Người tiếp quản mà Thẩm Anh Nam tìm được chính là Mao Nhị.
Mao Nhị vốn cảm thấy có lỗi với Thẩm Anh Nam, chỉ mong trốn đi càng xa càng tốt, nhưng bởi vì chuyện kinh doanh của cửa hàng cũng khá thuận lợi, tội gì mà không làm.
Chuyện đã giải quyết xong xuôi, Mao Nhị trả cho Thẩm Anh Nam 160 nghìn tệ để tiếp quản cổ phần của cô ở cửa hàng, trở thành bạn làm ăn của Tưởng Đại Bình. Thẩm Anh Nam vốn dĩ định đòi 200 nghìn tệ, dù sao cũng phải kiếm chác một chút, thế nhưng Mao Nhị là người tinh nhanh, anh ta biết rằng, một đôi nam nữ thân mật đột nhiên mỗi người mỗi ngả chắc chắn là do có vấn đề về tình cảm, chắc chắn rất muốn giải quyết nhanh ván đề, lúc này mà không ép giá thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Trên đời này chỉ có một mình Tưởng Đại Bình là không có dã tâm. Ví dụ, anh ta hoàn toàn có thể tiếp nhận cổ phần của Thẩm Anh Nam, hạ thấp mình cầu xin cô bán rẻ đi một chút thì hiện giờ đã không phải hợp tác với loại người gian giảo như Mao Nhị rồi.
Chuyện này Thẩm Anh Nam đã từng nói với anh ta thế nhưng Tưởng Đại Bình nói:
- Trong tay tôi chẳng có nhiều tiền như vậy, bố tôi mới phát hiện bị ung thư, tôi đã gửi về nhà mất 50 nghìn tệ rồi!
Chuyện nghiêm trọng thế này mà Thẩm Anh Nam lại không biết. Cô trầm ngâm không biết phải làm thế nào, hồi lâu sau liền buột miệng:
- Thế anh còn thiếu bao nhiêu? Chỉ cần viết một tờ giấy vay nợ cho tôi rồi trả tôi 14 nghìn tệ trước cũng được!
Nhưng Tưởng Đại Bình lắc đầu nói:
- Không.
Anh ta nói:
- Nếu như đã chia tay rồi, tôi không muốn dây dưa gì về mặt tiền bạc, tôi không muốn nợ cô.
Tưởng Đại Bình nhấn mạnh vào bốn chữ “ không muốn nợ cô”/
Hôm nay, bàn bạc xong chuyện này đã là sáu giờ chiều. Thẩm Anh Nam đứng ở quảng trường rộng lớn gọi điện cho Giang Yến Ni. Cô nói rõ từng từ ở trong điện thoại:
- Nghe này, tớ phải nói với cậu một điều bí mật!
Giang Yến Ni nói:
- Chuyện gì?
Thẩm Anh Nam gằn từng từ một:
- Tớ… không… phải… là… người.
***
Không chỉ có một mình Thẩm Anh Nam thừa nhận, Bác Đạt Vĩ cũng thừa nhận rồi.
Nhìn thấy Đổng Du không ăn không uống, Bác Đạt Vĩ xót xa vô cùng. Bởi vì dù gì Đổng Du cũng đang mang trong mình đứa con của anh ta. Mà phụ nữ có thai thèm ăn quá cũng không tốt mà không thèm ăn cũng không tốt. Đổng Du hiện giờ có bày cả đĩa thịt to trước mắt cũng chẳng thèm liếc lấy nửa cái. Cô định mưu sát cốt nhục của mình ư?
Bác Đạt Vĩ không chịu nổi nữa rồi, hôm nay anh ta quỳ thụp xuống trước mặt Đổng Du, tư thế thấp hèn giống hệt như những kẻ đốn mạt trong ti vi, vờ vĩnh tát vào mặt mình, vừa tát vừa nói:
- Em tha thứ cho anh đi, anh không phải là con người!
Không đợi Đổng Du kịp lên tiếng, anh ta đã tát ba cái liền vào mặt mình.
Chiêu này quả là số một, Đổng Du lập tức không chịu được liền lê lết xuống giường, giữ lấy tay Bác Đạt Vĩ, nước mắt lã chã tuôn rơi. Chuyện này thế là được giải quyết.
Chuyện này vẫn còn hồi sau. Đổng Du ăn cơm xong liền tranh đi rửa bát, lại tranh đi lau nhà, thậm chí còn vò sạch tất của Bác Đạt Vĩ bằng tay.
Cuộc sống là như vậy đấy, bạn luôn cần phải thỏa hiệp, phải chừa ra một con đường để tất cả đều có thể đi qua. Ít nhất thì Bác Đạt Vĩ cũng thật lòng mong làm bố, thật lòng mong tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ dựa vào điểm này thôi, Đổng Du đã có thể sẵn sàng xuống nước.
Đổng Du lại đi làm lại, xin nghỉ hai ngày này nên phải viết thêm một cái chứng nhận nghỉ ốm nữa, nếu không sẽ bị trừ hết cả lương.
Cô chẳng có người quen làm trong bệnh viện. đành phải gọi điện cho Giang Yến Ni. Giang Yến Ni là người quảng giao, quen biết nhiều thành phần, thế nên tìm đến cô là không sai.
Quả nhiên, Giang Yến Ni có quen một bác sĩ chủ trị trong bệnh viện. Anh ta là em trai của một khách hàng trước đây của Giang Yến Ni. Chỉ ăn với nhau có một bữa cơm mà Giang Yến Ni đã có thể biến người ta thành bạn của mình rồi.
Nói là bạn bè nhưng cũng chẳng thân thiết lắm. Dù sao là bác sĩ nên những người muốn kết giao với anh ta cũng rất nhiều, nếu không phải là Giang Yến Ni xinh đẹp lẳng lơ thì có lẽ nói cái tên anh ta cũng chẳng nhớ được. Vì vậy Giang Yến Ni đã nhắc nhở Đổng Du, lúc nào tìm được ông bác sĩ ấy thì phải gọi điện cho cô trước rồi đưa điện thoại cho anh ta, để cô nói vài câu nhờ cậy người ta.
Đổng Du thật không ngờ lại chẳng cần phải phức tạp như vậy. Lúc tìm thấy anh bác sĩ Trương Tùng Lĩnh ở khoa tai mũi họng ấy, chỉ cần nói ra tên của Giang Yến Ni là cái anh chàng trẻ tuổi, mặt trắng đeo kính tròn liền đứng bât dậy, lịch sự và niềm nở nói với Đổng Du;
- Chào cô, chào cô!
Còn chưa hết, bác sĩ Trương còn đưa tay ra, chủ động bắt tay Đổng Du.
Đổng Du thực sự cảm thấy ghen tị với Giang Yến Ni. Giang Yến Ni đi đến đâu cũng được người ta hoan nghênh.
Đổng Du nhanh chóng xin được một tờ chứng nhận nghỉ ốm. Cô vụng miệng, chẳng nói ra được lời cảm ơn, trong lúc luống cuống lại buột miệng:
- Để hôm nào tôi bảo Giang Yến Ni mời anh ăn bữa cơm!
Anh chàng bác sĩ mặt trắng mỉm cười, lễ độ nói với Đổng Du:
- Được thôi, cô cũng cùng đi luôn, để tôi mời hai cô!
Đổng Du vui vẻ ra về, gọi điện cho Giang Yến Ni, nghi hoặc hỏi:
- Một người tốt như vậy sao cậu không nghĩ cách phát triển với anh ta?
Giang Yến Ni im lặng không lên tiếng, những người đàn ông đã từng gặp mà chưa hề hẹn hò với cô đều thuộc tuýp người lạc hậu, không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
***
Đổng Du vừa vào phòng đã nhìn thấy Tả Gia Thanh.
Tả Gia Thanh đang nói chuyện với Tiểu Mã, bạn đồng nghiệp của cô. Vẫn là một buổi diễn thuyết như mọi khi và Tiểu Mã đáng thương chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Nhìn thấy Đổng Du bước vào, Tả Gia Thanh liền nhiệt tình vẫy tay gọi, trông bộ dạng của anh ta cứ như thể vừa mới từ trên đỉnh Everest trở về vậy. Thế nhưng anh ta với cô, khoảng cách chỉ có bốn năm mét, cần gì phải giả bộ lâu ngày gặp lại?
Đổng Du rất sợ Tả Gia Thanh, không hiểu tại sao cô lại sợ gặp hắn đến như vậy. Cô phát hiện ra người sợ gặp Tả Gia Thanh không chỉ có một mình cô. Tiểu Mã vừa nhìn thấy Đổng Du bước vào đã vội vàng đứng dậy bỏ đi. Lúc đi ngang qua chỗ Đổng Du, cô ta còn vỗ vai Đổng Du, cười đểu một cái.
Tả Gia Thanh lại đến nhờ Đổng Du giúp, đương nhiên lúc nào anh ta cũng có việc muốn nhờ Đổng Du giúp đỡ. Hơn nữa việc này lại rất lớn. Anh ta kéo Đổng Du ra ngoài hành lang, lúc nói chuyện còn cảnh giác nhìn quanh, cứ như là có chuyện gì bí mật lắm.
Tả Gia Thanh có một căn phòng, trước đây có nhờ môi giới bán cuối cùng cũng bán được với cái giá như ý, hẹn người mua nhà ngày mai đến trung tâm môi giới để kí tên và nhận tiền.
Thế nhưng chẳng may vợ anh ta hôm qua đã đi công tác, phải nửa tháng nữa mới về, mà bán nhà thì phải cả hai vợ chồng cùng kí mới có thể làm thủ tục được. Thế là Tả Gia Thanh đã bàn bạc với vợ đang đi công tác ở vùng khác là sẽ tìm một người phụ nữ khác, mạo nhận là vợ anh ta để kí tên.
Tả Gia Thanh lấy một bức ảnh ở trong ví ra, đưa cho Đổng Du xem rồi nói:
- Em xem, em rất giống vợ anh, đúng không?
Đổng Du vô cùng bực bội, thậm chí còn chẳng liếc tấm ảnh lấy một cái mà nói thẳng:
- Chuyện này anh nhờ người khác đi, đừng đến tìm tôi!
Thế nhưng Tả Gia Thanh đã tìm đến Đổng Du. Đổng Du định đi nhưng anh ta đã nhảy đến trước mặt chặn đường cô, quyết không để Đổng Du phá vòng vây.
Anh ta nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì đâu, chỉ là kí cái tên thôi. Vợ anh không có ở nhà mà, nếu như cô ấy ở nhà thì chuyện này chẳng phải phiền đến em. Cái giá người mua đưa ra rất cao, anh sợ cứ để dây dưa người ta sẽ thay đổi ý kiến. Em không biết đấy thôi, cái nhà đó của anh bán được giá này thật chẳng dễ dàng gì!
Anh ta còn nói:
- Em không thể không nể mặt như vậy được. Đổng Du, em xem, anh tìm vợ cũng là căn cứ theo hình dáng của em đấy…
Tả Gia Thanh có thể vô liêm sỉ đến mức độ này nữa ư? Anh ta có thể. Thế nhưng Đổng Du ngay cả sức phản bác cũng chẳng có. Cô chỉ liên tục lắc đầu, liên tục tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Tả Gia Thanh liền nói:
- Nếu như em thực lòng không chịu giúp anh thì thôi, nhưng phải trả anh 10 nghìn tệ anh đã đưa để anh bỏ tiền ra tìm người khác.
Giọng anh ta không lớn nhưng chẳng khác gì tiếng sung nổ bên tai Đổng Du. Cô trợn tròn mắt nhìn Tả Gia Thanh, không thốt ra được lời nào.
***
Đổng Du cuối cùng đành phải thỏa hiệp, bởi vì cô không trả nổi số tiền ấy. Cô không thể gọi điện bảo mẹ gửi trả lại 8.000 tệ ấy được.
Thế là ngày hôm sau, Đổng Du liền lên xe của Tả Gia Thanh, đến trung tâm giao dịch kí tên. Cô chẳng cần quan tâm đến vấn đề gì cả bởi vì mọi thứ đều do Tả Gia Thanh sắp đặt, bao gồm cả giấy chứng nhận kết hôn, sổ hộ khẩu, giấy chứng minh. Lúc lên xe, Tả Gia Thanh liền đưa tay tháo cái dây buộc tóc trên tóc Đổng Du ra.
Tả Gia Thanh nhăn nhở nói:
- Xõa tóc ra trông sẽ giống hơn.
Đổng Du thật sự muốn trở nên hung dữ như Thẩm Anh Nam, thẳng tay tát cho gã đàn ông ấy một cái. Đáng tiếc là cô không thể làm được điều đó. Hơn nữa cô đang có thai, phải biết giữ gìn sức khỏe.
Hơn nữa, lúc này cô là kẻ há miệng mắc quai. Chuyện này vừa mất mặt vừa nực cười, rõ ràng không phải là phong cách của Đổng Du. Chẳng phải cô luôn tỏ ra thanh cao trước mặt Tả Gia Thanh hay sao? Chỉ vì 10 nghìn tệ mà đã khiến cô mất mặt đến thế này, Đổng Du thật thấy xấu hổ với đứa con trong bụng mình.
Cô cũng biết những việc làm này là phạm pháp, mặc dù có thể lượng thứ về tình nhưng nếu bị truy cứu thì khó tránh khỏi bị pháp luật trừng phạt. Thế nhưng Tả Gia Thanh không nghĩ như vậy, anh ta xua xua tay gạt đi những nỗi lo lắng của Đổng Du, nói:
- Em cứ yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu, chẳng qua chỉ là kí cái tên thôi mà!
Tả Gia Thanh giống hệt như một tên mù văn hóa, Đổng Du chẳng thể nào nói chuyện với anh ta được.
Cũng may là toàn bộ quá trình diễn ra khá suôn sẻ. Trong toàn bộ quá trình phức tạp ấy, cô nhân viên làm thủ tục dường như chỉ liếc mắt nhìn qua Đổng Du rồi bảo cô kí tên và điểm chỉ vào thủ tục.
Lúc kí tên, suýt chút nữa thì Đổng Du kí tên của mình vào. Cũng may là có toàn bộ quá trình ngồi bên cạnh huých vào tay cô, làm Đổng Du sực nhớ ra, vội vàng nguệch ngoạc kí tên Đường Yên lên giấy.
Đi ra khỏi trung tâm giao dịch, Đổng Du liền đi thẳng, toàn bộ quá trình vội vàng kéo tay cô lại:
- Anh mời em ăn cơm!
Đổng Du kiên quyết gạt tay anh ta ra, đi được vài bước, sực nhớ ra chuyện gì đó, Đổng Du quay lại, nghiêm nghị nói:
- Anh còn dám đến công ty tìm tôi thì chớ có trách tôi không khách sáo!
Bởi vì mong ngóng đứa bé chóng ra đời, thế nên cho dù mới có thai được ba tháng nhưng bộ dạng đi đứng của Đổng Du chẳng khác gì một bà bầu sắp sinh, dáng đi cứ lạch bà lạch bạch như con vịt bầu.
Lúc đi trên đường cô thật sự rất muốn bật khóc. Đang yên đang lành lại bị người ta ép phải vi phạm pháp luật. Nếu như có chuyện gì thì cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Đi mãi đi mãi, Đổng Du bỗng cảm thấy đói. Bên đường có một nhà hàng KFC, Đổng Du ngẫm nghĩ một lát rồi nghiến răng bước vào, gọi một suất ăn. Mỗi tí thức ăn này mà rõ là đắt! Chẳng qua chỉ là một cái bánh mì kẹp thịt, hai cái cánh gà cộng thêm một li nước cô-ca hay sao? Thế mà vẫn có biết bao nhiêu người ăn. Trong cửa hàng ồn ào tiếng cười đùa của trẻ em.
Đổng Du không còn nhớ là đã bao lâu mình không được ăn KFC rồi. Cô chưa bao giờ ăn một bữa cơm một mình đắt quá 5 tệ, ấy vậy mà hôm nay cô quyết phải ăn đồ đắt tiền, phải chiều chuộng bản thân một chút, dù sao số tiền 10 nghìn tệ ấy cũng là do cô kiếm được, kể từ nay về sau cô chẳng còn phải cảm thấy ngại toàn bộ quá trình nữa.
Cánh gà rán KFC ngon tuyệt! Thịt gà mềm và thơm. Người Mỹ thật là thông minh, “thực phẩm rác” mà cũng ngon tuyệt thế này!
Thế là Đổng Du ăn, ăn ngấu nghiến.
***
Giang Yến Ni trốn Chu Tiểu Hổ, lén lút giống hệt một tên trộm. Cô thầm thừa nhận, lần này mà Phùng Hán Trân có tạt axit lên mặt cô cũng là đáng đời.
Thật không hiểu sao hôm ấy cô lại làm cái chuyện điên cuồng ấy. Mặc dù cô thường làm những chuyện điên cuồng, thế nhưng lên giường vơi Chu Tiểu Hổ không chỉ là điên cuồng mà còn là dở hơi,
Cô đã bị bệnh, chính Trịnh Tuyết Thành đã khiến cô tức đến phát bệnh, mất đi lí trí, mồm miệng lắp bắp, chân tay run rẩy cứ như người lên cơn động kinh. Thực tế, cô hoàn toàn tỉnh táo, lúc ngồi trên xe taxi, nhìn thấy khách sạn Cẩm Giang Chi Tinh, cô đã mời Chu Tiểu Hổ, vào phòng, cởi quần áo. Cô không hề hoảng loạn, không hề chống cự.
Không tìm ra nguyên nhân gây bệnh cũng không sao, cũng may là có thể trốn thoát. Thế là cô liền trốn, không nhận điện thoại của Chu Tiểu Hổ, cũng không mở cửa, không lên mạng.
Chu Tiểu Hổ vô cùng phẫn nộ và uất ức. Chu Tiểu Hổ tức quá hóa điên, anh ta liền nhắn tin cho Giang Yến Ni: “Anh không phải là trai bao, em chơi chán rồi thì bỏ chạy à? Đừng có chạy, anh không lấy tiền đâu, để cho em chơi miễn phí!”
Chu Tiểu Hổ thật đê tiện. Sớm muộn gì cũng có ngày anh ta chết vì cái miệng của mình.
Thế nhưng tiếp sau đó, cô phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc, Chu Tiểu Hổ biết địa chỉ nhà của cô.