Ảo Tưởng Hôn Nhân


Tề Cường quả nhiên chỉ là mời đi ăn cơm. Xem ra anh ta chẳng có bất kì ý đồ nào.
Nhà hàng Tụ Phong Uyển không phải là nhà hàng quá cao cấp nhưng cũng chẳng phải dạng bình dân. Trong gần 30 năm cuộc đời, số lần Thẩm Anh Nam được bước vào những nhà hàng sang trọng như thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô đã cố ý mặc một chiếc áo khoác mới nhưng có làm thế nào cũng chẳng thể phối được với cái váy. Lúc này cô mới buồn bã phát hiện ra là chẳng qua chỉ là một người đàn ông cũ, cần gì phải cầu kì chải chuốt? Thế là cô gần như tức khí mà mặc đại một chiếc váy cũ, nhưng vẫn không nỡ thay chiếc áo khoác mới ra, cứ thế mà đi gặp Tề Cường.
Tề Cường béo ra, cái kiểu béo ra không thể kìm lại của người bước vào độ tuổi trung niên. Thế nhưng rõ ràng anh ta mới 32 tuổi, một người đàn ông 32 tuổi sao lại có thể phát tướng hệt như một ông chú già thế này? Thẩm Anh Nam chợt cảm thấy mất cân bằng tâm lí. Cô nghĩ rằng, sống với cô mấy năm trời mà người đàn ông này không hề béo lên, xem ra dường như bản thân cô không biết cách chăm sóc.
Cái người đàn bà làm cho Tề Cường béo lên chắc phải rất hiền thục, dịu dàng, đảm đang và biết quan tâm.
Thế nhưng hoàn toàn không phải. Tề Cường nói anh ta sống rất mệt mỏi.
Người đàn bà ấy đã từng li hôn, lại đã có con riêng, thế nên Tề Cường chưa từng làm bố lúc chấp nhận người đàn bà ấy cũng phải chấp nhận đứa con riêng của cô ta.
Làm cha dượng khó đã đành, đằng này làm chồng sau cũng khó. Tề Cường nói anh ta thậm chí không dám để tiền mặt ở nhà.
Thẩm Anh Nam kinh ngạc. Không phải vì Tề Cường không dám để tiền mặt ở nhà mà là kinh ngạc vì anh ta lại dốc hết ruột gan ra với mình.
Nguyên nhân Tề Cường không dám để tiền mặt ở nhà là vì người đàn bà đó không coi tiền của anh ta là tiền.
Ví dụ 1: Bạn thân của cô ta muốn mua nhà, nhưng lại thiếu mất 30 nghìn tệ. Cô bạn ấy tìm đến vợ Tề Cường để vay, thế là người đàn bà ấy nhận lời ngay tắp lự. Điều đáng nói là cô ta không có tiền, thế nhưng trong đầu lại không có khái niệm là mình nghèo, bởi vì Tề Cường có tiền. Thế là trước mặt bạn của cô ta, Tề Cường chẳng dám ho he điều gì.
Ví dụ 2: Tề Cường thường có thói quen để tiền mặt ở nhà để đề phòng lúc có tiệc tùng bất ngờ. Lúc thì 3.000, lúc thì 5.000 tệ. Thế nhưng về sau anh ta phát hiện, tiền ở trong ngăn kéo cứ vơi đi một cách kì lạ, thầm nghĩ chắc là người đàn bà ấy lấy rồi. Lấy thì lấy, nhưng đến khi hỏi cô ta cô ta lại không dám thừa nhận. Tề Cường thật sự dở khóc dở cười.
Ví dụ 3: Bố đẻ của cô ta ốm, được đưa vào bệnh viện rồi Tề Cường mới biết. Thế là anh bỏ hết công việc để chạy đến đó, còn mua hoa quả, sữa ong chúa, bột chắc xương... không mất nhiều tiền nhưng cũng xách túi nọ túi kia đến. Ai mà biết được vừa vào phòng bệnh, người nhà của cô ta: cô, cậu, anh... đều có mặt đủ cả, ấy thế mà cô ta chu môi nói Tề Cường: “Tiền viện phí còn chưa trả, anh đi trả viện phí đi!” Chỉ một câu nói nhẹ nhàng thế thôi, nhưng nhìn ánh mắt “tha thiết” của mọi người trong phòng, Tề Cường còn có thể nói gì được nữa? Dĩ nhiên đành phải ngoan ngoãn đi nộp tiền rồi.
Tề Cường không kết hôn với người đàn bà ấy, vốn dĩ định sẽ kết hôn, hơn nữa vẫn đang bàn bạc về chuyện đó.
Điều khiến cho Thẩm Anh Nam nghĩ mãi không ra đó là, Tề Cường chê mình không phải là gái trinh trước hôn nhân, thế mà anh ta mặc dù đã “sáng mắt” rồi, gia cảnh với tướng mạo cũng không tồi, ấy vậy mà tại sao anh ta vẫn tìm đến một người đàn bà đã từng li hôn, lại còn có cả con riêng nữa chứ? Điều này khiến cho Thẩm Anh Nam tò mò muốn hỏi.
bluv-ebook a
Thẩm Anh Nam không biết rằng đàn ông là loài động vật như vậy, tâm lí của họ lúc chìm lúc nổi, giống hệt như sự biến động của thị trường cổ phiếu, lúc thì thăng, lúc thì trầm. Đặc biệt là những người đàn ông đã li hôn, lúc thì nghĩ phải tìm một tiên nữ mới xứng với mình, khi lại cảm thấy người phụ nữ góa chồng ở nhà bên chịu lấy mình cũng là may lắm rồi.
Hành động “bới lông tìm vết” của đàn ông chỉ nhằm vào vợ của mình, vì vậy làm người vợ đầu tiên của một người đàn ông nào đó là một sự xui xẻo. Đàn ông dùng cuộc đời của mình để làm thử nghiệm, người vợ đầu tiên chính là ống nghiệm đã bị nổ tung ở trong phòng thí nghiệm.
Hôm nay Tề Cường thể hiện rõ ràng là không muốn kết hôn với người đàn bà ấy. Có thể là vì đã uống chút rượu nên anh ta còn thể hiện tấm chân tình với Thẩm Anh Nam:
- Thực ra anh có lỗi với em, hồi đó em lấy của anh 180 nghìn tệ anh cũng không hề căm hận em.
Thẩm Anh Nam thầm nghĩ: “Gã đàn ông này chiếm nhà, chiếm cổ phần công ty, 180 nghìn tệ với anh ta đâu thành vấn đề, thế mà giờ còn nói mình là kẻ bị hại”.
Điều khiến cho Thẩm Anh Nam càng tức giận đó là Tề Cường tiếp tục nói:
- Em thật ngốc!
Tề Cường nói:
- Có biết bao nhiêu đàn ông lăng nhăng ở bên ngoài, có biết bao nhiêu phụ nữ nín nhịn cũng chỉ là để gia đình thuận hòa, những người đàn bà như vậy mới là thông minh, chỉ có em, nói li hôn là li hôn. Em nói xem em có ngốc không chứ?
Tề Cường thật sự đã say rồi sao? Nếu không sao anh ta có thể nói ra những lời mất mặt này chứ? Thẩm Anh Nam nghe vậy thật sự rất muốn phản bác, thế nhưng lại chẳng nói ra được lời nào.
Thực ra cô muốn phản bác lại: “Anh có thể cho tôi bãi biển Pháp, lâu đài Anh không? Anh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ mà thôi, thế mà nói cứ như thể người đàn bà theo anh được sống sung sướng lắm, rời xa anh là một sai lầm lớn vậy. Cái phúc mà anh cho tôi từ xưa đến nay đâu có dám nhận, mà nếu như chưa bao giờ nhận thì có gì phải nuối tiếc? Nếu như anh là Lí Gia Thành, không cần anh phải bảo, anh có dùng gậy đánh đuổi tôi cũng chả đi. Đáng tiếc anh chẳng là cái thá gì! Chả hiểu anh đang nói cái quái gì nữa”.
Thế nhưng Thẩm Anh Nam không nói nửa lời, chỉ giật lấy cốc rượu trên tay Tề Cường, bảo anh ta đừng uống nữa.
Lúc về cô mới thấy hối tiếc, tự mắng mình nhu nhược đã để cho anh ta được lên mặt giáo huấn ột trận.
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra, không phải là mình nhu nhược mà chỉ là vì cô không muốn cả hai trở nên khó xử. Tề Cường là một người vô cùng tự trọng, coi trọng thể diện, nếu mà nói những lời ấy ra thì chớ mong cứu vãn lại cục diện.
Cứu vãn cục diện ư? Nghĩ đến đây cô liền giật nảy mình, thế nhưng tâm trạng cứ đong đưa như cái bóng ở trong gương.
Cô chẳng qua là không cam tâm.
Phần 8: Người muốn cướp hôn, kẻ muốn đoạt sắc
Người không cam tâm còn có Giang Yến Ni. La Đại Giang đã có kết quả điều tra, và kết quả có được hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Giang Yến Ni đã từng nghĩ, cho dù những lời Trịnh Tuyết Thành nói có là giả, ví dụ như: anh ta và vợ hoàn toàn không có trục trặc gì, không có tờ giao ước hôn nhân kia… Tất cả những điều này đều nằm trong phạm vi có thể lí giải của Giang Yến Ni.
Thế nhưng La Đại Giang nói trong điện thoại rằng hoàn toàn không có người tên là Tiền Lệ.
Như vậy có nghĩa là Trịnh Tuyết Thành đã nói dối tên và nghề nghiệp của vợ. Anh ta hoàn toàn không muốn để Giang Yến Ni biết quá nhiều thông tin về anh ta. Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ cái gì?
Giang Yến Ni không tin, cô cho rằng La Đại Giang đã điều tra nhầm, Thế nhưng La Đại Giang vô cùng bực bội với sự nghi ngờ của Giang Yến Ni. Anh ta không cho phép có bất kì ai nghi ngờ tố chất nghề nghiệp của mình.
Hôm nay Giang Yến Ni đã thuyết phục mình phải hỏi Trịnh Tuyết Thành cho ra lẽ. Nhận được điện thoại của La Đại Giang lúc buổi sáng, chiều nay cô phải ra ngoài liên hệ với một khách hàng. Khách hàng nọ có quan hệ với Trịnh Tuyết Thành, trong tay nắm giữ kế hoạch thu mua hàng chục nghìn mét vuông gạch men. Mà cái kế hoạch này, dưới sự chỉ đạo của Trịnh Tuyết Thành, Giang Yến Ni không hề có báo cáo với công ty.
Lúc nhận được điện thoại của La Đại Giang, cô tự nói với mình rằng không phải làm bất cứ cái gì nữa hết. Thế nhưng khách hàng lại gọi điện thoại đến, cô vẫn đáp:
- Quán trà Hà Giang Đình ạ, vâng, tôi đến ngay đây!
Trước khi tất cả được làm sáng tỏ, cô không muốn nghi oan cho bất kì ai.
Nói trắng ra là cô tạm thời không muốn đối mặt với cái hiện thực nghiệt ngã này.
Đàm phán công việc với giám đốc Vương rất thuận lợi, bàn bạc về giá cả, kì hạn thanh toán, chu kì giao hàng…Giang Yến Ni làm việc là làm việc, tuyệt đối không bao giờ có vướng một chút tư tình riêng. Vì vậy bao nhiêu năm nay cô đã nhận được sự tin tưởng của khách hàng. Mặc dù cấp trên nhiều lần khó xử trước việc nghỉ làm thường xuyên, đi muộn thường xuyên của cô nhưng vẫn không dám cho cô nghỉ việc.
Bàn công việc xong xuôi đã là bốn giờ chiều. Lúc ngồi trên taxi, đầu óc trống rỗng, Giang Yến Ni mới dám nghĩ đến chuyện La Đại Giang nói với cô.
Về đến công ty, Giang Yến Ni đến văn phòng của Trịnh Tuyết Thành báo cáo tiến triển của vụ đàm phám, Nhưng Trịnh Tuyết Thành đã ra ngoài rồi, điện thoại của anh ta lại để ở trên bàn.
Chẳng kịp do dự, Giang Yến Ni liền chộp lấy cái điện thoại, sau đó nhanh chóng kiểm tra danh bạ.
Trong danh bạ điện thoại, quả nhiên chẳng có ai tên là Tiền Lệ cả.
Cuối cùng, cô ghi lại số điện thoại có đề tên là “mẹ”. Đó là số máy bàn, cái người tên là “mẹ” này chắc chắn không thể là giả được.
Trước khi Trịnh Tuyết Thành trở về, Giang Yến Ni đã kịp đặt cái điện thoại về vị trí cũ và chuồn ra khỏi văn phòng của anh ta. Hôm nay tâm trạng của cô không được tốt, trước khi chưa làm rõ chân tướng sự việc, cô không muốn diễn kịch với anh ta.
***
Đầu dây bên kia là một giọng nói già nua. Giang Yến Ni lấy một hơi thật sâu rồi lấy giọng, nhẹ nhàng nói:
- Chào bác, xin hỏi đây có phải là nhà của anh Trịnh Tuyết Thành không ạ?
Người ở đầu dây bên kia nói:
- Đúng thế!
Giang Yến Ni hỏi tiếp:
- Xin hỏi bác là gì của anh Trịnh Tuyết Thành ạ?
Đầu dây bên kia nói:
- Tôi là mẹ của nó.
Giang Yến Ni bắt đầu thêu dệt:
- Là như thế này ạ, anh Trịnh Tuyết Thành lúc đến mua hàng ở bách hóa chúng cháu có bốc thăm trúng thưởng một cái máy đo huyết áp, chúng cháu cần phải điền một số thông tin cơ bản về anh ấy, sau đó sẽ gửi cái máy đo huyết áp này cho bác ạ.
Bà lão ở đầu dây bên kia có vẻ rất vui mừng:
- Thế sao? Cảm ơn cô!
Sau đó, Giang Yến Ni liền hỏi một số thông tin cá nhân của Trịnh Tuyết Thành, ví dụ như: tuổi tác, nghề nghiệp, học vấn. Tất cả những điều này đều không có gì đặc biệt, hoàn toàn trùng khớp với những hiểu biết của Giang Yến Ni về Trịnh Tuyết Thành.
Sau đó, Giang Yến Ni liền hỏi:
- Xin hỏi vợ của anh Trịnh Tuyết Thành tên là gì? Làm nghề gì ạ?
Bà lão rành mạch nói:
- Nó vẫn chưa lấy vợ.
Giang Yến Ni tưởng rằng mình đã nghe nhầm, trên thực tế quá trình hỏi đáp vẫn chưa kết thúc. Giang Yến Ni vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi:
- Nhưng anh ấy điền vào bản thông tin cá nhân là đã kết hôn rồi mà!
Bà lão kính yêu lại khẳng định lần nữa:
- Đấy là nó điền bừa đấy, nó chưa kết hôn đâu!
Tất cả mọi thứ đã rõ ràng. Không có Tiền Lệ, không có kế toán viên công chứng, không có ai ràng buộc anh ta…
Giang Yến Ni cúp điện thoại, cảm giác như mình vừa bị người ngoài hành tinh bắt đi, đến khi trở lại được trái đất mới phát hiện rằng cuộc đời mình đã rẻ sang một trang khác.
Nếu như Trịnh Tuyết Thành chưa kết hôn, vậy thì, người đàn bà lao vào cho cô một cái bạt tai ở văn phòng của Trịnh Tuyết Thành hôm ấy là ai?
Trịnh Tuyết Thành nói Tiền Lệ là kế toán viên công chứng, 32 tuổi, thế nhưng người đàn bà cô gặp trong văn phòng của anh ta hôm ấy rõ ràng là còn rất trẻ, hơn nữa với cách ăn mặc ấy, có nói cô ta là gái vũ trường cũng chẳng sai.
Giang Yến Ni đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Trịnh Tuyết Thành chẳng qua chỉ là tìm một gái điếm đến để diễn kịch, mục đích là để Giang Yến Ni tưởng rằng anh ta là người đã có vợ, vì vậy sẽ không ép anh ta kết hôn, không hỏi đến tương lai. Còn về những chuyện khác, chẳng qua chỉ là tôi có ý, cô có tình cả thôi. Tôi có lừa cô nhưng đâu có ép cô, phải thế không nào? Cô có thể từ chối, cô không từ chối là do bản thân cố ngốc nghếch.
Chẳng trách mà sau vụ ồn ào ở công ty, người đàn bà đó dường như đã hoàn toàn biến mất, không còn đến gây phiền phức cho Giang Yến Ni nữa. Việc này hoàn toàn không phù hợp với tác phong của một người vợ. Có người vợ nào bắt quả tang chồng mình léng phéng ở bên ngoài lại thả con hồ li ấy ra để nó quấn lấy chồng mình không chứ?
Một gã đàn ông thật là đáng sợ! Một bệnh nhân tâm thần phân liệt đáng sợ! Cố tình tạo ra một người vợ “ảo”, không chỉ để ngăn chặn việc ép hôn của Giang Yến Ni mà anh ta còn rất hứng thú với màn kịch này. Anh ta ngoài nhiệm vụ đóng một vai trong vở kịch ấy còn là người điều khiển toàn bộ vở kịch.
Giang Yến Ni thậm chí cảm thấy điều quan trọng nhất hiện giờ không phải là đi tìm Trịnh Tuyết Thành tính sổ mà là nên tìm cho anh ta một bác sĩ tâm lí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui