Cô vẫn nhớ mối thù lần trước. Hôm ấy, chính cái tin nhắn điên khùng của anh ta suýt nữa đã đẩy cô xuống vực sâu nghìn trượng. Thế nhưng cô không muốn để cho Tả Gia Thanh biết chuyện này, bởi vì trong tiềm thức, cô không muốn để gã đàn ông này nói trúng chuyện gì.
Thứ hai, Tả Gia Thanh lại đến nữa. Sau một hồi rì rầm ở văn phòng của ông chủ Đổng Du, cuối cùng cả hai người bọn họ đi ra, cả hành lang vang lên tiếng cười hân hoan của họ.
Anh ta là loại người có khả năng đẩy không khí lên cao trào bất cứ khi nào, những người lần đầu gặp Tả Gia Thanh rất dễ nảy sinh thiện cảm với anh ta.
Anh ta đi ngang qua nhiều bàn làm việc của các đồng nghiệp của Đổng Du, đến thẳng trước mặt cô, lớn giọng nói:
- Đổng Du, trưa nay ra ngoài ăn trưa đi, chúng ta cùng mời cơm giám đốc Lưu!
Những lời này nghe thật đáng sởn gai ốc, người khác nghe được lại tưởng Đổng Du cùng anh ta làm cái trò gì. Đổng Du rất tức giận nhưng lại không dám phản bác ngay trước mặt đồng nghiệp, đành từ tốn nói:
- Dạ dày tôi hơi khó chịu, hai người cứ ra ngoài ăn đi!
Tả Gia Thanh đâu dễ đuổi đi như vậy? Đổng Du không thẳng tay thì anh ta cứ một mực đứng trước bàn cô nói như diễn thuyết, vừa lớn tiếng vừa cao ngạo nói:
- Sao lúc nào em cũng như vậy nhỉ? Đây là một cơ hội đấy em có biết không hả? Em có biết tại sao mà em đã làm việc mấy năm rồi mà vẫn chẳng thăng tiến được không? Em chẳng biết nắm lấy cơ hội gì cả! Những người không biết nắm lấy cơ hội thì cả đời sẽ sống trong bất hạnh!
Đổng Du tin rằng cho dù cô có từ chối mãi thì anh ta cũng sẽ chẳng để ý, bởi vì anh ta càng có cơ hội để nói, có thể thoải mái hưởng thụ cái cảm giác được tất cả mọi người trong văn phòng của Đổng Du chăm chú lắng nghe. Thế nhưng thực sự Đổng Du không thể nghe lọt tai nữa, cũng chẳng thể tiếp tục làm tấm bia quan sát của tất cả các đồng nghiệp được nữa. Cuối cùng cô đành đầu hàng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nói với Tả Gia Thanh:
- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi!
Hôm nay bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng Quảng Đông. Ông chủ của Đổng Du là một người rất dễ tính, bình thường cũng chẳng khiến cho ai phải sợ hãi ông ta. Tả Gia Thanh hình như đã nhận thấy sự tẻ nhạt trong không khí. Không biết anh ta vì muốn kéo gần mối quan hệ với nhau hay là do đầu óc có vấn đề mà Tả Gia Thanh bắt đầu kể cho ông chủ của Đổng Du nghe những chuyện đáng xấu hổ của cô trước đây, bao gồm cả mối quan hệ thân mật với Đổng Du, thậm chí còn thản nhiên quàng tay qua vai Đổng Du, cố ý cười lớn tỏ vẻ thân thiện.
Đổng Du chẳng chút khách sáo hất tay của Tả Gia Thanh ra khỏi vai mình. Nếu như không phải vì nể mặt ông chủ thì cô đã bỏ đi luôn rồi.
Buổi chiều, lúc hết giờ làm, cô lại nhận được tin nhắn của Tả Gia Thanh:
- Cái điệu bộ cáu giận của em vẫn đáng yêu như lúc trước.
Đổng Du thật sự tức muốn phát điên lên!
***
Chu Tiểu Hổ và Phùng Hán Trân lại làm hòa với nhau rồi.
Chuyện này chính miệng Phùng Hán Trân nói cho Giang Yến Ni biết. Phùng Hán Trân dùng điện thoại của Chu Tiểu Hổ để gọi vào máy của Giang Yến Ni, nói bằng giọng cao ngạo và khoe khoang:
- Tôi và Chu Tiểu Hổ chuẩn bị kết hôn rồi.
Lúc nhận được cuộc điện thoại này, Giang Yến Ni đang tổ chức đưa lô hàng đầu tiên đến cho giám đốc Vương. Cả đơn hàng được chia làm ba lần chuyển đi, chuyển xong đợt hàng thứ hai sẽ thanh toán tiền hàng đợt một. Lô hàng này toàn bộ đều được xuất ra từ đại lí của một người tên là Chu Truyền Chí. Chu Truyền Chí cười tít mắt, mặc dù anh ta chẳng kiếm được một xu nào từ lô hàng này, thế nhưng số tiền hoa hồng anh ta nhận được từ công ty không dưới 80 nghìn tệ.
Cái này gọi là đôi bên cùng có lợi.
Trong khi đó, chuyện Chu Tiểu Hổ và Phùng Hán Trân kết hôn đối với Giang Yến Ni mà nói cũng chính là một chuyện đôi bên cùng có lợi. Cả cô và Phùng Hán Trân đều là người chiến thắng. Kể từ nay, cái gã thối tha Chu Tiểu Hổ sẽ biến mất trước mặt cô.
Vì vậy Giang Yến Ni chân thành chúc mừng Chu Tiểu Hổ:
- Chúc anh sớm sinh quý tử, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long. – Cô còn chưa nói xong mấy cau này thì đã thấy đầu bên kia ngắt điện thoại rồi.
Giang Yến Ni bất giác nhún vai với người bên cạnh.
Thực ra gần đây tâm trạng của cô rất tồi tệ, thế nhưng không biết tại sao trong tâm trạng bức bối ấy cô lại cảm thấy một cảm giác hân hoan lạ thường, giống như một vết thương chảy máu đang bắt đầu đóng vảy.
Tối đến, sau khi tắm xong, bật máy lướt web một lúc, Giang Yến Ni chợt nhớ ra trước đây, đã lâu lắm rồi cô từng đăng kí vào trang “Mối duyên thế kỉ”, tư liệu về cá nhân cô đã treo ở đó hơn hai năm rồi, cũng đã từng qua lại với một vài người đàn ông quen được ở trang đó. Cũng nhờ mấy gã đàn ông đó mà cô đã được xem gần hết những bộ phim ra rạp vào những năm 2008, 2009. Đến nỗi mà sau này cô đã hình thành thói quen là không có đối tượng hẹn hò thì chẳng đến rạp chiếu phim.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành đã kết thúc thói quen này của cô. Trịnh Tuyết Thành không thích xem phim, cùng quyết không mời Giang Yến Ni đi xem phim, câu danh ngôn của anh ta là “Xem phim không bằng xem em”.
Trịnh Tuyết Thành không nghe nhạc, nhất là nhạc quốc tế, đặc biệt không thích những cô ca sĩ nước ngoài mặc áo trễ ngực suốt ngày gào thét ở trên ti vi.
Trịnh Tuyết Thành rất ghét tắc đường. Đợi đèn đỏ có hai phút mà anh ta đã bắt đầu phát điên. Lúc này Giang Yến Ni nói chuyện với anh ta thì đảm bảo sẽ bị anh ta chửi cho vào mặt.
Trịnh Tuyết Thành trông bề ngoài có vẻ lịch lãm nhưng thực ra anh ta lại bị nấm chân. Trịnh Tuyết Thành ngồi xuống xô-pha là cởi tung tất ra rồi bắt đầu gãi, cậy khắp chân. Sau đó lại chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa tay xong lại chạy vào gãi gãi, cậy cậy.
Giang Yến Ni vừa lướt web vừa âm thầm nghĩ kế thanh toán Trịnh Tuyết Thành. Sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra “nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến”. Câu hỏi này quả không sai, cứ như thể là một lời nguyền vậy.
Bức ảnh của Trịnh Tuyết Thành hiện rõ mồn một trên trang web “Mối duyên thế kỉ”. Hơn nữa do điều kiện rất tốt nên anh ta được đặt lên trang đầu để giới thiệu, cứ như thể món ghẹ luộc nóng hôi hổi vừa mới ra lò vậy.
Trịnh Tuyết Thành hoàn toàn không biết Giang Yến Ni có tài khoản trên trang web này, vì đây là chuyện rất mất mặt nên có đánh chết Giang Yến Ni cũng nhất quyết không nói với người khác, hơn nữa cô còn không chịu đưa ảnh của mình lên, cho dù cô biết làm như vậy sẽ mất đi rất nhiều gã đàn ông có tiềm năng.
Vì vậy Trịnh Tuyết Thành bị tóm gáy là một chuyện thật đen đủi, anh ta cứ tưởng rằng thế giới này không có giới hạn.
***
Chu Tiểu Hổ không hề bận tâm đến chuyện đôi bên cùng có lợi của Giang Yến Ni. Ngày hôm sau anh ta liền đến tìm Giang Yến Ni, đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ ở bên dưới công ty, cho đến khi Giang Yến Ni tan làm.
Anh ta đi về phía Giang Yến Ni, nói bằng giọng điệu hết sức thương cảm:
- Hôm ấy có phải em rất giận không?
Giang Yến Ni thản nhiên nói:
- Tôi đâu có giận. – Cô vốn định nói “Tôi việc gì phải giận?”
Chu Tiểu Hổ nói:
- Em đừng giả bộ nữa, anh biết chắc chắn em rất giận!
Chu Tiểu Hổ cứ lằng nhằng bám theo Giang Yến Ni vì chuyện hôm ấy cô có giận hay không khiến cho Giang Yến Ni chợt bưng tỉnh, cô thấy cứ dây dưa với cái gã Chi Tiểu Hổ thật là một chuyện ngu ngốc
Thế là Giang Yến Ni liền đầu hàng, nói:
- Thôi được rồi, tôi giận, tôi giận tại sao anh lại kết hôn mà lại để cho Phùng Hán Trân thông báo cho tôi trước. Lúc trước cô ta tạt nước vào mặt tôi ở trên đưởng anh có biết không hả?
Chu Tiểu Hổ cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, mắt anh ta đỏ hoe, nói:
- Anh không muốn kết hôn với cô ta!
Chu Tiểu Hổ nói, lúc nào cô ta cũng nói rằng cô ta có cái gì cũng dâng hiến cho anh cả rồi. Ngoài anh ra chẳng ai lấy cô ta, vì vậy anh phải chịu trách nhiệm về cô ta. Thế nhưng anh thật sự không muốn kết hôn với cô ta!
Giang Yến Ni không muốn lại bị Chu Tiểu Hổ lôi vào cuộc. Là một người bạn, cô cho rằng bản thân mình đã hết lòng vì bạn bè. Cô đã làm bạn tâm giao, lắng nghe tâm sự của Chu Tiểu Hổ hết lần này đến lần khác, giờ bảo cô lại nghe thêm lần nữa chắc cô phát điên mất.
Thế là Giang Yến Ni xoay người chặn một cái taxi. Thế nhưng lúc ngồi vào trong xe rồi cô mới phát hiện Chu Tiểu Hổ cũng chẳng buồn ngần ngại, mở cửa ngồi vào trong xe, thậm chí cũng ngồi vào ghế đằng sau cùng cô.
Giang Yến Ni ngoảnh đầu lại hỏi:
- Anh định làm gì hả?
Chu Tiểu Hổ nói:
- Anh muốn uống rượu!
Giang Yến Ni không thể giả bộ là thục nữ được nữa, cô gắt lên:
- Anh muốn uống thì về nhà mà uống, lên xe tôi làm gì?
Sau đó, chẳng để Chu Tiểu Hổ kịp phản ứng lại, Giang Yến Ni liền mở cửa xe đi ra, tức tối chờ xe sau. Đương nhiên Chu Tiểu Hổ cũng ra khỏi xe, chạy đến đứng bên cạnh cô.
Lúc Giang Yến Ni không thể chịu đựng nổi, định quay sang cho Chu Tiểu Hổ một cái bạt tai thì đột nhiên Chu Tiểu Hổ chìa ra trước mặt cô một thứ.
Sáng lấp lanh….Là một sợi dây chuyền.
Tay kia của Chu Tiểu Hổ cầm một cái hộp đựng dây chuyền, trên đó có khắc chữ Davis, đại khái là một nhãn hiệu không nổi tiếng ở trong nước.
Chu Tiểu Hổ cười giả lả:
- Tặng em này!
Giang Yến Ni nhìn sợi dây chuyền rồi lại nhìn Chu Tiểu Hổ, cảm giác đầu tiên không phải là cảm động mà là đau lòng.
Giống như một con chó đã từng bị huấn luyện ăn chay, một ngày được phá giới ăn thịt bỗng thấy dạ dày của mình thật khó chịu.
Nếu như là trước đây, đừng nói là sợi dây chuyền của Davis mà thậm chí cô chưa từng nghe tên này, ngay cả dây chuyền Tiffany cũng đã từng được người ta tặng rồi, thế nhưng nếu như chẳng ưa người thì món đồ dù có đắt đến đâu cô cũng chẳng thèm để ý đến.
Thế nhưng hiện giờ, suýt chút nữa thì Giang Yến Ni đã rớt nước mắt.
Phần 9: Gắng gượng sống tiếp, biết đâu có ngày thành thật
Thẩm Anh Nam gặp phải cảnh giam lỏng.
Nói ra thật đúng là một câu chuyện cười. Thẩm Anh Nam vì nợ tiền mà bị Tưởng Đại Bình kìm kẹp không thoát ra được. Trong hai ngày liền, cô không được phép ra khỏi cửa phòng nửa bước, hành lí và quần áo của cô đều bị anh ta giữ, ngay cả việc muốn thay một cái quần lót cũng phải hỏi ý kiến của “chủ nợ”.
Thẩm Anh Nam vô cùng tức giận. Có lẽ chính bản thân Tưởng Đại Bình cũng nhận thấy cần gì phải làm đến mức này. Cho dù trước đây đã đòi chia tay nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn so với hiện tại.
Lí do của Tưởng Đại Bình là:
- Em đòi chia tay anh cũng chẳng buồn, số tiền em vay anh cũng chẳng tiếc, thế nhưng giữa chúng ta lại có một gã đàn ông khác chen vào thì không được. Tưởng Đại Bình anh đây không thể chấp nhận làm một con rùa bị cắm sừng được!
Thẩm Anh Nam chẳng có cách giải quyết nào cả. Cô bắt đầu căm hận Tưởng Đại Bình. Anh ta trước đây chỉ là một con rối mặc cho cô nhào nặn thế nào cũng được. Thế mà chỉ chớp mắt anh ta đã biến thành một kẻ vô lại, trói chặt tình yêu của cô bằng phương thức đơn giản nhất và thô lỗ nhất.
Tưởng Đại Bình cứ như một gã lưu manh mù pháp luật.
Trong hai ngày, Thẩm Anh Nam đã đưa ra vô số cách giải quyết với Tưởng Đại Bình nhưng đều bị anh ta phủ quyết, bởi vì tiền đề đầu tiên để giải quyết vấn đề phải là “trả tiền”.
Thẩm Anh Nam ngay cả 60 nghìn tệ cũng không có chứ đừng nói đến tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống cùng cả những khoản bồi thường tổn thất tuổi xuân nực cười mà Tưởng Đại Bình đưa ra.
Thẩm Anh Nam đành phải nghe theo ý kiến của Tưởng Đại Bình. Tưởng Đại Bình đã hết phẫn nộ và dần dần trở nên bình tĩnh. Anh ta ngồi trên xô-pha, từ tốn đưa ra cách giải quyết của mình:
- Nếu không chia tay, anh với em lại có thể như trước đây, nhưng em và cái gã Tề Cường kia buộc phải cắt đứt quan hệ hoàn toàn. Nếu như em muốn đi, em cũng có thể đi, cửa hàng lẩu phải để lại. Khi nào em có đủ tiền trả nợ cho anh thì hai chúng ta chẳng ai nợ ai.
Thẩm Anh Nam há hốc miệng, cô thật sự không thể ngờ những lời này lại được phát ra từ cái miệng của Tưởng Đại Bình. Cái tên Tưởng Đại Bình chết tiệt kia, anh ta có biết vì cái cửa hàng lẩu ấy mà cô đã phải bỏ cả tính mạng của mình để đầu tư vào, trước sau bỏ ra không dưới 160 nghìn tệ, anh ta dựa vào đâu mà đòi ăn không của cô?
Thẩm Anh Nam nhất thời không kiềm chế được mình, lao đến định liều mạng với Tưởng Đại Bình. Thế nhưng Tưởng Đại Bình đã né được khiến cô bổ nhào vào xô-pha.
Không thể nói Tưởng Đại Bình đã ra tay đánh người, nhưng anh ta giờ đã không còn là tên ngốc chỉ biết nhe răng cười trước đây nữa.
Buổi tối, Thẩm Anh Nam ngồi trên xô-pha, ngây người nhìn Tưởng Đại Bình say ngủ. Cô cho rằng bản thân mình cần vạch rõ ranh giới lần nữa với gã đàn ông này. Đàn ông yêu bạn là xây dựng trên nền tảng anh ta có thể yêu được. Một khi không yêu được, bạn muốn thoát khỏi bàn tay của anh ta, tình yêu của anh ta sẽ trở thành những mũi dao, những ngọn thương, những sợi dây thừng trói chặt lấy bạn, đâm chết bạn.
Hai giờ sáng, Thẩm Anh Nam len lén lấy cái điện thoại của mình bị Tưởng Đại Bình tịch thu ở trên đầu giường, trốn vào trong nhà vệ sinh, lén nhắn tin cho Giang Yến Ni.