cô lại mang theo chút mong chờ, là tia hy vọng cô dành riêng cho chính mình ở thực tại.
Đương nhiên tâm trạng khác thường này cũng vô tình đã lây nhiễm sang cho người đối diện.
Tiêu Tĩnh Lâm liếc nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô bạn nhưng không thể hiện thái độ gì, bản thân vẫn chăm chú vào tách cà phê trước mặt.
Vừa thử một ngụm nhỏ, cảm giác đầu tiên là đắng chát, cô ấy tuy không phải kiểu con gái hảo ngọt nhưng nếu để đắng như thế này thật sự phải nói là rất khó uống, không khác gì đang uống thuốc cả.
Nhắc đến thuốc, bàn tay lại vô thức chạm lên mặt mình, quả thật chỉ một các bạt tay đã để lại vết bầm lớn trên mặt cô ấy, nếu không phải đã được thoa thuốc kỹ lưỡng, tin chắc rằng hôm nay mặt sẽ bị sưng lên cho coi.
Nghĩ lại đúng thật là… Xui xẻo!
Trong lúc cả hai cô gái vẫn đang chìm đắm trong thế giới riêng của chính mình thì trong quán cà phê bỗng nhiên xuất hiện một người mặc trang phục gấu Teddy, trên tay còn cầm thêm một giỏ bánh kẹo, trông giống như đang đi phát quà vặt cho trẻ con.
Cảnh tượng diễn ra tiếp theo chính là chú gấu Teddy ấy bắt đầu lượn lờ xung quanh quán cà phê, chỉ cần là con gái đều sẽ nhận được một túi kẹo nhỏ từ chú gấu khiến cho không khí trong quan cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm vốn không mấy để tâm đến chuyện này, nhìn thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi Diệp Tâm Giao liền đề nghị:
- Gần đây có một siêu thị, chúng ta qua đó mua một ít đồ đi.
Sẵn tiện qua bên đó ăn sáng luôn, được không?
Tiêu Tĩnh Lâm giơ ngón cái lên tỏ ý tán thành.
Hai người cầm lấy túi xách vừa định bước ra khỏi quán không ngờ lại bị chú gấu Teddy chắn ngay trước mặt.
Tiêu Tĩnh Lâm chau mày, vừa định kéo tay Diệp Tâm Giao đi thì ngay sau đó chú gấu Teddy liền nhét vào tay cô ấy một túi kẹo, sau đó lại vòng qua Tiêu Tĩnh Lâm mà đến trước mặt Diệp Tâm Giao, tiếp đến lại từ trong giỏ bánh kẹo lấy ra một thứ nhưng lần này không phải là kẹo.
Không đợi Diệp Tâm Giao kịp phản ứng, chỉ thấy một bó hoa hồng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Tĩnh Lâm nhìn thấy màn này thì có chút khó hiểu, còn những người ngoài nhìn vào lại bất giác trầm trồ.
Không khí trong quán lúc này bất chợt lại mang theo chút quái dị.
Ngay giây sau chú gấu Teddy lại đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Tâm Giao, sau đó nhét bó hoa vào trong tay cô rồi quay người chạy đi mất.
Tiêu Tĩnh Lâm nhìn theo chú gấu, nhìn mãi nhìn mãi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lúc quay sang Diệp Tâm Giao chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch, dáng vẻ hơi thất thần.
- Tâm Giao?
- Hả? - Diệp Tâm Giao hơi giật mình.
Nhìn thấy phản ứng này, trong lòng Tiêu Tĩnh Lâm lại có chút suy tư nhưng gương mặt sau đó cũng ngay lập tức trở nên thật bình thản.
- Chúng ta đi thôi!
Vừa ra khỏi quán, điện thoại trong túi Diệp Tâm Giao liền reo lên, ngay lúc nhìn thấy cái tên hiển thị cô liền theo bản năng lại nhìn sang Tiêu Tĩnh Lâm.
Ngược lại là Tiêu Tĩnh Lâm, cô ấy chỉ liếc nhìn cô, thái độ trông vô cùng dửng dưng.
Đợi qua hai hồi chuông reo, Diệp Tâm Giao cuối cùng cũng bấm nút nhận, vừa nhấc máy giọng nói quen thuộc đã vang lên từ đầu bên kia, anh hỏi cô đang làm gì.
Cô lại liếc sang Tiêu Tĩnh Lâm bên cạnh, giọng nói có chút mất tự nhiên.
- Đang đi dạo cùng bạn.
“Vậy có tiện gặp nhau cùng ăn trưa không?”
Diệp Tâm Giao hơi cúi đầu, miễn cưỡng nói:
- Chúng ta hẹn khi khác được không? Em, em và bạn còn định sẽ qua siêu thị một lát.
“Được rồi, nhưng nhớ là đừng để bụng đói đi dạo đấy!”
- Em biết rồi!
Sau khi cúp máy, Diệp Tâm Giao có chút dè dặt nhìn về phía Tiêu Tĩnh Lâm, còn cô ấy vẫn bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình khiến cô cũng không tài nào đoán được rốt cuộc là cô ấy thật sự không biết hay đang giả vờ không biết nữa.
- Tĩnh Lâm…
- Cậu nói chuyện xong rồi à, vậy thì cũng nên đi thôi.
- Tiêu Tĩnh Lâm nhướng mày, tỏ vẻ vô cùng hiểu chuyện.
Đối với thái độ không lạnh không nóng này của Tiêu Tĩnh Lâm, Diệp Tâm Giao cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cô chỉ có thể cười trừ.
Trong lòng thầm nghĩ có nên khai báo hết mọi chuyện không, ít ra còn có thể nhận được chút khoan hồng.
Về phía Doãn Kỳ Thần, sau khi cúp máy anh chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại một lúc thật lâu, đến khóe miệng cũng vô thức rướn lên một nụ cười trông… Thật ngốc nghếch.
Đến khi Châu Niên bước vào văn phòng liền nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút bàng hoàng, trong lòng thầm nghĩ có phải bộ trưởng của anh ta vì vụ án mà điều tra đến điên người rồi không? Nếu không sao lại có biểu cảm này kia chứ?
- Có chuyện gì sao? - Doãn Kỳ Thần vội thu lại nụ cười, hỏi.
- Vâng, đã có báo cáo từ sở cảnh sát Thượng Hải gửi đến.
- Nói xong Châu Niên ngay lập tức đưa tài liệu vào tay anh.
Doãn Kỳ Thần nhìn xấp tài liệu, trong lòng dường như lại có chút tính toán.
Bất giác chỉ nghe anh nói:
- Tôi muốn nhờ cậu một việc.
Châu Niên nhìn anh, ngay giây sau liền kiên định gật đầu.
…
“Tình hình bên cậu vẫn ổn đấy chứ?”
- Sao tự nhiên lại có nhã hứng quan tâm đến chuyện của tôi thế? - Âu Dương Khải Duật liếc thấy đèn đỏ liền dừng xe, sau đó tiện tay bắt lấy chai nước bên cạnh, vừa định uống một ngụm ai ngờ lại nghe đầu dây bên kia nói.
“Từ Viễn nói cậu đang theo đuổi con gái nên tôi muốn hỏi thăm chút tình hình đó mà.”
Âu Dương Khải Duật:…
Tiếng còi xe phía sau vang lên khiến Âu Dương Khải Duật ngay lập tức đã hoàn hồn, anh đặt chai nước lại chỗ cũ sau đó vội khởi động xe.
- Cậu nói nhảm nhí cái gì thế hả?
“Không phải sao? Nghe Từ Viễn khẳng định chắc chắn như vậy tôi còn tưởng là sự thật, hóa ra cậu vẫn còn là cẩu độc thân giống như tôi.”
- Lập Huân, hôm nay cậu lại chạm mạch à, độc thân khiến cậu vui như vậy sao?
Thấy đầu dây bên kia chợt im lặng, Âu Dương Khải Duật liền nghĩ đến một khả năng, anh bèn thử thăm dò:
- Không đúng, cả sở cảnh sát Thượng Hải đều biết cậu đã có đối tượng, sao vậy, vừa bị người ta đá rồi à?
“Đừng có ăn nói lung tung, tôi và cô ấy chỉ là đang trong giai đoạn sắp bắt đầu tình yêu nhưng chưa chính thức thôi.”
- Thế nào là giai đoạn sắp bắt đầu tình yêu nhưng chưa chính thức? - Nghe xong, Âu Dương Khải Duật bèn nhăng mặt.
“Thì chính là… Mà có nói với cậu, cậu cũng không hiểu.
Người chưa từng vướng vào chuyện nam nữ giống như cậu tốt nhất là vẫn phải học cách như thế nào là tán tỉnh một cô gái trước đi đã.”
- Cậu…
Tút tút…
Âu Dương Khải Duật:…
Nhìn màn hình điện thoại đen thui, anh thầm nghĩ có phải ai đang yêu đương đều không bình thường như vậy sao.
Lập Huân này cũng thật là, anh vừa chọc đến cậu ta sao? Thái độ sao cứ như ăn phải thuốc nổ ấy.
Nghĩ đến đây Âu Dương Khải Duật lại bất giác xoa xoa thái dương, xem ra bây giờ cả một hội chỉ có mỗi anh là vẫn còn tỉnh táo thôi đấy.
Lúc này điện thoại lại đột ngột đổ chuông, còn tưởng Lập Huân rảnh rỗi lại gọi đến, không ngờ khi vừa nhấc máy giọng nói đầu dây bên kia khiến anh ngay lập tức chau mày.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
- Dứt lời, Âu Dương Khải Duật liền ngay lập tức quay xe rẽ hướng vào khu vực trung tâm của thành phố.
Thời tiết ở Thượng Hải lúc nóng lúc lạnh không khác gì tâm trạng của một cô gái, thẳng thắn mà nói lại càng giống với tâm trạng của một người đang yêu.
Ngồi trong văn phòng, Lập Huân chán nản chỉ biết dựa lưng trên ghế, trong lòng tự dưng cũng cảm thấy buồn bực.
Chỉ vừa lúc nãy thôi, à không, phải nói là hơn nửa tiếng trước, sau khi xử lý xong công việc, vừa định tìm cơ hội kéo Du Nguyên ra ngoài kết quả cô lại cùng với đám người bên pháp y rủ nhau đi ăn trưa, lúc chạm mặt cũng không nói với anh một câu, rõ ràng là xem anh như người xa lạ.
Hôm trước còn dám khẳng định sẽ xem anh là bạn, bạn bè ư? Đây, đây là cách đối xử giữa bạn bè sao? Anh thấy cô rõ ràng là xem đám người mới quen bên phòng pháp y còn quan trọng hơn cả anh.
Đúng thật là… Vô tình!
Lại phải nói, cái tên Âu Dương Khải Duật kia cũng thật là, anh vốn định gọi điện cho cậu ta tán gẫu, ai mà ngờ nói một hồi lại thành ra chính mình vạ miệng tự khai, đến cuối cùng còn bị tên họ dài ngoằn ngoèo kia chế giễu.
Còn đang trong trạng thái buồn bực, cửa phòng bất chợt mở ra.
- Lập Huân đấy à, cậu vẫn còn ở đây sao?
Thấy đội trưởng Kha bước vào Lập Huân ngay lập tức hắng giọng.
Đội trưởng Kha xem như cũng là người từng trải, vừa nhìn dáng vẻ thiếu tự nhiên của anh, ông ấy ít nhiều cũng đoán ra chuyện gì.
- Này, đừng trách tôi không nhắc cậu, Tiểu Nguyên rất được lòng mọi người trong sở cảnh sát đấy! - Nói xong câu này ông ấy lại nhìn về phía Lập Huân ra vẻ suy tư.
- Cậu đấy, nói lời phải giữ lấy lời, đã đảm bảo với chị của Tiểu Nguyên rồi thì phải cố gắng hết sức theo đuổi cho bằng được con bé, đừng để phụ lòng tin của người ta.
Nói xong câu này còn chưa để Lập Huân kịp thời phản ứng, đội trưởng Kha liền vỗ vỗ vai anh mấy cái sau đó còn tiện thể lấy luôn túi hạt dẻ đặt trên bàn rồi xoay người rời đi.
Lập Huân nhìn theo bóng lưng của ông ấy, anh bất đắc dĩ cũng chỉ biết cười trừ.
Rõ ràng là đến để an ủi, nhưng sao sau khi an ủi lại càng khiến tâm trạng anh trở nên phức tạp như vậy kia chứ? Nghĩ tới nghĩ lui anh liền mở máy tính lên, sau một loạt thao tác cuối cùng Lập Huân cũng tắt máy, anh cầm lấy áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Khải Duật dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngay đến siêu thị, vừa bước vào sảnh, đã thấy một nhóm người mặc cảnh phục đang phong tỏa hiện trường.
Phía sau còn có một tên đàn ông nằm trên cán y tế đang được chuyển ra xe, nhìn qua tên đàn ông này có vết bỏng lớn nằm ngay cánh tay và bả vai bên phải.
Trong hắn ta vô cùng đau đớn, cả bàn tay trái đều bị bỏng nặng.
Về tình hình cơ bản anh đã được nghe khi đang trên đường tới đây, một người đàn ông giật túi xách của một cô gái, lại không ngờ rằng cái túi bị phát nổ khiến hắn ta thành ra như thế này.
Ngay lúc này một tên đàn ông khác lại đang bị cảnh sát áp giải, sau khi hỏi thăm tình hình mới biết hắn là đồng bọn với tên bị thương.
- Cũng không biết nên nói tên này may mắn hay là xui xẻo nữa, bị chủ nhân của chiếc túi xách bắt được đánh cho hắn ta một trận, cũng nhờ vậy mà thoát khỏi vụ nổ.
- Một viên cảnh sát cảm thán.
Trong lúc Âu Dương Khải Duật còn đang xem xét tình hình thì phía bên kia lại bắt đầu nhốn nháo.
Anh nhìn viên cảnh sát bên cạnh, hỏi:
- Bên đó lại xảy ra chuyện gì?
- Dạ, là chủ của chiếc túi xách bị nổ, trong lúc vụ nổ xảy ra cô ấy hình như có chút xây xát.
Do vẫn chưa xác định được thành phần chất nổ nên đội y tế vẫn có chút lo ngại nên muốn thuyết phục cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, lại không ngờ cô gái đó cứ một mực từ chối, còn bảo chúng tôi mau lấy lời khai, đừng làm mất thời gian của cô ấy.
- Nói tới đây viên cảnh sát lại cười.
- Quả thật là một cô gái bướng bỉnh khó chiều.
Viên cảnh sát bên cạnh nghe xong cũng lắc đầu:
- Ai làm bạn trai của cô ấy chắc là sẽ rất đau đầu.
Ngay lúc này một người trong tổ cảnh sát bước đến vỗ vào vai anh ta:
- Đứng có ăn nói lung tung.
- Sau đó ra hiệu cho viên cảnh sát đó im lặng.
Nhưng anh ta căn bản không hiểu, làm người này chớp muốn mòn con mắt cũng không có tác dụng.
Âu Dương Khải Duật không để tâm đến hai người họ, anh giao lại báo cáo cho viên cảnh sát bên cạnh sau đó đi về hướng đang nhốn nháo bên kia.
Người cảnh sát thấy Âu Dương Khải Duật đi liền hất cằm nói với viên cảnh sát:
- Cậu đoán đúng rồi đấy, giờ ngài thống đốc của chúng ta thực sự sẽ đau đầu rồi! - Nói xong liền mặc kệ gương mặt ngơ ngác của anh ta mà ôm báo cáo rời đi.
Viên cảnh sát nghệch mặt chẳng hiểu chuyện gì, thầm nghĩ tại sao thống đốc lại đau đầu, chẳng lẽ ngài ấy có bệnh à?
- Cô à, cô không bị thương đấy chứ, không cần nằm cán thật sao? - Nhân viên y tế nhìn hai cô gái xinh đẹp bằng một thái độ vô cùng bất đắc dĩ.
Diệp Tâm Giao nghe vậy cũng có chút khó xử, cô nhìn Tiêu Tĩnh Lâm:
- Hay là cậu đến bệnh viện thử xem sao?
- Tớ không sao thật mà, cùng lắm là trầy trọt tí xíu thôi, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? - Thái độ Tiêu Tĩnh Lâm vẫn rất cương quyết, cô nói xong lại đảo mắt hỏi.
- Cô gọi nhân viên cảnh sát mau chóng lấy lời khai để tôi còn về nữa.
- Tôi sẽ phụ trách lấy lời khai của cô.
- Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tiêu Tĩnh Lâm bất giác sững người, cô ấy quay đầu liền bắt gặp ngay gương mặt bản thân vừa mới gặp ngày hôm qua, Âu Dương Khải Duật.
Khác với dáng vẻ thoải mái dễ chịu của ngày hôm qua, lúc này gương mặt anh vô cùng nghiêm nghị, bờ môi mím chặt, đôi mày hơi cau, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, trông anh bây giờ không khác gì muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây Tiêu Tĩnh Lâm lại có chút rùng mình, không hiểu sao cô ấy lại có cảm giác hình như bản thân vừa làm sai, nhưng bị giật mất túi xách, đánh nhau với tên cướp, túi xách đột nhiên phát nổ cũng là cô sai sao? Hừ, sai ở đâu chứ? Sai chỗ nào chứ? Không được tỏ ra yếu thế, có nghe không?
- Tôi nhớ hình như anh không thuộc tổ điều tra hay hỏi cung, chuyện lấy lời khai cũng không phiền anh phải can dự.
- Có phiền hay không là do tôi quyết, không phải chỉ nói một câu là xong.
Nghe vậy Tiêu Tĩnh Lâm liền đanh mặt, cô nhìn sang người đàn ông mặc cảnh phục bên cạnh, lên tiếng:
- Tôi không muốn để người này lấy lời khai, nói chuyện quá khó nghe.
Vị cảnh sát đó nhìn Âu Dương Khải Duật có chút khó xử, chưa để anh ta kịp lên tiếng đã nghe anh nói:
- Cậu đi lo việc của cậu đi, để cô gái bướng bỉnh khó chiều này lại, tôi sẽ tự mình xử lý.
- Âu Dương Khải Duật, anh nói ai bướng bỉnh khó chiều hả? - Tiêu Tĩnh Lâm tức giận đứng bật dậy, lại không ngờ đến chân cô lúc giằng co với tên cướp đã vô tình bị trật, nên ngay khi vừa đứng dậy đã vô tình chạm đến vết thương khiến cô ấy không thể đứng vững.
- Tĩnh Lâm! - Diệp Tâm Giao vội đỡ lấy Tiêu Tĩnh Lâm, còn cô ấy vẫn đang trong tâm trạng bực dọc ngay lập tức kéo lấy tay cô.
- Đi, chúng ta mau đi thôi.
Cảnh sát vừa nghe vậy liền ngăn cản:
- Cô Tiêu đúng không ạ? Thật sự chúng tôi rất cần cô đến sở cảnh sát hợp tác điều tra, hy vọng cô có thể nán lại cho chúng tôi chút thời gian.
- Viên cảnh sát nói xong liền nhìn qua Diệp Tâm Giao, đến lúc này thì cô cũng không thể nào không nói đỡ cho họ được.
- Tĩnh Lâm, chúng ta vẫn nên làm theo trình tự trước đã.
Tiêu Tĩnh Lâm nghe vậy cũng không muốn làm khó cảnh sát, cô ấy chỉ đành hướng về phía vị cảnh sát kia, lạnh giọng:
- Được rồi, xe các anh ở đâu?
Viên cảnh sát còn chưa mở miệng đã bị Âu Dương Khải Duật chặn lại:
- Lấy xe tôi.
- Nói xong anh liền đưa chìa khóa cho viên cảnh sát.
Tiêu Tĩnh Lâm thấy một màn này liền hừ lạnh, cô ấy kéo lấy Diệp Tâm Giao vừa định đi thì ngay lập tức cả người đã bị nhấc bổng lên, đến khi hoàn hồn mới kịp nhận ra bản thân đang nằm trong vòng tay của Âu Dương Khải Duật, còn là kiểu bế công chúa nữa chứ.
- Anh! Mau thả tôi xuống! - Theo bản năng cô liền ngọ nguậy.
- Chân cô đi không vững, chẳng lẽ bắt mọi người đợi cô lếch từ đây ra xe hay sao? - Anh nghiêm giọng.
- Âu Dương Khải Duật, đầu anh bị chập mạch, não hỏng cả rồi à, ăn nói chuyện sao khó nghe thế hả?
Âu Dương Khải Duật mặc cho Tiêu Tĩnh Lâm muốn chửi thế nào thì chửi, anh chỉ nhìn Diệp Tâm Giao và viên cảnh sát, sau cùng thốt ra hai chữ:
- Đi thôi! - Nói xong liền sải bước đi về phía cửa.
Diệp Tâm Giao nhìn hai người họ, trong lòng đột nhiên có cảm giác "thật không thể hiểu nổi".
Sau khi cho lời khai, Diệp Tâm Giao và Tiêu Tĩnh Lâm được sắp xếp ngồi ở khu vực phòng chờ, sở cảnh sát cũng rất chu đáo cho nhân viên y tế đến giúp Tiêu Tĩnh Lâm xử lý vết thương.
Hai người ngồi được một lúc thì cửa phòng chợt mở ra, người bước vào không phải nhân viên cảnh sát cũng không phải Âu Dương Khải Duật mà chính là Doãn Kỳ Thần.
Vừa bước vào phòng anh đã ngay lập tức đi một mạch đến chỗ Diệp Tâm Giao, trong giọng nói mang theo chút sốt ruột:
- Em không sao chứ?
- Em… - Diệp Tâm Giao nhìn anh rồi lại bất giác nhìn về phía Tiêu Tĩnh Lâm, nhất thời bản thân cũng không biết nên nói gì.
Ngược lại là Tiêu Tĩnh Lâm, cô ấy liếc nhìn hai người sau đó nói với vẻ thản nhiên.
- Bộ trưởng Doãn, anh nhìn cho kỹ một chút tôi mới là người có sao trong căn phòng này đấy!
Ngay khi cô vừa dứt lời, cửa phòng đã lập tức mở ra, mang theo sau đó là một tông giọng trầm không nóng cũng không lạnh vang lên:
- Còn nhận ra bản thân là người có vấn đề xem ra vết thương không có gì nghiêm trọng, ít nhất là không ảnh hưởng đến não bộ.
Tiêu Tĩnh Lâm liếc nhìn Âu Dương Khải Duật một cái, sau cùng cũng không buồn phản bác.
Thấy vậy anh ấy càng tỏ vẻ thích thú:
- Sao vậy? Bị tôi đoán trúng tim đen nên chột dạ rồi à?
- Chột dạ cái đầu của anh, tôi không làm sai gì sao phải chột dạ?
- Bố mẹ dạy không nhận đồ từ người lạ, cô nhận kẹo không rõ nguồn gốc hại bản thân suýt chút nữa thì đăng xuất, còn nói mình không sai?
- Tôi thích nhận kẹo đấy, anh quản được sao?
- Còn nói bản thân không bướng bỉnh khó chiều, không biết cãi lý chỉ giỏi cãi cùn.
- Anh! Anh, anh, anh… Diệp Tâm Giao cậu thấy bạn mình bị ức hiếp cũng không thèm lên tiếng sao?
- Trẻ con cãi không lại nên định đi mách với người lớn à?
- Âu Dương Khải Duật!!!
- Tôi xin rửa tai lắng nghe.
Thấy thái độ dửng dưng của Âu Dương Khải Duật, Tiêu Tĩnh Lâm lại càng tức điên hơn, cô ấy mím chặt môi, bất giác quay đầu nhìn về phía Diệp Tâm Giao.
Diệp Tâm Giao vốn đang đau đầu vì mang tranh đấu quyết liệt này lại không ngờ bản thân lại bị kéo vào cuộc chiến giữa bọn họ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
- Tớ, tớ đi mua nước cho cậu nhé! - Dứt lời liền kéo theo Doãn Kỳ Thần chạy ra ngoài.
Diệp Tâm Giao kéo Doãn Kỳ Thần đi một mạch đến máy bán nước tự động, cô nhìn các loại nước trong máy, nhìn tới nhìn lui bất giác lại thở dài.
- Sao vậy, không có loại nước em muốn à?
Cô lắc đầu, trong lòng bất chợt lại có chút suy tư:
- Em chỉ đang nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.
- Em nói chuyện túi xách bị phát nổ sao?
- Đúng vậy, nếu đổi lại hôm nay không vô tình chạm trán với tên cướp, cũng không bị hắn giật mất túi xách thì có lẽ người đang cấp cứu trong bệnh viện chính là Tĩnh Lâm.
Nhớ lại cảnh tượng khi vụ nổ xảy ra, cảm xúc trong lòng dường như lại có chút phức tạp, chỉ là một túi kẹo nhỏ lại có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng như vậy tin chắc rằng đây đã không còn là một trò đùa nữa.
Chỉ là kẻ đứng sau thật ra là ai, hắn ta rốt cuộc có mục đích gì?
Doãn Kỳ Thần nhìn thấy vẻ nặng nề trên ánh mắt của cô, trong lòng không khỏi xót xa, nhớ lại lời của Âu Dương Khải Duật, nỗi bất an tựa như bao trùm trong trái tim anh.
Theo những gì cảnh sát ghi nhận được, ngoài Tiêu Tĩnh Lâm đã có hơn mười người phụ nữ nhận được túi kẹo, nhưng qua điều tra chỉ có túi kẹo của Tiêu Tĩnh Lâm có chất phát nổ còn những túi kẹo khác lại hoàn toàn bình thường.
Nhưng người đáng lo nhất vẫn là Diệp Tâm Giao, trong khi Tiêu Tĩnh Lâm và tất cả mọi người đều nhận được kẹo, thì cô lại được tặng một bó hoa hồng trắng thay vì là một túi kẹo.
Nếu nói người mặc áo gấu Teddy vì hết kẹo nên mới tặng hoa hồng cho cô thì lại càng vô lý, rõ ràng bó hoa ấy đã có sự chuẩn bị từ trước là để dành riêng cho cô.
Khi kiểm tra bó hoa, mặc dù không phát hiện được bất kỳ điểm khả nghi nào nhưng ruy băng buộc trên bó hoa lại để rất rõ ba chữ “Diệp Tâm Giao”.
Phải chăng người đàn ông mặc áo gấu Teddy đó thật sự chỉ muốn nhắm vào cô? Hắn ta biết rõ cô là ai, rõ đến mức rắp tâm muốn làm hại cả bạn của cô sao?
Nghĩ đến đây, bàn tay Doãn Kỳ Thần vô thức nắm chặt lại, Diệp Tâm Giao của hiện tại là do anh dùng đủ mọi cách để giữ lấy, anh tuyệt đối sẽ không để mất cô thêm một lần nào nữa, nhất định không bao giờ.
- Ngoan, giờ đã không sao rồi, chúng ta cứ để mọi chuyện lại cho cảnh sát điều tra, được không? - Doãn Kỳ Thần giơ tay vén tóc cô, trong ánh mắt anh lúc này toàn bộ đều là sự cưng chiều.
Diệp Tâm Giao nhìn anh, trái tim bất giác lại rung lên, tựa như dù có trải qua bao nhiêu lần xa cách, điên cuồng thậm chí là tổn thương lẫn nhau nhưng thứ cảm xúc luôn tồn đọng giữa hai người lại không có cách nào xóa bỏ được, là ánh mắt dịu dàng mỗi khi anh nhìn cô, cũng là nụ cười hạnh phúc của cô khi được ở bên cạnh anh.
Tất cả đều giống như một giấc mơ, vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa lo sợ, sợ rằng một khi chính mình tỉnh giấc mộng xuân sẽ phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc, vô tình.
Diệp Tâm Giao khẽ cúi đầu, hai mang tai cũng đột nhiên ửng hồng.
Mặc dù cô rất thích ánh mắt của anh nhưng mỗi khi anh nhìn cô như vậy, thật sự không tránh khỏi có chút ngại ngùng.
Mà Doãn Kỳ Thần sau nhìn thấy dáng vẻ này của cô dường như cũng nhận ra điều gì đó, anh liền hắng giọng:
- Bây giờ có phải nên nói đến chuyện của chúng ta không nhỉ?
- Hả? - Diệp Tâm Giao ngẩng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
- Thì là chuyện… - Vừa nói anh vừa cúi người xuống, khoảng cách mỗi lúc một gần cô hơn, Diệp Tâm Giao bị anh từng bước ép đến trước chiếc máy bán nước tự động.
Trong lúc cô còn không biết phải làm sao lại liếc thấy chiếc camera được đặt cuối dãy hành lang, ngay lúc này chỉ đành đánh liều đẩy anh ra.
- Doãn Kỳ Thần, anh đừng có…
Tinh!
Tiếng máy bán nước tự động vừa kêu lên khiến Diệp Tâm Giao không khỏi ngây người, ngay lập tức âm thanh của chai nước rơi xuống càng khiến cô chắc chắn về những chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy Doãn Kỳ Thần cúi xuống lấy chai nước từ trong hộp máy bán nước tự động, động tác vô cùng thành thục.
Lấy xong anh còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô không chớp mắt.
- Vừa nãy em nghĩ anh định làm gì?
Diệp Tâm Giao nheo mắt nhìn anh diễn trò, tựa như hít một hơi thật sâu cô ngay lập tức giật lấy chai nước trên tay anh rồi quay người bỏ đi, cuối cùng vẫn không quên để lại một câu:
- Tịch thu! Anh tự mình mua chai khác đi nhé!
Doãn Kỳ Thần nhìn cô không khỏi buồn cười, anh ngay lập tức chạy theo sau cô, vừa đi vừa nói:
- Vậy không phải anh chịu thiệt rồi sao?
- Hừ, ai quan tâm anh chứ!
Cô nói xong câu này vẫn dửng dưng bước đi nhưng chưa đi được hai bước bên má đã bị người ta in hẳn một dấu hôn.
Lúc Diệp Tâm Giao phản ứng lại chỉ thấy Doãn Kỳ Thần quay đầu đắc ý nhìn cô.
- Trả bằng một nụ hôn, như vậy, hòa rồi nhé!
Diệp Tâm Giao ngớ người nhìn anh, đến gương mặt cũng đỏ lên hết, bất giác cô liền lẩm bẩm:
- Hòa gì chứ?.