Tiếng đàn gảy
Tiếng nước chảy
Tiếng của nỗi đau em réo gọi vào tim
Người tiếc thương, trái tim đã nguội, người khổ ải, day dứt khôn nguôi…
Ai cần ai, cần chân tình, ai yêu ai, ẩn nhẫn đau.
Không khí lạnh của buổi sáng luôn khiến con người ta phải vô ưu lười biếng, trong những âm thanh vọng lại của tự nhiên khắp chốn lại có sự êm dịu như một khúc thanh ca đoàn viên nghe thật vui tai.
“Trời lạnh, tim lạnh, lạnh không gì sánh nỗi cô đơn”.
Bài hát nhẹ nhàng rung lên theo thanh điệu, có chút trầm buồn, lại có chút ẩm đau, có thể là thương đau khi tình đã đoạn mới trở nên vô vị cảm xúc.
Lời bài hát vang lên tựa thấm đẫm từng nỗi buồn thay cho người nghe.
Có lẽ khi thể hiện bài này người thí tỷ Nhạc Nhược đã dùng chính cảm xúc của mình mà hòa lẫn vào trái tim người nghe, cũng có thể chỉ là sự bi thương thay cho ai đó trong kiếp người nơi trần thế.
Cô ấy từng viết: “Muốn hòa vào suối ấm, trên nền tuyết lạnh lẽo thêm bờ vai tựa đầu để kiếp mộng mị trôi theo men say triền miên không ngừng nghỉ.
Muốn hòa vào biển khơi để khỏa lấp nỗi tương tư trong vô vọng, theo làn gió bay về chốn bình yên là cõi vĩnh hằng khi ta đoạn tuyệt, nhớ lại những ái tình còn vấn vương, trên ải trần gian một đời cô độc, dưới địa trùng cửu âm hồn dã tan…” Lời bài hát càng nghe càng khiến con người ta ghê sợ, bi thương lại là thứ cảm giác thấu đến tột cùng.
Có lẽ chính vì như vậy mà cuối đoạn nhạc lại thêm câu: “Yêu người ta mãi kiếp nhân sinh, tỉnh mộng gian truân hóa ra người vẫn yêu ta.” Đây có lẽ chính là cái khổ ải mà người ta thường xem như một giấc mộng là yêu nhưng không phải yêu, nên cố tỉnh mộng để thấy tiếp đoạn trường xuân của đời người.
…
Diệp Tâm Giao nhìn lên trần nhà vắng lặng, cả đêm hôm qua đều là cô dựa tường mà ngủ.
Tiêu Tĩnh Lâm không có ở đây, một mình cô cũng trở nên tùy tiện hơn rồi.
Chợt thở dài, cô cố gượng dậy, nhìn qua phía gương chỉ thấy một cô gái đầu tóc rối tung, đôi mắt sưng húp nhòe đi màu mascara đen xì, khuôn mặt lại trắng bệch như người mất hồn, trên thân vẫn là chiếc váy dạ đêm qua, giờ cũng đã nhăn nhúm chẳng còn nhìn ra thứ hàng hiệu lộng lẫy đắt tiền nào.
Cô của bây giờ nhìn thật thảm hại…
Khi Diệp Tâm Giao rời khỏi phòng tắm thì đồng hồ đã điểm hơn chín giờ, đầu tóc cô ướt sũng, sau khi đã sấy khô mái tóc thì toàn thân đều quấn lấy chiếc chăn bông ấm áp, cả người cuộn tròn như một con mèo nhỏ.
Cô lại bắt đầu nhìn thơ thẩn xung quanh trần nhà, bây giờ dường như cũng chẳng có tâm trí để nghĩ tới đều gì.
Thoáng nhìn chiếc điện thoại trên bàn lại bắt đầu réo vang liên tục, từ điện thoại cầm tay rồi đến chiếc điện thoại bàn cái nào cũng không được tha, nhìn kỹ lại thì đã có khoảng hơn năm mươi cuộc gọi được gọi đến.
Nếu Tiêu Tĩnh Lâm ở đây chắc chắn sẽ mắng cô vì không để cậu ấy ngủ yên giấc mất.
Khẽ nhấc máy, chưa kịp nói gì thì một giọng nói như âm loa võng vạc xuyên thẳng vào tai cô, có thể thấy người gọi này đã mất nhẫn nại cỡ nào.
– Diệp Tâm Giao chết tiệt, em cũng biết bắt máy rồi sao? – Bên kia điện thoại giọng nói Trình Hải Phong vang lên có vẻ vô cùng tức giận.
– Nói cho anh biết, sao bây giờ mới chịu nhấc máy của anh, em có biết là anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không? Không nói nhiều nữa, mau mở cửa xuống đây anh đang ở dưới tiểu khu chờ em.
– Nói đến chuyện này càng khiến anh tức giận, anh đã gọi cho cô tổng cộng là năm mươi tám cuộc gọi nhưng cái đồ vô tâm vô phế nhà cô lại không bắt máy, thật sự là khiến anh lo chết đi được.
Nếu lần này cô còn không nhấc máy nữa thì anh có lẽ đã gọi ngay đến đồn cảnh sát luôn rồi.
– Này, sao em không nói gì hết vậy? Anh đang ở dưới tiểu khu đấy, con nhóc nhà em mau xuống đây cho anh.
Diệp Tâm Giao nếu em còn không xuống thì anh…
– Nếu anh còn nói nữa thì đừng mong tối nay em giúp anh.
– Qua một khoảng cuối cùng Diệp Tâm Giao cũng có thể nói, cô xoa xoa thái dương thầm nghĩ người đàn ông này cũng thật là kêu cô nói nhưng lại không cho cô thời gian để nói, thật là chẳng biết làm sao.
Trình Hải Phong vừa nghe thấy từ tối nay liền lập tức ngậm miệng lại, qua một hồi không thấy cô lên tiếng anh mới nhỏ giọng nói vào điện thoại, dù sao chuyện tối qua anh còn chưa làm rõ bây giờ tốt nhất là để cô thoải mái trước đã.
– Được, anh không nói, nào Tiểu Tâm Giao, em… Anh đang ở dưới tiểu khu, em xem anh đợi ở đây từ sáng rồi, cũng chưa ăn gì cả, em đi ăn sáng cùng anh được không?
– Hôm nay không được, anh tự đi một mình đi.
Em, còn có việc nếu không có gì quan trọng em cúp máy đây.
– Diệp Tâm Giao cố giữ giọng thật bình thường, khóc cả đêm qua giờ cổ họng cô như muốn đóng lại, nếu còn để Trình Hải Phong nhìn thấy bộ dạng người không ra mà ma cũng chẳng phải này của cô nhất định anh sẽ biến thành mẹ cô mất, lúc đó thế nào cùng tìm mọi cách để làm sao ép cô nói ra nguyên do cho coi.
Đến lúc đó chẳng lẽ nói với anh là cô thất tình muộn?
– Khoan đã, em thật sự không muốn đi với anh sao? Anh… – Trình Hải Phong dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
– Em không đi đâu, anh… Cứ đi đi.
Còn nữa, Trình Hải Phong…
– Hả?
– Xin lỗi, vì chuyện tối qua, em… – Bây giờ cô không biết phải giải thích như thế nào với anh nhưng có lẽ chuyện này thật sự không thể giải thích được, cô chỉ có thể xin lỗi anh như vậy thôi.
– Tiểu Tâm Giao, em thật sự không sao đấy chứ?
– Em không sao đâu, tạm biệt!
Cô biết Trình Hải Phong còn nhiều chuyện muốn nói với mình, nhưng nếu nói tiếp để anh nhận ra thì ra cô cũng từng là một con ngốc yếu đuối như vậy chắc anh cũng sẽ cười cô cho xem.
Cô thật sự không muốn để Trình Hải Phong biết chuyện này, dù đã gặp rồi thì sao chứ? Người đàn ông đó có lẽ cũng không còn nhớ rõ cô là ai nữa đâu, thế giới của anh ấy bây giờ có lẽ đã khác đi hoàn toàn so với trước kia rồi, hoặc là người đàn ông ấy đã tìm được ý trung nhân của mình rồi không chừng, còn cô và anh sẽ mãi là hai thế giới biệt lập không dính dáng gì với nhau nữa, anh là anh, cô là cô, cứ xem như lần gặp mặt này chính là một sự hữu duyên không đáng có.
Cô bình tâm rồi sẽ không khóc nữa đâu.
Trình Hải Phong sau khi cúp máy chỉ biết thở dài, nhìn hộp đồ ăn trên tay lại khiến anh lo lắng, Tiểu Tâm Giao của anh từ trước giờ đều không phải người tùy hứng, hôm qua cô đột nhiên rời khỏi chắc chắn có lý do nhưng thật sự là vì chuyện gì thì anh lại không tài nào lý giải được.
Tối qua cô vẫn rất bình thường, hình như là sau khi nhìn thấy gì đó mới trở nên kích động đến như vậy, nhưng là gì được kia chứ? Bất giác khiến anh nhớ lại lần đầu tiên khi gặp cô, đối với anh lúc đó cô chỉ là một cô nhóc rụt rè, xa cách.
Thậm chí cô rất thụ động khi nói chuyện.
Cho đến bây giờ đúng là chính thời gian đã mài giũa nên một con người, từ một cô gái non nớt mọi chuyện cô của bây giờ ít nhiều lại trở nên trầm tĩnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng đối với anh ó lẽ cô mãi là con nhóc nhỏ ngày nào vẫn cần để anh huấn luyện.
Nói đi cũng phải nói lại anh chưa từng tìm hiểu bất cứ điều về quá khứ của cô nhưng giờ anh lại bắt đầu lo lắng rồi, rốt cuộc thì Tiểu Tâm Giao của anh có thật sự ổn không?
Trình Hải Phong nhìn lên tiểu khu một lát rồi lại thở dài, sau hồi lâu anh mới lái xe rời đi.
Sau buổi đấu giá từ thiện của tập đoàn An Viễn Thông, phía bên công trình Hoàn Thụy lại nhận được thêm sự tín nhiệm của quốc tế, tài vận dĩ nhiên lại lên như diều gặp gió.
Hoàn Thụy là một công trình lớn nằm trong Đông Âu Quốc Tế do An Viễn Thông phụ trách lợi nhuận.
Còn An Viễn Thông lại được xem là tập đoàn lớn có thương mại cầu nối với thị trường quốc tế, không phải khi không An Viễn Thông lại được quốc tế trọng dụng nhiều về kinh tế lẫn chính trị đến như vậy, mà ẩn trong đó đều là có nguyên do.
Nếu đã nói đến chuyện này thì phải nhắc đến người đã sáng lập ra An Viễn Thông, nhà tài phiệt Mã Đức Hoa.
Ông ta trước kia xuất thân là một tư nhân nhỏ người Trung Quốc, tuy tài lược không nhiều nhưng có lẽ chính nhờ sự khéo léo của bản thân mà giúp mình giành được một công trình xây dựng khá lớn khi hợp tác với nước ngoài, sau khi phụ trách dự án không lâu ông ta gặp được Marry, bà ấy lại là con gái của một chủ thầu giàu có ở Bang California của Mỹ cũng là vợ ông ta sau này.
Dự án thành lập tổng công ty cũng xảy ra rất tình cờ khi Mã Đức Hoa vô tình tìm được một khoáng thạch khá lớn ở bìa đông Thái Bình Dương, sau khi bán khoáng thạch này đi ông ta đã thu cho mình rất nhiều lợi nhuận, cùng lúc đó phía Marry cũng đã thu về hàng tỷ đô nhờ các dự án bất động sản khổng lồ.
Khi tài vận đang lên ba của Marry đột ngột qua đời, dòng tộc nhà Marry lại là những người tham vọng luôn muốn độc chiếm lợi ích về phía mình.
Chính vì vậy mà sau khi ông Robert qua đời, người nhà họ liên tục ra tay chiếm lợi ích cho bản thân, khủng hoảng kinh tế lại cùng lúc nổ ra, Marry bị chèn ép buột phải cùng Mã Đức Hoa chạy về Trung Quốc, tại đây lại chính là thời cơ tốt để gây dựng sự nghiệp khi trong tay cả hai đều có vốn lớn.
Sau một thời gian dài đi lên, công ty của Mã Đức Hoa ngày càng lớn mạnh, Marry cũng sinh cho ông ba người con trai lần lượt là Mã Từ An, Mã Thiên Viễn và Mã Phúc Thông.
Từ đó cái tên An Viễn Thông cũng chính thức được sát lập.
Khi khủng hoảng kinh tế qua đi, Châu Âu quay về với thời huy hoàn vốn có, An Viễn Thông ngày càng phát triển mạnh trong nước sau đó lại tiếp tục đẩy lên phía thế giới, mọi người bắt đầu tìm hiểu sâu về công ty tài chính thương mại cấp quốc gia này.
Khi ba người con của Mã Đức Hoa lần lượt đảm nhiệm các vị trí quan trọng trong các doanh nghiệp lớn nhỏ dưới trướng An Viễn Thông thì lại lộ tin Marry chính là con gái của chùm thầu đã qua đời, sau khi sự việc chia lợi ích của gia tộc nhà Marry được giải quyết, các đồng lão từng có mối quan hệ thân thiết với Robert đều đồng lòng ủng hộ lại hai vợ chồng Mã Đức Hoa.
Vì vậy có thể nói cho tới nay cũng vì điều này mà An Viễn Thông đã giành được vô số sự tín nhiệm của rất nhiều quốc gia, sau khi hai người Mã Đức Hoa và Marry lần lượt qua đời thì dòng tộc của Marry, ngài Henry cũng là ông hoàng tài chính ở Mỹ đã xin đặc ân từ tổng thống để An Viễn Thông có cơ hội tự do du nhập để cùng hợp tác kinh tế trên phương diện toàn cầu hóa tài chính công thương nghiệp.
Đây chính là bước ngoặc lớn để An Viễn Thông vươn tầm đổi mới như ngày nay.
Nên mới nói vì sao phía Châu Âu lại giành nhiều tài nguyên cho An Viễn Thông, không những vậy vì tưởng nhớ người đã cho nền kinh tế Trung Quốc một bước tiến mới như vậy mà nhiều tiểu thuyết gia đã dựa theo lời kể của người nhà họ để viết nên câu chuyện tình yêu có chút chính trị lại vượt qua cả trắc trở tự đi lên bằng con số không của hai người, thêm vào đó còn có tin đồn nói rằng Mã Đức Hoa chính là người chồng mẫu mực nhất thời đó, bởi ông không có quan niệm tam thê tứ thiếp hay trọng nam khinh nữ lại là người đàn ông hết mực yêu thương vợ con, còn có một số tin cho rằng bà Marry đã sinh con gái cho ông, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được.
Nên nói chính tình yêu sự kiên trì đã giúp họ làm nên tất cả hoặc có thể đó chỉ là một vố ăn may thôi.
Tuy vậy cũng có rất nhiều ý kiến cho rằng, Mã Đức Hoa có con riêng bên ngoài còn chuyện chung tình gì đó chỉ là giả thuyết của các nhà viết truyện đặt ra thôi.
Bầu trời hôm nay lại mang một màu xanh trong thật êm dịu, bây giờ đã qua giờ trưa, Diệp Tâm Giao ngồi bên vệ đường, trước màn hình lớn của siêu thị cô nghe lại được một số thông tin thời sự, xem ra buổi đấu giá tối qua diễn ra vô cùng thành công, An Viễn Thông lại có thêm một trợ lực kinh tế từ nước ngoài, mọi chuyện dường như đều rất thuận lợi.
Câu chuyện tình yêu của Mã Đức Hoa và Marry thực chất cũng bị báo giới lôi ra thành bản tin thời sự miết thôi, sự việc này có lẽ cũng chẳng đậm chất chính trị nhiều tới vậy đâu.
Còn nhớ có một lần khi tình cờ đài phim lại nhắc đến câu chuyện nói ra lại mang đậm chất hào môn này, Trình Hải Phong vô tình nghe thấy, lúc ấy chỉ thấy anh bĩu môi, cô hỏi anh chẳng lẽ tình yêu hào môn không giống như vậy, sau khi hết một tách trà cô vẫn còn nhớ rất rõ câu nói của anh lúc đó: “Chuyện thiêu dệt đều là từ báo chí, nói cái gì mà tình yêu hào môn khắc nghiệt cỡ nào các dòng tộc máu lạnh ra sao, còn nói chuyện tình như Mã Đức Hoa huyền thoại thế kỷ.
Tất cả những thứ đó ai mà chẳng tưởng tượng ra được.
Anh nói này Tiểu Tâm Giao, con người chúng ta luôn cần quá trình, mà người hào môn họ chỉ hướng kết quả thôi.
Không có tình yêu vĩnh cửu chỉ có lợi ích vĩnh cửu…”
Câu nói của anh vang lên trong đầu cô tựa như lời nhắc nhỡ, cô biết Trình Hải Phong rõ ràng không tin vào chuyện mà báo chí suốt ngày đồn thổi, nhưng mà anh nói đúng thứ con người cần chính là quá trình còn thứ hào môn muốn lại là kết quả, dù cho chuyện này có phải sự thật không thì An Viễn Thông cũng chính là dùng kết quả của chuyện tình này để đánh bóng tên tuổi, còn thực hư ra sao chỉ có người trong cuộc mới lý giải được.
Nhẹ nhàng nhìn lên bầu trời cao, ánh nắng dường như dần tắt đi sự nóng nảy của tự nhiên thay vào đó lại là một nền chiều êm dịu.
Bất giác một giọng nói vang lên trong đầu cô, tựa như có chút lạ lẫm lại lạnh lùng, vô tình khiến người ta phải âm ỉ suy tư.
“Tôi chỉ muốn tự do, yêu đương với ai không quan trọng…”
Đúng thật là anh chỉ cần kết quả chẳng biết quá trình có phải là em không? Phải không? Đúng thật là quá ngốc rồi…
Diệp Tâm Giao thôi nghĩ ngợi, sau một tiếng thở dài cô vứt hộp sữa còn trống rỗng vào thùng rác, phủi sạch người rồi đứng dậy dường như hôm nay cô đã ngủ quá nhiều, nhiều đến nỗi cả bản thân cô cũng không hiểu nổi, cũng nhiều đến nỗi quên cả phân định hiện thực và quá khứ.
Cô bây giờ đủ mệt rồi chỉ muốn phủi sạch sẽ những vướng bận trong lòng, bước thêm từng bước chỉ mong một đời vô ưu, không tư sầu cũng không lo nghĩ.
…
– Ngài bộ trưởng, thống đốc trưởng hai người xem có muốn đi đâu nữa không? Tôi biết một vài chỗ rất được, không biết mọi người có hứng thú không? – Trên một chiếc Cadillac sậm màu đang dừng trước khuôn viên gần siêu thị, người đàn ông có tên là Tả Thanh Bằng đang ngồi trên ghế phụ lái nhìn vô cùng cung kính đối với hai nhà trưởng phía ghế sau, ông ta cảm thấy hai người đàn ông ày cũng thật kỳ lạ, tham quan chỗ nào chả được lại tự nhiên muốn dừng xe ở khu siêu thị náo nhiệt ồn ào này.
Chỗ này thì có gì để xem chứ, chẳng phải toàn là những bà nội trợ người đầy mùi cá không thôi sao?
Thống đốc trưởng không nói gì, sau khi nhìn qua người đàn ông bên cạnh chỉ thấy anh ta im lặng, có lẽ đang nghỉ ngơi hoặc cũng chỉ là một chút suy tư ngẫm nghĩ.
Bất giác ngài thống đốc trưởng lại lên tiếng, anh không nói gì nhiều chỉ là một câu đơn giản nhưng lại có ý chỉ định rõ ràng.
– Không cần đâu, trở về là được.
– Giọng nói thống đốc trưởng nghe có chút thanh trầm, sau khi nói xong anh tựa như đã ngã người vào ghế, bờ môi như đang che giấu một nụ cười bất cần không thể hiểu tới.
– Dạ vâng được ạ! – Tả Thanh Bằng nghe vậy cũng chỉ biết cung kính vâng lời, sau liền quay sang tài xế bên cạnh gật đầu.
Dù sao Tây An này cũng không hiếm chỗ để đi, chị cần họ còn ở đây ngày nào thì thời cơ ngày ấy vẫn không muộn.
Vừa về đến nhà Diệp Tâm Giao đã nhận được điện thoại từ Trình Hải Phong, anh lúc đầu còn rất nhỏ nhẹ nói chuyện từng chút một nhưng sau khi nghe thấy giọng nói cô không thấy có vẻ gì thất thường thì lại bắt đầu nói bô la các kiểu rồi lại dặn dò cô đủ điều, cuối cùng chỉ để lại một câu sửa soạn thật đẹp chờ anh qua đón, còn cô khi nghe xong một màn như răng dạy thì cũng chỉ ừ à rồi cúp máy.
Diệp Tâm Giao tự vào bếp hâm nóng thức ăn giúp Tiêu Tĩnh Lâm một chút tiếp sau đó lại trở vào phòng tắm, khi bước ra chỉ thấy cô một thân váy hoa đơn giản, ống tay xuông dài nhìn khá thiếu nữ, bên cạnh đó đây lại là loại váy cổ cao đúng chất thanh lịch vốn có.
Nếu xem như đây là một bữa ăn thì mặc như vậy cũng rất ổn.
Sau khi chuẩn bị xong, nhìn mình trong gương cô cảm thấy bản thân cũng đã khá khẩm hơn nhiều rồi, từ sáng đến giờ ít ra tâm trạng cũng đã bình ổn cho bản thân thật tốt rồi.
Tầm sáu giờ hơn, đã thấy Trình Hải Phong ăn mặc lịch lãm chờ trước tiểu khu.
Trước khi lên xe anh còn không quên nói bóng gió chuyện điện thoại sau này phải đặt loa thế nào, lại dặn cô không bao giờ được tắt điện thoại của anh.
Anh nói xong các kiểu cũng khiến cô phải bật cười vì trình độ nói chuyện không khác gì mấy bà thím trong xóm trọ trước kia cô từng sống, đúng thật là nhìn anh như mấy cụ non ngoài đầu ngỏ cái gì cũng nói được hết hơn nữa lại nói không sót thứ gì.
Trình Hải Phong thấy cô cười rồi lại thở phào nhẹ nhỏm, anh còn tưởng chuyện sẽ nghiêm trọng hơn nữa, xem ra bây giờ có thể bớt lo lại rồi.
Sau khi lên xe cô nói muốn ngủ một lát còn anh thì làm công tác lái xe trên đường đi đến hé răng cũng không dám.
Sau gần ba mươi phút, nơi mà Trình Hải Phong đưa cô đến không phải là căn hộ chung cư anh hay ở mà là biệt thự chính của nhà họ Trình.
Xe vừa vào đến sân đã thấy người đứng ngoài, bộ dạng vô cùng kính lễ.
Người đi đầu chính là Phó thúc thúc, quản gia của Trình gia, mỗi lần đến đây đều là đích thân thúc ấy ra đón.
– Cậu chủ, tiểu thư Giao Giao mừng hai người đã về! – Phó thúc thúc vừa nhìn thấy cô và Trình Hải Phong liền vui mừng trông thấy, trước kia thúc ấy đều gọi cô là cô Diệp hay Diệp tiểu thư gì đó nghe rất không quen sau này đổi lại là tiểu thư Giao Giao, ít nhiều có cái tên Giao Giao bớt đi một phần khách sáo cũng rất tốt.
Vừa nghe thấy tiếng Phó thúc thúc ngoài cửa đã thấy Trình phu nhân vội vàng bước ra, có thể thấy mẹ của Trình Hải Phong đã dành sự mong ngóng như thế nào cho hai người.
– Dì! Phó thúc thúc! – Cô kính lễ gọi hai người, mỗi lần đến đây đều cảm thấy náo nhiệt vui vẻ, nói thật nếu không phải thân phận cô trong mắt Trình phu nhân có chút gượng gạo thì cô thật sự rất muốn mỗi ngày gặp bà, có một người bạn giống như bà thật sự rất tốt.
– Nào Giao Giao mau vào đây với dì, dì nhớ con chết đi được! – Trình phu nhân vừa gặp đã ôm lấy cô, bà xem ra thật sự rất quý cô, đến nỗi Trình Hải Phong bên cạnh cũng cảm thấy bản thân mình đã đi sai nhà rồi.
– Mẹ thật là con trai mẹ rõ ràng đứng ở đây kia mà, đúng là thiên vị hết chỗ nói.
– Anh ra vẻ tủi thân, cứ y như bản thân đã vô cùng ủy khuất.
– Con cũng thật là, đã lớn từng tuổi này rồi còn thích tị nạnh, được rồi Phong nhi của mẹ cũng mau vào đây đi, hôm nay mẹ sẽ cho các con thưởng thức tay nghề tuyệt hảo hương vị nhà làm, đúng không Phó thúc? Đảm bảo không ngon không lấy tiền.
– Vừa nói bà vừa kéo Diệp Tâm Giao đến nhà ăn, Trình Hải Phong vểnh cổ đi theo sau, còn Phó thúc thúc lại liên tục gật đầu phụ họa, không khí thật sự vô cùng hòa hợp.
– Thật là còn muốn lấy tiền con nữa cơ? – Vừa vào bàn ăn Trình Hải Phong đã bắt đầu bép xép cái miệng.
– Giao Giao con xem này, dì có một thằng con trai mà suốt ngày cứ nói móc mẹ nó như vậy đấy! – Trình phu nhân vừa mới đặt bát canh lớn xuống đã nghe anh chu cha, bà liếc nhìn anh một cái rồi ngồi xuống cạnh Diệp Tâm Giao than thở.
– Thôi nào, Tiểu Tâm Giao em đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, cái gì mà nói móc, Phó thúc người xem bây giờ mẹ con đối với con không khác gì con ghẻ cả, chỉ có thúc là tốt nhất.
– Con trai trong nhà này lại bắt đầu cảm thấy mình bị chính mẹ ruột thất sủng.
Phó thúc đứng bên cạnh cũng chỉ biết mỉm cười, cậu chủ lúc nào cũng thích chọc mẹ mình, dường như cái tính trẻ con này đúng là bị mọi người chiều hư rồi.
Diệp Tâm Giao nhìn màn khẩu chiến của hai người cũng chỉ biết mỉm cười, còn nhớ trước kia lúc gặp Trình Hải Phong cô luôn cho rằng anh là một con người nghiêm túc, khó tính nhưng đúng là sau một thời gian cô mới biết hóa ra cái kỹ tính của anh là căn bệnh thích soi mói trầm trọng, tuy vậy lúc cần dễ tính thì đúng là rất tốt.
Thêm vào đó lần đầu tiên khi gặp mẹ anh, cô còn luôn nghĩ không biết tính cách của bà ra sao, có nghiêm khắc không? Nhưng thực tế chứng minh Trình Hải Phong là gen di truyền hoàn hảo từ Trình phu nhân, lần đầu tiên gặp đã thấy hai mẹ con có màn đối đáp vô cùng lầy lội, cô lúc ấy cũng được phen mở rộng tầm mắt cũng thật khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi.
Trên bàn ăn lớn của Trình gia đều là những mỹ thực có một không hai, đó là cách nói khoa trương của Trình Hải Phong khi vừa vào bàn ăn.
Thực ra tất cả những món ăn trên bàn đều là những món đơn giản thường thấy ở đây, như bánh bao nước thịt, mì Trường Thọ, các món từ trứng còn có cả lẩu cay,… Thật sự rất nhiều, chỉ có điều mấy món này đều là những món Tây An thường thấy không những vậy còn có lẫn vài món của Tứ Xuyên, nói chung hương vị bàn ăn hôm nay chính là vừa cay vừa ngọt.
Nhìn thật sự có chút khiến người ta không nói thành lời.
– Mẹ à, mẹ xem có phải con là được nhặt về không vậy? – Trình Hải Phong chống cằm ngồi nhìn Trình phu nhân và Diệp Tâm Giao chuyện trò, còn liên tục gắp đồ ăn cho nhau, cũng chẳng để ý tới anh chút nào.
Cái này đúng là phải khiến anh tự cảm thấy mình bị thất sủng một cách trầm trọng.
– Phong nhi à con không ăn ngồi nhìn mẹ với Giao Giao làm gì? – Trình phu nhân vừa gắp thức ăn vào bát Diệp Tâm Giao xong lại nhìn thấy thằng con oát ơ của mình chỉ ngồi yên một chỗ đến thức ăn cũng không động đến khiến bà có chút khó hiểu.
Trình Hải Phong nhìn mẹ mình rồi lại nhìn đến Diệp Tâm Giao, cuối cùng chỉ cảm thấy ủy khuất cho bản thân, Phó thúc thúc bên cạnh chỉ biết cười trừ cuối cùng lại nhìn sang Trình phu nhân ra hiệu.
Mẹ của Trình Hải Phong nhìn thấy hai người như vậy cũng không hiểu chuyện gì, ngay lúc đó Diệp Tâm Giao mới chợt nhớ ra một chuyện cũng khá là quan trọng… Trình Hải Phong, không biết ăn cay.
Còn trên bàn này toàn bộ đều là đồ cay…
– Bánh, bánh bao nước thịt này cũng rất ngon, Phong nhi con xem đây là mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy! Nào, ăn nhiều một chút.
– Sau một hồi mơ hồ Trình phu nhân mới lên tiếng, nhưng câu nói này lại khá lấp liếm cho sai lầm của mình.
Bà thật sự là quên mất chuyện này, trên bàn ăn bây giờ hình như cũng chỉ có bánh báo nước thịt này ổn nhất, cũng may đây không phải bánh bao nước thịt chua, nếu không thì thật sự chẳng còn gì nữa rồi.
Thế thì con trai bà đúng là thật tội…
Nhìn Trình Hải Phong muốn ăn nhưng lại ăn không được, cái bánh bao nước thịt kia cũng không biết có làm anh nghẹn không nữa.
Thật sự là có chút buồn cười, nhưng nói đi cũng phải nói lại Trình phu nhân xuất thân là người góc Tứ Xuyên, trình độ ăn cay của bà rất tốt nhưng khi sinh Trình Hải Phong lại là ở nước ngoài, hơn nữa Trình Hải Phong giống bố mình, anh không ăn được cay, hoàn toàn những món chỉ cần có ớt anh đều không đụng đến, còn cô thì ngược lại lúc nhỏ bôn ba nhiều nơi nên khẩu vị nào cô cũng không kén, hoàn toàn vô cùng dễ nuôi.
Trở lại chuyện của Trình Hải Phong, trước mặt anh bây giờ có cả bát lớn toàn là bánh bao nước thịt, thật sự sinh động thay cho biểu cảm của anh bây giờ.
Đúng là nhìn bánh bao nước thịt cũng thật ngon a!
Suốt cả bữa ăn, cô và Trình phu nhân chỉ nói về những chuyện cuộc sống bình thường, dường như đều rất ít nói đến công việc.
Trình Hải Phong bên cạnh lâu lâu chỉ bồi vào một câu gây cười khiến mọi người phải bật cười không ngớt, bữa ăn diễn ra vô cùng thoải mái, có thể nói là thật sự hòa hợp đến vui vẻ, thật lâu rồi không cảm thấy thoải mái nhiều đến vậy.
Sau bữa tối vui vẻ, Diệp Tâm Giao ngồi cùng Trình phu nhân thưởng trà, bà rất hay nói về các loại trà, từ cách pha chế đến cách thượng ẩm, từ trà Phổ Nhĩ đến trà Long Tỉnh tất cả mọi kiến thức cô có đều là do Trình phu nhân truyền dạy cho cô, nên mỗi lần đến đây chỉ có cô và bà trò chuyện, còn người không có tí kiến thức gì về trà như Trình Hải Phong chỉ biết đứng một bên mà ấm ức không thôi.
Hôm nay thì lại khác, Trình Hải Phong cùng Phó thúc cũng ngồi lại với nhau chơi cờ, anh còn nói rằng lần này nhất định phải đánh thắng thúc ấy, kết quả ba ván đầu liên tiếp của anh đều chính là bị thua đến thê thảm, đến ván thứ tư đã thấy Trình Hải Phong khóc không ra tiếng, đúng là trận mã của anh đều bại đến không có đường lui.
Cô và Trình phu nhân ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu, rồi lại nhìn anh như một thằng ngốc, thật sự bó tay vô cùng.
Thời gian tựa như chầm chậm trôi đi, lúc Trình Hải Phong đưa cô về lại thấy Trình phu nhân tiếc mãi không thôi, nói thật bà thật sự muốn giữ cô lại bầu bạn cùng bà, chỉ có cô nói chuyện là hợp với bà nhất thôi, còn thằng con trời đánh này chẳng hiểu ý mẹ nó gì cả.
Còn Trình Hải Phong lại nghĩ đến chuyện hôm qua, dù sao với biểu hiện kỳ lạ của cô vẫn khiến anh có chút lo lắng nhưng thấy cô đã muốn về nên cả hai mẹ con anh đều không tiện giữ lại.
Xe của Trình Hải Phong dừng trước tiểu khu, trước khi lên anh vẫn không quên nhét vào tay cô một đống bánh ngọt mà mẹ anh tự tay chuẩn bị, sau đó còn không quên dặn dò đủ kiểu, cô biết vì chuyện tối qua cũng ít nhiều đã khiến anh để tâm, nhưng người đàn ông này cũng thật là lúc nào cũng chỉ biết ra vẻ, cô làm trợ lý của anh lâu đến nỗi đã quen với bộ dạng khẩu thị tâm phi của anh luôn rồi, thật là nên muốn nghiêm túc với anh một chút cũng chẳng thể được.
Thôi thì cô cũng chỉ biết gật đầu lấy lệ, còn rất có lòng tốt đợi anh đi ra khỏi hẳn tiểu khu rồi mới trở về.
Nhìn đồng hồ đã điểm hơn mười một giờ đêm, tiểu khu bây giờ đều vắng lặng chỉ còn sót lại những âm thanh của tự nhiên, như một nét nhạc lá bay, có chút hửng hờ lại sào sạt không dứt.
Diệp Tâm Giao đi đến trước cửa mới chợt nhớ ra Tiêu Tĩnh Lâm nói có việc gấp cần phải ra nước ngoài vài hôm, tối nay hình như cũng đã lên máy bay rồi, xem ra căn nhà này mấy ngày tới chỉ còn mỗi cô thôi, thật sự là có chút trống rỗng.
Khẽ thở dài một tiếng, cô cúi người tìm chìa khóa để dưới chậu cây cảnh trước nhà, nhưng tìm một lúc đều không thấy đâu, thầm nghĩ bản thân đâu đãng trí tới vậy, rõ ràng là để ở đây sao lại không thấy đâu được? Thật sự không phải chứ, giờ này làm gì còn thợ sửa khóa nào để tìm nữa, nếu vậy hôm nay cô thật sự phải ngủ luôn ở ngoài sao? Sau một lúc vắt óc suy nghĩ về chiếc chì khóa của mình, Diệp Tâm Giao cảm thấy bây giờ chỉ còn cách phá cửa là nhanh nhất nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã thấy được sự lỏng lẻo không đáng có, suy nghĩ đầu tiên xẹt qua đầu cô chính là, có trộm? Cô từ từ đẩy cửa bước vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng và từ tốn, trong bóng tối cô lần mò cầm lấy cây gậy bóng chày mà Tiêu Tĩnh Lâm thường đặt bên kệ giày phía tay phải, cầm chặt gậy bóng chày trong tay cô lại nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đang tiếng về phía mình, cô nghĩ thôi xong rồi, chưa gì đã bị phát hiện thật rồi.
Dù tình huống này thật sự có chút đáng sợ, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng cách đối phó nhưng khi vừa giơ cây gậy lên thì một bàn tay đã nắm chặt lấy tay cô thuận tiện lại kéo cô vào trong lòng mình, động tác nhanh chóng đến nỗi khiến cô không có bất kỳ cơ hội phản kháng, trong một khoảng khắc cố chống cự thì một âm thanh truyền tới, có chút thâm trầm trong đêm tối lại càng khiến con người ta ghê sợ…
– Vừa gặp lại đã khiến em không vui như vậy sao?.