Ảo Tình


“Bố! Bố ơi!”
“Con gái của chúng ta lớn lên nhất định rất xinh đẹp!”
“Nào, để bố bế con gái của bố nào!”
“Sau này cứ mỗi năm bố đều tặng cho con một món quà, tặng đến khi con lấy chồng thì thôi.”
“Nếu con mãi mãi cũng không lấy chồng thì sao?”
“Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, con định làm nũng với bố đến bao giờ!”
“Ai nói chứ, con gái của bố đương nhiên phải làm nũng với bố rồi! Đúng không?”
“Bố, bố tốt nhất!”
“Con gái ngốc, chỉ giỏi nịnh!”
“Hì hì… Vậy nếu sau này con không lấy chồng có phải mỗi năm bố đều tặng quà sinh nhật cho con không?”
“Tất nhiên, nếu con gái bố mãi cũng không lấy chồng thì bố sẽ mãi tặng quà cho con, mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của con…”
“Ông xã, khi nào anh mới rời khỏi đó?”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Tin anh, sau khi chuyện này kết thúc anh nhất định sẽ dẫn em và con đi.”
“Em không cần gì cả, em chỉ cần anh, cần gia đình của chúng ta.”
“Anh biết, vì vậy anh càng không để em và con xảy ra chuyện, vì em và con là gia đình của anh, là mái ấm của anh.”
“Hứa với em, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng phải bảo vệ tốt bản thân, vì em và vì con.”
“Được, vì gia đình nhỏ của chúng ta, anh nhất định sẽ bình an trở về.”
“… Đứng trước Đức Chúa trời, nguyện dùng cái chết để rửa tội.”
“Tay mày đã nhuộm tanh đầy máu, mày còn mong có thể quay về sao?”
“Đừng đi đâu cả, ở đây đợi bố!”
“Giao Giao, bố con nhất định sẽ tìm được con.”
“Đừng nhìn…”
Ký ức bỗng nhiên nhuộm đỏ…

Du nguyên đi tìm hết một lượt các ngõ ngách ở sân khu khoa nghệ thuật cũng không thấy bóng dáng của Diệp Tâm Giao đâu, cô chỉ còn biết tức tốc chạy khỏi đó, dù sao dò hỏi một lượt rồi ai cũng khẳng định không thấy Diệp Tâm Giao.

Vừa lúc nãy hai người Du Nguyên và Tiêu Tĩnh Lâm đã bàn bạc, nếu Diệp Tâm Giao thật sự đã bị người khác bắt đi thì rất có khả năng cô ấy vẫn còn đang ở đâu đó trong trường.

Thứ nhất, cổng trước và sau đều có bảo vệ canh gác, hơn nữa trong đêm văn nghệ này cũng có khá nhiều người ra vào.

Diệp Tâm Giao không thể tự mình đi ra ngoài, nếu cô bị cưỡng chế đưa đi nhất định sẽ có người nhìn thấy.

Tuy phân tích cẩn thận mọi khả năng nhưng hai người các cô vẫn không khỏi lo lắng, bây giờ không cần biết là ai bày trò chỉ cần Diệp Tâm Giao không sao, chỉ cần cô ấy bình an vô sự là tốt rồi.
Cuối cùng sau khi đã tính toán, hai người bèn chia nhau ra hành động.
Du Nguyên chạy đến khu B, gắng sức chạy một lúc cũng không tìm được gì, bảo vệ cũng bị cô kéo đi mở cửa từng phòng học lớn nhỏ khác nhưng cuối cùng vẫn không thấy người đâu.

Vẫn là Du Nguyên chia chìa khóa với bảo vệ, tự mình chạy đi tìm, vừa tìm vừa cố gắng điều tiết lại bộ não của mình, dùng tư duy để phân tích đủ khả năng khác nhau.
Rốt cuộc người đâu?
Nếu bị giấu vậy thì giấu ở đâu mới được chứ?
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, không cẩn thận Du Nguyên chợt đâm sầm vào một bức tượng thịt lớn.

Cô thầm rủa một câu nhưng vừa ngước mặt lên đã lập tức sững người.
Lập Huân có lẽ cũng không ngờ lại là cô nha đầu này phi hỏa tiễn đâm thẳng vào người anh, vừa định cảm khái vài câu không ngờ lại phát hiện sắc mặt cô như tờ giấy trắng bệch hẳn ra khiến anh không khỏi giật mình, thú thật anh chưa bao giờ bắt gặp vẻ mặt này của cô: “Cô, làm sao vậy?”
Không nói thì thôi vừa nói Du Nguyên liền như bị người ta giật dây, nhìn anh như lá bùa hộ mệnh, cô ra sức túm lấy cổ áo của Lập Huân: “Tốt quá, tốt quá, gặp được anh ở đây thì tốt quá!” Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn khi gặp được anh trong số những lần tai bay vạ gió như trước kia.
Lập Huân không ngờ đến cô lại kích động đến như vậy, cổ áo anh bị siết đến sắp tắt thở không nói nổi thành lời.

Anh giơ tay chỉ vội vào cổ áo mình ý bảo cô buông tay.

Du Nguyên đang trên đà hưng phấn bất chợt lại giật mình cũng thấy hành động của mình hơi quá trớn liền có chút ngượng ngập buông tay.
“Xin lỗi xin lỗi, anh có sao không, có sao không?” Cô thấy Lập Huân ho sặc sụa liền không nhịn được vuốt vuốt lưng giúp anh.
Lập Huân ổn định lại nhịp thở, liếc nhìn Du Nguyên, thầm nghĩ thân hình cũng chẳng được bao nhiêu cân mà sức lực không ngờ lại mạnh bạo đến như vậy.

Nếu anh không phản ứng có lẽ đã chết dưới tay cô luôn không chừng.

Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt sốt ruột, cùng cử chỉ vỗ về lưng anh lại khiến tâm cang anh nảy sinh một sự ngứa ngáy chưa từng có.

Giống như là mãn nguyện, ý nghĩ này xuất hiện khiến anh hơi bần thần, mãn nguyện sao? Có lẽ Lập Huân mãn nguyện vì thấy cô kích động khi gặp anh thôi.
Lập Huân nhìn cô hứng thú, anh bất chợt hắng giọng: “Tôi biết cô ngày đêm nhung nhớ nhớ nhung tôi, nhưng vừa gặp lại, cô cũng không cần thể hiện nỗi nhớ lớn như vậy.” Muốn thể hiện thì ôm một cái là xong, cứ túm lấy anh như cái bao tải thì thật không hay chút nào.
Bàn tay đang dịu dàng vuốt ve tấm lưng lớn của Lập Huân liền chuyển hướng đấm mạnh xuống, khiến anh tru éo lên một tiếng đau đớn.
“Con nhóc này, cô lại muốn cưỡng đoạt thân thể tôi!” Có lẽ không ngờ cô lại ra một đòn mạnh bạo như vậy, anh không nhịn được bèn lên tiếng tố cáo.
“Lập Huân, anh phát điên gì thế? Ai cưỡng gian anh?” Không nói gì còn đỡ, nói xong càng khiến cô điên người.

Đúng là cô lầm rồi, tên Lập Huân này cô sao có thể trông nhờ vào được kia chứ? Anh rõ ràng chỉ muốn chọc cô, sao có thể tử tế giúp cô?
Lập Huân cũng chỉ muốn trêu cô một tí, theo lý mà nói từ lúc từ Thượng Hải về anh và cô có được gặp nhau đâu.

Tối nay Doãn Kỳ Thần làm bộ làm tịch tham gia văn nghệ thực chất là muốn gặp Diệp Tâm Giao của anh ta, tất nhiên có Diệp Tâm Giao thì cũng sẽ có Du Nguyên.

Nhưng mà… Anh đúng là ăn no rảnh rỗi rồi mới nghĩ đến cô nhóc dữ dằn này, vừa gặp lại liền túm chặt lấy anh, còn tưởng cô nghĩ thông rồi, đâu ngờ cô nàng này lại chỉ hận không thể giày vò nát bét thể xác của anh như vậy đâu chứ.

Đã không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ là ê ẩm hết cả người rồi này.
Du Nguyên khoanh tay đứng đó, càng nhìn lại càng ngứa mắt anh.
“Sao tự nhiên tôi lại tìm anh để kiếm thêm chuyện cơ chứ? Đúng là oan gia!” Cô quắt mắt, không thèm đếm xỉa đến anh nữa mà xoay người muốn rời đi.
“Này này, này…” Lập Huân thấy cô định đi liền vội kéo cả người cô lại: “Cô làm sao vậy? Sao cứ nói đi là đi thế?”
“Anh bỏ ra, tôi còn có việc quan trọng hơn để làm đấy!” Cô vùng vằng: “Không cần anh quan tâm.”
“Đừng đừng đừng, cô đừng đi…” Lập Huân hơi luống cuồng, nói thật cô mà giận đến cả anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Thôi chỉ đành cất giọng khuyên nhủ: “Được rồi, là tôi sai, tôi không nên nói cô cưỡng gian tôi.

Thân thể này cô muốn hành hạ bao nhiêu cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến nữa, được không? Đừng giận nữa, tức giận sẽ hại cho sức khỏe, có chuyện gì cô có thể nói với tôi mà, tôi nhất định sẽ giúp hết khả năng của mình.” Lập Huân lúc này giống như một ông bố đang dỗ con, nói hết lý hết cái chỉ thiếu nước thực hành cho cô xem.
Du Nguyên cũng không phải đang giận anh thật, tuy vừa thấy anh cô đã nghĩ ngay đến việc nhờ anh tìm người nhưng cuối cùng lại cảm thấy chuyện của Diệp Tâm Giao, cô vẫn có thể tự mình xử lý được, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, cho nên mới muốn rời đi.

Bây giờ lại nghe được câu nói này càng khiến cô không khỏi bị chọc cười.

Lại không muốn thấy Lập Huân đắc ý, cô bèn cố ý nghiêm mặt nói: “Anh nói gì thế? Ai cần thân thể của anh? Có cho tôi cũng chẳng thèm!”
Lập Huân không dám chọc cô nữa liền lập tức gật đầu: “Được được, cô nói sao cũng được.”
Du Nguyên bĩu môi, tên này biết ăn nói ngọt nhạt từ bao giờ thế?
“Là anh nói muốn giúp tôi?”
Lập Huân gật đầu.
“Được, giúp tôi đi tìm trợ giáo Doãn!” Lúc đầu Du Nguyên đã nghĩ tới việc đi tìm Doãn Kỳ Thần nhưng tìm khắp sân khu cũng không thấy đâu, đúng lúc gặp Lập Huân ở đây.

Anh là bạn thân của Doãn Kỳ Thần nhất định sẽ biết anh ấy đang ở đâu.

Chuyện của Diệp Tâm Giao tám chín phần là liên quan đến mấy bông hoa vây xung quanh Doãn Kỳ Thần, không để anh ấy đến giải quyết thì thật có lỗi với lương tâm.
Nghe cô nói xong, khóe môi anh giật giật: “Cô muốn tôi giúp cô, đi tìm người đàn ông khác?” Đợi nửa ngày trời cô lại muốn anh đi tìm người đàn ông khác giúp cô? Anh… Nói nửa ngày sao anh lại cảm thấy mình chẳng có giá trị gì trong chuyện này thế?
Du Nguyên lườm anh: “Rốt cuộc anh có muốn giúp không hả?”
Lập Huân liếc cô một cái, không nói.

Đúng lúc này điện thoại reo lên, là của Lập Huân.
Anh vừa nhận máy, đã nghe một giọng nói từ tính từ đầu bên kia vang lên: “Lập Huân, ông đây cũng muốn đi xem văn nghệ.”
Máu não khó khăn lắm mới được tuần hoàn liền bị người trong điện thoại làm cho tích tụ, anh điên tiết hét vào điện thoại: “Fuck… Đứng đó đợi ông.” Nói xong liền cúp máy.
Đầu bên kia: Đệch!
Lần đầu tiên nghe Lập Huân nói bậy khiến Du Nguyên không khỏi giật mình, chưa kịp định thần đã bị Lập Huân kéo đi.
Phía bên này, Tiêu Tĩnh Lâm đã chạy một mạch tìm hết cả khu A, không những vậy cô còn mượn hết chìa khóa từ bảo vệ, vội tìm đi tìm lại mỗi ngõ ngách trong trường, cứ sợ đã bỏ mất chỗ nào.

Điện thoại của Diệp Tâm Giao đến giờ vẫn không liên lạc được, một chút manh mối tìm người cũng chẳng có.
Thở hắt ra một hơi, cô liền quay người đi về phía sân khu khoa nghệ thuật, nếu Diệp Tâm Giao bị bắt cóc tại đó vậy nhất định sẽ để lại chút manh mối tại đó, phòng hóa trang lớn như vậy, người ra vào lại nhiều không đếm xuể, thủ phạm tất nhiên không thể thực hiện hành vi ngay tại đó được.

Vậy thì chắc chắn đã có người lợi dụng một cái cớ nào đó khiến cô ấy phải rời đi.

Nhưng người đó có thể lấy chuyện gì làm mồi nhử Diệp Tâm Giao được cơ chứ?
Thời điểm đó, cả cô và Du Nguyên đều không có mặt, nếu là vì hai cô, Diệp Tâm Giao cũng không cần phải đi theo “kẻ đó”.

Trực tiếp gọi cho hai cô luôn không phải được rồi sao?
Là vì… Doãn Kỳ Thần sao? Không, không có khả năng.
Vậy thì còn chuyện gì nữa chứ?
Tiền Xuyến bị đánh ngất trong nhà vệ sinh, Diệp Tâm Giao lại mất tích.

Chuyện này xét thế nào cũng không bình thường, nếu là Lưu Di Giai làm thì việc gì phải bắt Diệp Tâm Giao? Ngẫm lại Diệp Tâm Giao cũng đâu có thù oán gì khiến cô ta phải ra chiêu bài bắt cóc lớn như vậy chứ? Tiền Xuyến vào nhà vệ sinh mới bị đánh ngất chứ không phải bị đánh ngất ngay tại đó, vậy thì có thể hiểu kẻ đó không muốn làm kinh động chuyện này ra ngoài, vì nói dù sao Tiền Xuyến vẫn là người của Từ Viễn? Đúng mà cũng không đúng, nếu đã biết là người của Từ Viễn, kẻ đó còn dám ngang nhiên giở trò với người của anh ta như vậy không? Lưu Di Giai chắc chắn không có khả năng làm chuyện này, vì cô ta từng đắc tội với Tiền Xuyến, nếu bây giờ cô ta làm loạn thêm một lần nữa thì há chẳng phải tự đào hố chôn mình sao? Vậy chỉ còn một khả năng nữa, chính là Tiền Xuyến bắt buộc phải bị đánh ngất, như vậy kẻ đó mới có thể đưa người cần đưa đi? Nếu nói như vậy việc đánh ngất Tiền Xuyến là hành động “thân bất do kỷ” không thể không làm? Tức là nói nếu Tiền Xuyến ở đó kế hoạch của kẻ đó sẽ bị bại lộ, thất bại? Cho nên mới nhẫn nhịn chờ thời cơ đến lúc Tiền Xuyến vào nhà vệ sinh mới ra tay hành động?
Là vậy sao?
Chuyện mà Tiền Xuyến biết? Chuyện mà Diệp Tâm Giao không thể từ chối?
Tiêu Tĩnh Lâm đang đứng gần sân khấu, cô quan sát một lượt hết hội trường, vẫn cảm thấy đâu đó có điểm bất đồng.

Nhưng cụ thể đó là gì cô vẫn không nắm bắt được.
Là chuyện gì nhỉ?
“Cậu xem kìa là nhạc đồng quê đó, tổ nhạc hôm nay xem ra rất bận rộn!” Một tiếng nói cười từ bên cạnh vang lên.
Tiêu Tĩnh Lâm ngẩn người, cô hơi ngước nhìn cô gái vừa mới lên tiếng, cô gái ấy đang huyên thiên không ngừng với cô bạn bên cạnh.

Cô không nhìn cô gái ấy nữa mà hướng ánh mắt về phía sân khấu.

Đội trống và đội nhạc đã vào vị trí, xem ra các tiết mục văn nghệ đều sắp bắt đầu rồi, nhớ lại lời cô gái ban nãy vừa nói khiến cô không khỏi buồn cười.

Khoa nghệ thuật ở đại học Bắc Kinh luôn thuộc top đầu về dàn nhạc chất lượng, cả tối nay đều do dàn âm thanh ánh sáng của khoa cân hết, cho nên cũng đúng thôi cả một danh sách các tiết mục văn nghệ, tổ nhạc chắc chắn sẽ bận túi bụi luôn cho xem.
Khoan đã, tổ nhạc?
“Bài múa của chúng ta hơi hướng cổ xưa, tổ nhạc đang chỉnh lý âm thanh cần có người qua hỗ trợ.

Tĩnh Lâm, Xuyến Xuyến chuyện này giao cho hai người xử lý vậy.”
Đúng vậy, chuyện có thể khiến Diệp Tâm Giao quan tâm ngay trước mắt chắc chắn là vấn đề chung của cả nhóm.

Bài múa của mọi người được Du Nguyên sao chép trên mạng, âm tiết có một số vấn đề nan giải, vì để hợp hơn với thời và cảnh, bọn cô đã thống nhất sẽ điều chỉnh một số âm tiết cho phù hợp với điệu múa của cả nhóm.

Chuyện này cô và Tiền Xuyến đã xử lý chắc chắn với bên tổ nhạc.

Nếu có vấn đề gì khác, người họ phải gặp nhất định là cô hoặc Tiền Xuyến, Diệp Tâm Giao không xen vào quá trình chỉnh phối bài, tổ nhạc không thể nào nói chuyện này với cô ấy được.

Rất rõ ràng, Tiền Xuyến bị tách ra nhất định là vì kẻ đó vốn đã không muốn để lời nói dối này bị bại lộ.
Tổ nhạc, quả nhiên là tổ nhạc!
Tiêu Tĩnh Lâm không nghĩ ngợi thêm nhiều liền lập tức chạy về phía tổ hoạt động âm nhạc sau sân khấu.

Chỉ cần điều tra theo dấu vết, cô không tin không tóm được kẻ đó.
Sau khi rời khỏi khuôn viên dưới giàn Bạch Qủa, Doãn Kỳ Thần liền đi thẳng về phía sân khu khoa nghệ thuật, anh không đi về phía sân khấu mà tiến thẳng đến phòng hóa trang phía sau sân khu.

Anh biết Diệp Tâm Giao đang ở bên đó, có lẽ giờ này cô vẫn đang rất bận bịu nhưng anh vẫn không nhịn được mà muốn qua đó gặp cô.

Hơn một tháng này anh cứ đi đi về về giữa văn phòng chính phủ và cục cảnh quân, có một chút thời gian anh liền chạy đến trường lấy cớ là theo sát tiến trình nghiên cứu nhưng thực chất chỉ muốn xem cô ở đâu, đang làm gì? Có… Nhớ anh không? Nhưng ba lần bốn lượt muốn gặp cô, cô đều như chuột chũi mà chạy đi mất.

Lần ở nhà thờ đó thật sự đã có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô sợ mà anh… Cũng sợ.

Nhưng ngồi yên mà đợi cũng không phải tác phong của anh, thế mà cô ngốc đó vẫn một mực trốn anh.

Không còn cách nào khác anh chỉ đành nghĩ ra một biện pháp ấu trĩ khác đó là mua chuộc người bên cạnh cô.

Tình hình của Diệp Tâm Giao trong hơn tháng nay đều do bạn thân của cô tiết lộ, cũng chính vì vậy mà một người không có mấy hứng thú về âm nhạc như anh cũng bằng lòng hủy hết lịch hẹn trong tối nay, chỉ để xem cô biểu diễn.

Hơn nữa, vì không muốn lãng phí thời gian, anh cũng đã xem qua danh sách tiết mục, theo tính toán bây giờ chắc có lẽ cũng đã sắp đến tiết mục của cô rồi, nói chuyện công việc nãy giờ, anh bây giờ cũng chỉ muốn qua đó gặp cô.

Anh chưa từng thấy cô mặc đồ múa nhưng có lẽ sẽ rất đẹp.
Nghĩ đến gương mặt ngạc nhiên của cô khi nhìn thấy anh, bước chân cũng vì vậy mà nhanh hơn.

Chỉ là vừa đến trước cửa phòng hóa trang, không ngờ lại đụng trúng Từ Viễn, hôm nay anh ta ăn vận như một chàng lãng tử tuấn mã, mái tóc vuốt cao để lộ vầng trán cao ngạo, trên tay anh ta đang cầm một bó hồng rất đẹp, chắc có lẽ cũng không ngờ lại gặp được anh ở đây nên thoáng chốc có đôi chút ngẩn người.

Hai người đàn ông điển trai cao lớn lại đứng trước cửa phòng người ta mà nhìn nhau.

Khu này vốn là dành cho nữ, đàn ông muốn tiến vào thì có chút…
“Cậu định đi đâu?” Sau vài giây sững sờ, Từ Viễn lại khôi phục được sự bằng nhắng thường ngày.
“Còn cậu?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tôi… Tất nhiên là đi gặp Xuyến Xuyến của tôi rồi.” Từ Viễn nghe vậy liền hất cằm, ra vẻ cao ngạo nói.
Doãn Kỳ Thần hừ lạnh, anh không nói gì mà gạt anh ta sang một bên.

Từ lúc có bạn gái tới giờ tên này cũng chẳng bình thường gì lắm cho cam.
Từ Viễn thấy Doãn Kỳ Thần vừa định gõ cửa liền lập tức chắn ngang: “Này, hỏi cậu đấy, đến đây làm gì?” Cái tên này lần trước chơi anh ta một vố lớn, khó khăn lắm mới có cơ hội phục thù, nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì thật có lỗi với lương tâm.
Doãn Kỳ Thần liếc nhìn bó hoa phải gọi là hoành tráng trên tay anh ta cũng không biết nói sao: “Cậu cứ làm tốt chuyện của cậu, đừng để ý đến tôi.” Ý chính là muốn tặng quà thì đi nhanh mà tặng, để ý đến chuyện người khác làm gì.
Từ Viễn không thèm nghe, vẫn cố tình bẻ cong ý anh: “Vậy không được, tôi có thể không để ý đến cậu nhưng Xuyến Xuyến của tôi ở trong đó, cậu không nói không rằng liền muốn xông vào trong.

Thế là có ý gì?”
“Tránh ra, tôi không tìm Xuyến Xuyến nhà cậu.” Doãn Kỳ Thần hết nói nổi.
“Vậy cậu định tìm ai?”
“Cậu có định gõ cửa không đây?”
Tên này cứ chắn ngang cửa, không tự gõ cửa cũng không cho người khác gõ cửa.

Còn bó hoa trên tay anh ta, cứ phải nói là rầm rộ.
Từ Viễn thấy anh không có kiên nhẫn nửa chỉ biết lắc đầu cười cười, anh ta thừa biết anh vốn đi tìm cái cô nhóc tên Diệp Tâm Giao gì đó, lại còn cứng miệng không dám thừa nhận.

Đáng đời đến bây giờ vẫn còn độc thân! Anh ta không để ý đến Doãn Kỳ Thần nữa mà xoay người, chỉnh chỉnh lại cà vạt của mình, vì Xuyến Xuyến của anh ta nên hôm nay anh ta đặc biệt mặc vest cầm hoa đến cho cô, nói không chừng vừa nhìn thấy anh ta sẽ khiến cô cảm động đến rơi lệ.
Doãn Kỳ Thần liếc nhìn biểu cảm làm quá lên của anh ta cũng không nói gì.
Có bạn gái thì hay lắm hả? Diệp Tâm Giao là của anh, sớm muộn gì cũng là của anh.
Từ Viễn đâu biết bản thân vừa làm cho người nào đó ghen tị, chỉ nghĩ đến nụ cười của Xuyến Xuyến khiến anh ta không nhịn được liền gõ cửa.
Trong phòng, Tiền Xuyến vốn đang sôi sục cả ruột gan, cứ đi qua đi lại không ngừng, điện thoại của Diệp Tâm Giao không gọi được, cô cũng không thể tùy tiện liên lạc với Tiêu Tĩnh Lâm và Du Nguyên, vừa nhìn đống vại vụn dưới đất càng khiến cô không khỏi đau lòng hơn thế nữa là tức giận.

Đúng vậy, cô bây giờ hận chết kẻ đã gây ra những chuyện này.

Đợi sau khi tìm được Diệp Tâm Giao, cô thề phải bắt bằng được kẻ đó, sau đó cạo trụi lông hắn để hắn không dám ra oai tác oái nữa.

Mấy bộ đồ thuê này là cô tìm ở một cửa hàng phục cổ, giá thuê phải nói là rất đắt, nếu không phải cả cô và Du Nguyên nói hết lời lẽ, còn vì để chủ cửa hàng giảm ít tiền thuê mà không nói không rằng lập tức chạy đôn chạy đáo đi giúp người ta thì họ cũng không đồng ý cho hai người các cô thuê đồ với một mức giá hời như vậy đâu.

Bây giờ thì sao? Trang phục bị hủy, cô làm sao ăn nói với chủ cửa hàng, làm sao đền nổi tiền trang phục? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tên ác ôn đó nói hủy là hủy đúng là đáng chết, cho dù trời đất dung thứ cô cũng tuyệt đối không dung tha.

Hứ!
Còn đang sốt ruột trong lòng, cô lại bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Chuyện đầu tiên cô nghĩ tới chính là Diệp Tâm Giao về rồi.

Tiền Xuyến không kịp nghĩ nhiều liền phi thẳng ra cửa, mừng rỡ nói.
“Tâm Giao, cuối cùng cô…” Câu nói đứt đoạn, vừa nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng hiên ngang ngoài cửa không khỏi khiến cô ngẩn người, liền buột miệng: “Sao lại là hai người?”
Từ Viễn vốn đang chờ một cái ôm nồng nhiệt từ cô không ngờ rằng sau khi mở cửa cô không những không vui lại còn thể hiện một dáng vẻ hụt hẫng chưa từng có.

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì Doãn Kỳ Thần đã thẳng thừng kéo cửa đi vào, anh liếc nhìn cả căn phòng tán loạn, chưa kịp để họ hoàn hồn Doãn Kỳ Thần đã nghiêm giọng hỏi thẳng: “Cô nói Tâm Giao, cô ấy đang ở đâu?”
Anh vừa nghe rất rõ ràng, Tiền Xuyến vừa gọi Tâm Giao, cộng với dáng vẻ vừa sốt ruột vừa lo lắng này, còn đống vải vụn trên sàn này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì khiến Tiền Xuyến cũng phải hoảng loạn như vậy?
“Tôi…” Tiền Xuyến cắn môi, đưa mắt về phía Từ Viễn.
Từ Viễn thấy mọi chuyện không ổn liền vội ôm lấy vai cô, hạ giọng an ủi: “Được rồi, Xuyến Xuyến em nói đi đã xảy ra chuyện gì?” Từ Viễn vốn rất hiểu Tiền Xuyến, nếu không có việc gì thật, cũng sẽ không khiến cô phải khẩn trương nhiều đến như vậy đâu.

Hơn nữa, vừa vào anh ta đã liếc nhìn cả căn phòng hỗn độn, xem chừng thật sự đã có chuyện không hay.
Tiền Xuyến cắn môi, cô cảm thấy nói chuyện này với Doãn Kỳ Thần chắc cũng không sao đâu, huống hồ cô cũng có cảm giác Doãn Kỳ Thần với Diệp Tâm Giao vốn dĩ là một cặp mà.

Hơn nữa, có Doãn Kỳ Thần giúp đỡ nói không chừng còn có thể tìm được Diệp Tâm Giao.
Cô thở dài, nhìn Doãn Kỳ Thần, nghiêm túc gằn từng chữ: “Tâm Giao, rất có thể đã bị người ta bắt đi rồi.”
Câu nói vừa thốt ra khiến Từ Viễn chau mày, Doãn Kỳ Thần lập tức biến sắc.
Tiền Xuyến biết tình hình không ổn, cô hít một hơi thật sâu, sau đó vội vàng đem hết mọi chuyện vừa xảy ra tường thuật lại cho hai người họ nghe.
Sau khi kể ra hết mọi chuyện, Tiền Xuyến khẽ thở dài, cô ngồi xổm bên cạnh đống vải vụn dưới đất, lòng nặng trĩu.
Cô nói: “Tĩnh Lâm và Du Nguyên đã chia nhau đi tìm, em nghĩ đến khả năng Tâm Giao có thể sẽ quay về cho nên chỉ đành ở đây chờ đợi.”
Thật ra cô cảm thấy rất có lỗi, rõ ràng cô ở bên cạnh Diệp Tâm Giao lại không thể ra tay bảo vệ cô ấy, rõ ràng người nên bị bắt phải là cô mới đúng, Diệp Tâm Giao không đắc tội với ai cả, sao lại có người muốn bắt cô ấy được cơ chứ? Nếu thật sự là người của Lưu Di Giai, Tiền Xuyến cô quả thật đáng bị đánh trăm ngàn lần.
Từ Viễn sao không hiểu được nỗi lòng của cô, nhìn cô như vậy anh ta quả thật rất xót.

Cô là người phụ nữ anh ta yêu thương, chuyện lớn như vậy cô lại ở đây một mình tự trách, anh ta thật sự không đành lòng.

Từ Viễn ngồi xổm bên cạnh cô, anh ta dang tay ôm lấy cả người cô, Tiền Xuyến hơi dựa vào lòng anh ta, cất giọng thỏ thẻ: “Em không sao!” Nói rồi cô ngước lên nhìn Doãn Kỳ Thần, giọng nghiêm túc chứa đựng cả chút khẩn cầu: “Nghị sỹ Doãn, mong anh nhất định phải tìm được Tâm Giao, cô ấy không thể nào xảy ra chuyện được.”
Sau khi nghe hết mọi chuyện đến giờ Doãn Kỳ Thần vẫn rất trầm mặc, anh không nói nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ người anh càng khiến Tiền Xuyến sợ hãi.

Lúc trước, khi bị anh ra chiếu phạt, cô cũng chỉ cảm thấy người đàn ông này quá nghiêm khắc, sự nghiêm khắc của anh không chỉ thể hiện trên cập bậc của anh mà còn là sự lãnh đạm toát ra trong con người anh.

Cô lúc đó tuy không phục nhưng cũng không dám làm trái lời anh, chỉ cảm thấy còn người này thật khó gần.

Hôm nay cô lại bắt gặp vẻ lo lắng của anh khi nghe đến ba chữ “Diệp Tâm Giao”, còn cả sự âm trầm lúc này nữa, nó khiến cô cảm thấy người đàn ông này không dễ chọc vào.

Hoặc có thể nói, cô nói ra mọi chuyện là vì chính bản thân cô cũng đang có một linh cảm rằng chỉ có người đàn ông này mới có khả năng tìm được Diệp Tâm Giao.

Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên họ là một đôi.
Doãn Kỳ Thần không thể hiện bất kỳ thái độ nào, anh im lặng một chút rồi nói: “Cô yên tâm.” Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi thôi nhưng lại khiến người ta tin tưởng.
Cô thở dài: “Cảm ơn anh!” Phải, cô coi Diệp Tâm Giao là bạn mình, anh giúp bạn cô, chuyện này cô vẫn phải cảm ơn.
Doãn Kỳ Thần nhếch môi: “Người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối không để cô ấy xảy ra chuyện.” Giọng nói anh thâm trầm thản nhiên đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Anh nói xong liền liếc mắt về phía Từ Viễn, hạ giọng: “Hai người cứ ở lại đây, nếu có bất kỳ tin tức gì lập tức báo ngay cho tôi.” Nói xong anh cũng không do dự mà xoay người, rời đi.
Từ Viễn quá hiểu tính khí này của anh, anh ta chỉ gật đầu không nói.
Tiền Xuyến không ngờ anh lại nói như vậy, cô kéo lấy tay Từ Viễn, thấp giọng: “Viễn, anh ấy…”
Từ Viễn biết cô muốn hỏi gì, liền hất cằm về phía cửa, thản nhiên nói: “Em không cần lo cho cậu ta, nói đúng hơn là em nên lo cho kẻ đầu sỏ đã gây ra chuyện này.” Từ Viễn nghịch tay cô, uể oải nói: “Tên đầu gỗ đó tám chín phần đã động lòng rồi, Diệp Tâm Giao chính là giới hạn của cậu ta.

Thay vì lo lắng cho Tâm Giao nhà em xảy ra chuyện, em nói xem có phải chúng ta nên chờ xem kết quả của mọi chuyện, thế nào?”
“Ý anh là…”
Từ Viễn cười cười, không trả lời mà nói với vẻ sâu xa: “Người đụng đến giới hạn của em, em sẽ thế nào?”
Tiền Xuyến hơi ngẩn người, buột miệng: “Tuyệt đối không tha cho kẻ đó.”
“Thông minh!” Từ Viễn véo má cô một cái, cất giọng yêu chiều.
Tiền Xuyến ngồi bật dậy đẩy hẳn cả người anh ta ra, quắt mắt: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay động chân.” Da cô vốn mỏng, bị véo đến đau luôn này.

Nhưng mặc dù như vậy nhưng câu nói của Từ Viễn vẫn khiến cô có chút bất an, sao cô nghe thế nào cũng cảm thấy rất ác thế nhỉ?
“Đừng nghĩ nữa, tiết mục múa chắc chắn phải hoãn lại, bây giờ chúng ta vẫn phải qua bên đó xử lý một chút.”
Không nói thì thôi, nhắc đến chuyện này Tiền Xuyến lại ỉu xìu, tiết mục của các cô thật sự phải bị hủy như vậy sao? Liếc nhìn đống vải vụn trên sàn, thật không đáng mà!
“Sao rồi hả?” Vẻ mặt vốn dĩ đang tươi như hoa của Lưu Di Giai vì một cái lắc đầu của cô gái mà lập tức trở nên khó coi.

Cô ta chất vấn: “Sao lại không thấy?”
“Dưới sân khấu mọi người đã đến đủ, nhưng vẫn không thấy trợ giáo Doãn, bọn người của Từ thiếu đâu cả.” Cô gái cùng nhóm múa với cô ta vẫn chán nản nói.
Lưu Di Giai vốn dĩ đã sắp xếp cẩn thận cho tiết mục của mình, cô ta đã nghe ngóng đêm nay Doãn Kỳ Thần sẽ có mặt, không những vậy cả Từ Viễn mấy người bọn họ cũng đến.

Mặc dù cô ta rất ghét việc Tiền Xuyến làm bạn gái Từ Viễn, hơn nữa cũng vì lần trước manh động mà gây ra một chuyện mất mặt.

Nhưng đối với Doãn Kỳ Thần cô ta tuyệt đối không muốn bỏ cuộc, cho dù Lộ Phi có thật sự là bạn gái của anh hay không thì đã sao chứ? Kẻ giành được trái tim anh mới là kẻ chiến thắng sau cùng.

Cô ta vốn muốn lợi dụng Lộ Phi và Diệp Tâm Giao để bọn họ tự động cấu xé lẫn nhau, còn cô ta sẽ là người sau hưởng lợi.

Vốn đã tính toán chuẩn xác thời gian cô ta biểu diễn, Doãn Kỳ Thần cũng sẽ có mặt nhưng thế nào lại thành ra không thấy người đâu.

Chẳng lẽ anh không tới? Không đúng, nếu anh đã nói sẽ tới thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Còn bây giờ lại là tình huống gì đây, không chỉ anh không tới mà bọn người Từ Viễn cũng không thấy đâu.
“Tiền Xuyến đâu?” Cô ta gằn giọng hỏi, Từ Viễn chắc là bị con nhỏ Tiền Xuyến quấn lấy rồi.
“Chắc là còn ở phòng hóa trang.” Cô gái kia nói.

Bọn họ vì không muốn dụng chung phòng hóa trang mà lựa chọn một phòng riêng tách biệt.
Lưu Di Giai liếc nhìn về phía Lộ Phi, đa số nam sinh trong trường đều đến vì tiết mục của Lộ Phi, bây giờ nhìn chị ta thong thả, thoải mái chờ đến tiết mục của mình như vậy.

Thật khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Cô ta thật không biết trong lòng Lộ phi này rốt cuộc đang tính toán chuyện gì, Chị ta không đi tìm Diệp Tâm Giao gây chuyện lại có thể ngồi ở đây ra vẻ băng thanh ngọc khiết thế cơ à? Là do chị ta không để tâm hay là quá mức tự tin đây?
“Di Giai à, sắp tới tiết mục của chúng ta rồi, chúng ta…” Cô gái kia cảm thấy Lưu Di Giai vốn dĩ lên sân khấu là vì để Doãn Kỳ Thần chú ý, vậy mà đêm nay Doãn Kỳ Thần lại không xuất hiện, cũng không biết Lưu Di Giai có vì vậy mà hủy múa hay không nữa.
“Múa, tất nhiên phải múa rồi.

Còn phải hỏi nữa sao?” Lưu Di Giai khôi phục dáng vẻ cao ngạo của mình, cô ta đã dành tâm huyết cho tiết mục này lâu đến như vậy không thể vì một sự cố ngoài ý muốn mà muốn hủy là hủy được.

Nếu không để Doãn Kỳ Thần tận mắt chứng kiến vậy thì nhất định phải làm cho mấy gã nam sinh ngoài kia mê mệt mới thôi.

Cô ta không tin bản thân lại kém hơn Lộ Phi ở chỗ nào.

Lộ Phi, cái tên này há chẳng phải cũng chỉ đáng để rửa chân cho cô ta thôi sao?
Còn… Doãn Kỳ Thần là của cô ta chắc rồi.
Có người thông báo tiết mục múa Flamenco sắp bắt đầu, đoàn sáu người bao gồm cả Lưu Di Giai đi tít ra sân khấu, khi đi ngang qua Lộ Phi, cô ta cố ý dừng lại mà cất giọng chào hỏi: “Chị Phi Phi, em đi trước đây!”
Lộ Phi vẫn giữ dáng vẻ thanh lãnh, thấy Lưu Di Giai cười chị ta cũng mỉm cười đáp lại: “Chúc may mắn!”
Phụ nữ với phụ nữ, đôi khi chỉ một nụ cười cũng thật đáng sợ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui