Ảo Tưởng Hôn Nhân


Bởi vì Giang Yến Ni hoàn toàn không chịu nói chuyện với Chu Tiểu Hổ ở trên mạng, điện thoại cũng không nghe. Vì vậy lần này Chu Tiểu Hổ phải đổi số để gọi cho cô. Giang Yến Ni vừa nhấc máy, Chu Tiểu Hổ đã tỏ vẻ khen ngợi:
- Nhìn em trên ti vi thật sự rất xinh đẹp!
Giang Yến Ni lạnh lùng nói:
- Cảm ơn!
Chu Tiểu Hổ tiếp lời:
- Em có rảnh không? Ngày mai ra ngoài nói chuyện đi!
Giang Yến Ni vẫn lạnh lùng nói:
- Không rảnh!
Chu Tiểu Hổ ngập ngừng một lát nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ:
- Từ trước đến giờ anh không biết hóa ra em lại xinh đẹp như vậy!
Đầu óc của Chu Tiểu Hổ chắc chắn có vấn đề rồi. Chắc chắn cả đời này anh ta chỉ biết làm những chuyện ngu xuẩn kiểu như nịnh nọt lấy lòng người khác.
Giang Yến Ni quả nhiên nổi cơn tam bành, cô gắt lên:
- Có gì mau nói đi, không có gì tôi ngắt máy đây!
Chu Tiểu Hổ ở đầu dây bên kia cười hi hi nói:
- Thôi được rồi, cuối cùng thì em cũng chịu nói một câu nhiều hơn hai chữ rồi!
Lúc Trịnh Tuyết Thành gọi điện đến, Giang Yến Ni dán mắt nhìn vào màn hình điện thoại, chần chừ hồi lâu rồi mới nhấc máy.
Trịnh Tuyết Thành nói:

- Em chắc là sợ lắm nhỉ?
Giang Yến Ni không đáp mà hỏi vặn:
- Anh có chuyện gì không?
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh xin lỗi!
Giang Yến Ni lại muốn chửi bới rồi, nhưng lần này cô biết kiềm chế bản thân.
Cái “xin lỗi” của Trịnh Tuyết Thành có ý gì? Giang Yến Ni rất hiểu. Thứ duy nhất cô không hiểu là sao Trịnh Tuyết Thành có thể thản nhiên và mặt dày nói lời xin lỗi như vậy.
Giọng Trịnh Tuyết Thành như lạc đi:
- Anh đã lấy vợ rồi, nhưng anh thực sự không có tình cảm với cô ta, cho dù em có tin hay không...
Giang Yến Ni lúc này bỗng cười thành tiếng, tất cả những gã đàn ông ngoại tình đều là bởi vì bị vợ mình bức hại, ngoại tình là chuyện bất đắc dĩ. Thế nhưng nếu như bạn cổ vũ anh ta hãy dũng cảm nhảy ra khỏi cái hố lửa ấy, tìm đến một cuộc sống mới thì điều đó chắc chắn là không thể. Bởi vì nhà cửa phải làm thế nào? Xe phải làm thế nào? Tiền tiết kiệm phải tính sao?
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành lại nói anh ta muốn làm như vậy.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Sớm muộn gì anh cũng sẽ li hôn với cô ta. Trước đây sở dĩ không hứa hẹn với em chính là vì vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, anh thấy rất có lỗi với em. Bây giờ dù sao em cũng biết rồi, anh cũng trút được gánh nặng tâm lí. Yến Ni, em có thể đợi anh không?
Giang Yến Ni ngồi thẳng dậy trên xô-pha trong vô thức, cô suy nghĩ mất nửa phút, lúc Trịnh Tuyết Thành tưởng rằng cô đã cúp máy thì Giang Yến Ni buột miệng nói ra hai từ:
- Không được.
***
Cuối cùng thì Thẩm Anh Nam cũng xin nghỉ việc thành công, bởi vì cô bị thương.

Tối qua, cô đã đánh nhau với người ta ở cửa hàng lẩu, đối phương gồm có năm người, toàn là những gã đàn ông cao to, vạm vỡ, đã gọi hết hơn 300 tệ tiền thức ăn, ăn hết sạch thế mà còn mồm năm miệng mười nói trong nồi có gián, một mực không chịu trả tiền, còn đòi bọn họ phải bồi thường.
Đây là mánh khóe của bọn ăn quỵt, mục đích của bọn chúng chỉ là muốn ăn mà không muốn trả tiền. Thẩm Anh Nam đương nhiên không chịu, cô xắn tay áo lên cãi nhau với bọn họ. Tưởng Đại Bình ra sức kéo tay cô lại, bảo cô có gì từ từ nói.
Còn có gì mà từ từ nói nữa chứ? Thẩm Anh Nam vô cùng tức giận, tức tới mức muốn ăn sống nuốt tươi đám thực khách kia, cũng tức cả Tưởng Đại Bình. Chuyện này mà xảy ra lúc trước, chắc chắn Tưởng Đại Bình sẽ nhượng bộ, hạ giọng xin lỗi và bồi thường cho chúng, sau đó để cho bọn chúng ngạo nghễ đi ra khỏi quán. Tôn chỉ trong chuyện buôn bán của Tưởng Đại Bình là: thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng giờ thì tôn chỉ này đã bị thay đổi, giờ cửa hàng này do Thẩm Anh Nam nắm quyền, cô quyết không nhịn nỗi uất ức này. Thế nên nói mãi, nói mãi, bọn họ bắt đầu động thủ. Thẩm Anh Nam là người gây rối trước, cô bất cẩn chỉ tay vào mặt một gã đàn ông trong số đó, hắn ta tức tối đẩy cô một cái khiến cô ngã lăn ra một cái bàn phía sau, khiến cho đống bát đũa, cốc chén của khách ăn xong vẫn chưa kịp thu dọn bị rơi xuống đất và vỡ tan tành, phát ra những âm thanh chói tai.
Không khí đánh nhau được khơi dậy bởi chính tiếng động chói tai này. Mấy gã đàn ông đối phương bẻ khục tay răng rắc chờ Thẩm Anh Nam lao đến. Lưng Thẩm Anh Nam va vào cái cạnh bàn sắc nhọn đau đến chảy nước mắt, nhưng cô vẫn lao về phía mấy gã khốn kiếp kia, còn tiện tay cầm lấy một cái ghế.
Đúng lúc ấy Tưởng Đại Bình đưa tay ra kéo cô lại, cướp lấy cái ghế. Tưởng Đại Bình còn định quay ra hạ giọng nói vài câu với mấy gã thực khách bặm trợn kia nhưng chưa kịp nói gì thì đối phương đã túm lấy Tưởng Đại Bình, đấm đá túi bụi vào người anh ta.
Hôm qua cửa hàng của Tưởng Đại Bình phải gánh chịu tổn thất lớn. Mấy gã côn đồ đó đập phá rất nhiều bàn ghế, dọa nạt khiến cho thực khách ở bốn bàn ăn vẫn chưa trả tiền đã sợ hãi bỏ chạy, dùng ghế đập rách trán Tưởng Đại Bình, còn đẩy Thẩm Anh Nam ngã trẹo chân.
Thẩm Anh Nam rất đau lòng. Đau lòng vì bị tổn thất tiền bạc, vì bị trẹo chân, vì gặp đúng phải một gã đàn ông vô dụng, chẳng được việc gì càng khiến cô đau lòng hơn.
***
Tưởng Đại Bình không hề hay biết bản thân mình đã làm tổn thương Thẩm Anh Nam. Đầu anh ta bị quấn đầy băng, ấy vậy mà vẫn còn định lớn tiếng giáo huấn Thẩm Anh Nam lúc này đã phải đi tập tễnh.
Tưởng Đại Bình nói:
- Làm ăn phải hiền hòa mới mong phát tài, chẳng nhẽ cô không hiểu cái chân lí này? Nếu như không phải tôi kéo cô lại thì bọn chúng đã đánh chết cô rồi, đám người ấy thật là hung tợn!
Thẩm Anh Nam ngồi bên mép giường, mắt chớp chớp nhìn xuống cái băng quấn ở chân mình. Cô cứ nhìn chăm chăm vào đó mà không đáp lời. Sau đó, Tưởng Đại Bình đã làm sai một chuyện. Anh ta tưởng rằng Thẩm Anh Nam không nghe thấy lời mình nói, bèn đưa tay ra lay lay vai cô:
- Tôi nói cô có nghe thấy không hả?
Lúc này Thẩm Anh Nam đã nổ tung thật sự, cô giống như một con gà mái bị kẻ nào đó ăn trộm mất trứng, gào lên với Tưởng Đại Bình:
- Đồ vô dụng! Anh còn mặt mũi nào mà lên tiếng giáo huấn tôi? Ngay cả một người đàn bà mà anh cũng chẳng thể bảo vệ được, anh dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi? Làm ăn như thế chẳng trách bao nhiêu năm nay chỉ có được tám bàn! Tôi đúng là mù mới vớ phải anh. Có chột một mắt vớ đại một người, cho dù có là một gã đàn ông tầm thường thì cũng không đến nỗi khiến tôi phải chịu nhục trước đám khốn kiếp ấy!

Tưởng Đại Bình kinh ngạc nhìn Thẩm Anh Nam. Bởi vì kinh ngạc nên mặt anh ta chợt biến sắc, định mở miệng nói gì nhưng không sao nói ra lời. Có lẽ là bởi vì từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Anh Nam nổi điên lên như vậy, trông hăng máu chẳng khác gì một con gà chọi.
Thẩm Anh Nam tưởng rằng Tưởng Đại Bình sẽ cãi nhau với cô, vừa hay cô đang muốn cãi nhau một trận tơi bời, dù sao trong lòng cũng đang điên sẵn rồi, “nham thạch” nóng chảy đang cuộn trào trong người cô, chỉ chực trào ra cuốn phăng tất cả, nếu không cãi nhau chắc cô sẽ điên lên mất. Thế nhưng Tưởng Đại Bình lại đứng đực mặt ở đấy, chẳng thốt lên lời nào, miệng cứ há ra rồi lại ngậm lại, sắc mặt tím ngắt. Tưởng Đại Bình cứ im lìm để mặc cho Thẩm Anh Nam chửi mắng mất nửa phút, sau đó mới ủ rũ bỏ đi như một võ sinh vừa bị hạ gục trên võ đài.
Thẩm Anh Nam chờ cho đến khi có tiếng đóng cửa vang lên mới chịu im miệng. Cô ngây người nghĩ ngợi hồi lâu rồi nhào lên giường bật khóc nức nở.
***
Nếu như khóc lóc có ích thì cần gì đến cảnh sát?
Câu nói này được cải biên từ câu “danh ngôn” của Go Jun Pyo[1]. Ít nhất thì nó có thể khiến cho Thẩm Anh Nam kìm nén nỗi đau thương trong lòng. Bởi vì hiện giờ cô còn rất nhiều vấn đề hiện thực phải giải quyết.
[1] Một nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc Boys over flowers.
Cô muốn chia tay với Tưởng Đại Bình.
Nhưng đừng hòng bảo Thẩm Anh Nam liệt kê ra được chuyện không nên không phải của Tưởng Đại Bình, bởi vì những nhược điểm này thực ra chỉ có tính tương đối, nếu đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ đó lại là ưu điểm.
Ví dụ như: nhu nhược, cũng có thể nói đó là sự điềm đạm; ví dụ như: nhạt nhẽo, cũng có thể nói đó là đơn thuần... Thẩm Anh Nam đã rất lâu rồi không được yêu một người đàn ông từng trải và thú vị, trước đây với Tề Cường cũng giống như bao người khác: dắt tay, ôm hôn, lên giường. Điều lãng mạn duy nhất có lẽ chính là việc hai người trao đổi điều bí mật lớn lao của cuộc đời mình với đối phương.
Vẫn là mối tình với người bạn trai đầu đời là cuồng nhiệt hơn cả. Đó là người đàn ông tự bọc mình vào trong cái hộp để làm quà tặng cho cô. Trước đây xem bộ phim Tân dòng sông li biệt, cô đã thấy nhân vật Hà Thư Hoàn chui ra từ trong một cái hộp quà rất to, Y Bình vui sướng đến bật khóc.
Có lẽ virus lãng mạn đã xâm nhập vào con người cô qua con đường này, ẩn nấp trong người cô không phát bệnh chỉ bởi vì cô đã kết hôn với Tề Cường, bị những chuyện dưa cà mắm muối làm cho u mê đầu óc. Sau khi li hôn, không phải cô chưa từng ảo tưởng, thế nhưng liên tiếp hết lần này đến lần khác cô đều thất vọng, cuối cùng vẫn là Tưởng Đại Bình là tạm được.
Cứ thỏa hiệp như vậy sao? Cứ thỏa hiệp thế này thì có gì không tốt? Nếu như cô vẫn tiếp tục giữ tấm lòng biết ơn thì ngày tháng có lẽ sẽ cứ thế mà qua đi trong êm đẹp, thậm chí còn khiến ột mĩ nhân như Giang Yến Ni phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Thẩm Anh Nam cô vốn dĩ chẳng phải là một người nổi trội hơn người. Từ nhỏ cô chỉ biết học hành chăm chỉ, thi đỗ vào một trường đại học nổi tiếng, thế nhưng vì cái gu thẩm mĩ tồi tệ và tính tình thẳng như ruột ngựa khiến cho cô cho dù có rèn giũa thế nào cũng chẳng thể trở thành một anh tài của công ty. Sau khi kết hôn, làm hết cách rồi mà cô cũng chẳng hàng phục được một gã đàn ông xấu xa và nhẫn tâm. Chỉ duy nhất trong chuyện buôn bán là cô đột nhiên phát hiện ra mình có cái tài trời phú cho.
Cô đi học mất 16 năm trời, cô phấn đấu mấy năm liền trong công việc, tất cả những chuyện này gộp lại đều không cảm thấy thỏa mãn và thành công như một tháng làm bà chủ.
Mà tất cả những thứ này cô có được đều là nhờ quen Tưởng Đại Bình.
Thế nhưng cái gã Tưởng Đại Bình này, anh ta khiến cho cô vô cùng chán ngán.
Vì vậy hôm nay Thẩm Anh Nam quyết định đến tìm Giang Yến Ni, cô vẫn muốn nghe ý kiến của Giang Yến Ni. Lần này Thẩm Anh Nam chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến việc Giang Yến Ni đang thất tình lại vừa mới gặp phải một mớ phiền phức từ vợ của Trịnh Tuyết Thành cùng với hai ả gái điếm hàng xóm.
Điện thoại của Giang Yến Ni tắt máy. Mà Thẩm Anh Nam của hiện tại đang sốt ruột tìm kiếm một quân sư không thể nào chờ đợi được nữa. Cô gọi thẳng đến máy bàn nhà Giang Yến Ni.
Tuy nhiên, Thẩm Anh Nam vẫn không thể nhờ Giang Yến Ni làm quân sư, bởi vì lúc đi lên cầu thang nhà Giang Yến Ni, Thẩm Anh Nam ngẩng đầu lên nhìn, thấy Giang Yến Ni đang tình tứ trong vòng tay của một gã đàn ông.

Gã đàn ông đó chẳng phải ai xa lạ, chính là Trịnh Tuyết Thành.
***
Tại sao Giang Yến Ni lại tình tứ trong vòng tay của Trịnh Tuyết Thành chứ? Chẳng phải anh ta đã bị liệt vào danh sách đen của cô rồi hay sao?
Vì vậy lời nói của đàn bà thật không đáng tin, bọn họ chỉ biết nói một đằng, làm một nẻo.
Hôm ấy Trịnh Tuyết Thành đã hỏi Giang Yến Ni một câu hỏi hết sức ngu xuẩn:
- Em có thể đợi anh được không?
Giang Yến Ni nhớ là mình đã trả lời anh ta bằng một câu trả lời không hề ngu xuẩn:
- Không thể.
Quả thật là không thể. Trịnh Tuyết Thành dựa vào cái gì mà bảo cô làm như vậy? Đàn ông trở nên “hot” như vậy từ lúc nào vậy? Có một người ở nhà chờ đợi anh ta, bên ngoài cũng có một người chờ đợi anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, nỗi uất hận trong lòng Giang Yến Ni dường như càng bùng lên dữ dội. Cô hận thấu xương Trịnh Tuyết Thành. Vốn dĩ định chấm dứt ở đó, thế mà anh ta lại đi chọc giận cô đúng lúc cô vừa mới bình tĩnh lại được, chẳng nhẽ anh ta không biết không nên chọc giận một người đàn bà cô độc hay sao?
Đặc biệt là, những nồng nàn và thân mật mà anh ta từng dành cho cô hiện giờ đã biến thành một con quỷ ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ chực nhảy ra cào xé cô, bóp chết cô. Thật là đáng căm hận!
Để trút bỏ nỗi căm hận này, Giang Yến Ni quyết định sẽ đi xả stress.
Cô muốn mua thêm ình hai chiếc váy, hai đôi giày, một cái mũ, một cái túi. Cô phải tiêu sạch sành sanh tiền lương của hai tháng này.
Cô đến một bách hóa rất sang trọng. Bách hóa này vào mỗi dịp Quốc khánh còn đóng cửa, chỉ cho những khách hàng có thẻ vip vào mua sắm, vô cùng cao ngạo.
Lúc chọn túi, suýt chút nữa thì Giang Yến Ni đã cãi nhau với nhân viên bán hàng. Bởi vì đó là một quầy bán túi hàng hiệu. Giang Yến Ni đã có đến hai cái túi của nhãn hiệu này rồi, cả hai chiếc túi ấy đều được mua ở Hồng Kông, mua ở trong nội địa thì đắt hơn. Mà thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng vô cùng kì quái, lúc nào cũng tưởng rằng mình bán đồ hiệu nên cũng là người cao quý, tự cho rằng mình cao quý hơn những nhân viên bán hàng ở quầy khác, thậm chí khách hàng còn không cao quý bằng mình.
Về sau Giang Yến Ni đọc được một bài viết ở trên mạng: Cửa hàng này luôn có ý thức dạy bảo nhân viên bán hàng phải “kiêu” khi tiếp khách hàng, bởi vì họ cho rằng làm như vậy có thể chứng minh được sự cao quý của sản phẩm.
Cho dù nói thế nào thì hôm đó Giang Yến Ni cũng gặp phải kiểu đối đãi “kiêu ngạo” ấy. Cô cầm chiếc túi lên, đang định mở ra xem thì cái túi đã bị nhân viên bán hàng giật lại:
- Thưa cô, kiểu này năm nay có hạn, nếu như không mua thì chớ có động vào!
Giang Yến Ni tức điên lên, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bị đối xử như vậy nên nhất thời cô chưa biết lớn tiếng cãi nhau với nhân viên bán hàng hay giả bộ hiền thục nuốt cục tức to đùng ấy vào bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận