Chu Tiểu Hổ quyết định sẽ tìm kiếm một cô gái thành phố để yêu hoặc cũng có thể sẽ trở thành một gã trai thành phố để làm tình với bọn họ. Anh ta thích Giang Yến Ni. Giang Yến Ni xinh đẹp không những không cần lễ vật mà còn có nhà ở, còn có một công việc ổn định. Một cô gái như vậy mà lấy được về chắc chắn sẽ vô cùng vẻ vang. Đương nhiên, lấy được Giang Yến Ni là một khát vọng “xa xỉ”. Nhưng cáithành phố này rất lớn, rất đẹp, nó chấp nhận mọi giấccủa con người.
Giang Yến Ni rõ ràng không để mắt đến anh ta, nhưng Giang Yến Ni cũng không ghét anh ta, không biết là vì nể tình anh ta từng giúp đỡ cô hay là vì thực sự quá buồn tẻ nên thỉnh thoảng có vào nói chuyện với Chu Tiểu Hổ trên mạng. Thỉnh thoảng Giang Yến Ni lại bỏ tiền túi mời Chu Tiểu Hổ đi ăn cơm ở một quán ăn nhỏ. Cũng nhiều khi Giang Yến Ni lại đối đãi với Chu Tiểu Hổ giống như với một con chó xấu xínhưng ngoan ngoãn. Cô biến khát vọng của Chu Tiểu Hổ thành một “gia vị cười” cho cuộc sống quá đỗi buồn chán của mình.
Chu Tiểu Hổ khao khát được trở thành một miếng kẹo mạch nha dính chặt trên người Giang Yến Ni. Không phải anh ta không nhận thức được vị trí của mình trong con mắt Giang Yến Ni, chỉ là anh ta không để tâm đến chuyện đó hoặc cũng chẳng có tư cách gì mà để ý. Dù sao rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi. Ở nông thôn, khi rảnh rỗi người ta thường chơi đùa ở sân phơi, các chàng trai, cô gái, đuổi nhau trên sân, nói chuyện ồn ào, như thế chẳng phải chỉ là để cho vui hay sao? Hơn nữa với một người như Giang Yến Ni mà chịu liếc Chu Tiểu Hổ vài cái đã là điều hạnh phúc cho anh ta rồi.
Do vậy mối quan hệ của bọn họ hết sức thoải mái, không cần phải vạch rõ quan hệ, không có tiếp xúc về mặt da thịt, thỉnh thoảng tán tỉnh ve vãn vài câu, quàng vai nhau hay gì đó... Nhưng tối đến là ai về nhà nấy.
Đương nhiên, Chu Tiểu Hổ từ đầu đến cuối đều có tham vọng. Anh ta tin rằng sẽ có một ngày quan hệ giữa mình với Giang Yến Ni sẽ có bước tiến mới. Ngày hôm ấy nhất định là vào một ngày lễ, anh ta sẽ chuẩn bị thật chu đáo. Không thể không thừa nhận, Chu Tiểu Hổ ngày đêm thèm muốn Giang Yến Ni, cho dù là xuất phát từ sự ngưỡng mộ hay là từ cảm giác muốn chinh phục. “Thèm muốn” là một từ thô tục, nhưng Chu Tiểu Hổ chỉ có thể dùng những từ thô tục để giải phóng sự bất mãn của mình đối với con gái thành phố.
Phần 3: Đàn bà như ấm trà để qua đêm
Thẩm Anh Nam sau khi li hôn đã thuê một căn phòng và chuyển đến đó ở. Lúc chuyển đến, mọi người ở tất cả các phòng ban trong công ty đều đến chúc mừng. Ngay cả “Mông cong” cũng đến.
“Mông cong” là biệt danh của Trịnh Tuyết Thành. Có cái biệt danh này là bởi mông của anh ta thực sự quá cong. Lúc anh ta vừa được điều đến làm giám đốc bộ phận nghiệp vụ, chị kế toán trưởng liền thốt lên:
- Oa, cái anh chàng này mà làm tình chắc là đã lắm!
Kế toán trưởng là một phụ nữ khá thô lỗ. Thế nhưng Giang Yến Ni cảm thấy những gì chị ấy nói là hoàn toàn có lí.
Trịnh Tuyết Thành hoàn toàn không hay biết mình bị đặt cho cái biệt danh khó nghe đến thế, thế nên mặt mày vẫn vô cùng hớn hở.
Ai mà ngờ được hôm ấy lại xảy ra chuyện. Lúc Trịnh Tuyết Thành đến, anh ta bị một con chó chẳng biết từ đâu lao đến, đuổi cho chạy trối chết. Đợi đến khi anh ta nhảy được vào trong phòng thì mọi người kinh ngạc phát hiện ra rằng ống quần của anh ta đã bị con chó xé rách từ lúc nào.
Cái khu nhà nơi Thẩm Anh Nam thuê trọ này thật sự tồi tàn quá mức. Chó hoang với phân chó đâu đâu cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng chẳng ai dám mở miệng oán thán. Trịnh Tuyết Thành từ một người đàn ông lịch lãm cũng trở thành một gã ăn mày, bối rối trước con mắt kinh ngạc của mọi người mà không biết phải làm thế nào.
Thẩm Anh Nam đoán chắc rằng Giang Yến Ni sẽ đứng ra. Giang Yến Ni quả nhiên đứng ra thật, cô nói với Trịnh Tuyết Thành:
- Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đến nhà anh lấy cho anh cái quần!
Giang Yến Ni biết lái xe nhưng tay nghề lại không giỏi lắm. Thực ra Trịnh Tuyết Thành vẫn chưa quen thân lắm với Giang Yến Ni. Anh mới được điều sang đây làm việc, mức độ thân quen với mọi người mới chỉ dừng lại ở việc nhớ được tên của họ. Chỉ có điều anh khá chú ý đến Giang Yến Ni. Cô gái này không chỉ giỏi về nghiệp vụ, thành tích lúc nào cũng đứng trong top 3 của công ty mà còn thực sự xinh đẹp.
Bởi vì không mấy thân quen nên Trịnh Tuyết Thành cảm thấy rất khó xử, vội vàng đưa chìa khóa, đưa địa chỉ cho cô rồi cúi đầu cảm ơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc Giang Yến Ni đi ra khỏi cửa, Thẩm Anh Nam liền thì thầm vào tai cô:
- Cố lên, tóm cho chặt vào!
***
Muốn túm được Trịnh Tuyết Thành có vẻ khá đơn giản.
Nhưng mục đích phải tóm được Trịnh Tuyết Thành là gì?
Đương nhiên là vì anh ta là một gã đàn ông lẳng lơ có văn hóa, có phẩm chất, có chỗ đứng trong xã hội, thích hợp để bồi dưỡng thành đối tượng kết hôn.
Giang Yến Ni dám chắc rằng Trịnh Tuyết Thành là một gã trai lẳng lơ, có cái mông cong tớn của anh ta làm chứng.
Giang Yến Ni biết rõ khả năng của mình, mặc dù không thể khiến Trịnh Tuyết Thành lập tức để mắt đến mình nhưng cũng có thể để anh ta phải nghĩ ngợi về mình, thậm chí còn phải lên kế hoạch chinh phục mình.
Giang Yến Ni liền bật đèn xanh cho Trịnh Tuyết Thành. Đã lâu lắm rồi cô không được đàn ông tán tỉnh, đương nhiên là không kể đến cái gã Chu Tiểu Hổ kia.
Vì vậy hôm ấy Giang Yến Ni không đến nhà Trịnh Tuyết Thành lấy quần cho anh ta mà đi một vòng đến bách hóa Thái Bình Dương, mua cho anh ta một cái quần.
Quần của Pháp, cũng mất đến hơn một ngàn tệ.
Cách nghĩ của Giang Yến Ni hoàn toàn khác với cách nghĩ của Đổng Du. Phương pháp của Đổng Du là “không nhìn thấy thỏ không thả đại bàng”, khi chưa xác định được Bác Đạt Vĩ sẽ lấy mình, cô chẳng bao giờ bỏ ra cái gì, ngay cả việc mời người ta đi ăn uống. Về sau xác định được rồi, cô lại “hào phóng” sắm đủ thứ cho bạn trai, nào là điện thoại, máy tính, quần áo, cà vạt... thậm chí chỉ mong có thể khắc luôn mấy chữ “Em là của anh” lên mặt mình.
Nhưng Giang Yến Ni thì khác, cô chỉ quan tâm đến những đối tượng có khả năng, sau đó mới từ từ tận hưởng cái cảm giác được quan tâm lại.
Phải chăng đây là lí do từ trước đến giờ Giang Yến Ni chẳng câu được con cá nào lâu dài cả? Đàn ông chỉ thích làm một con cá được ăn “thính” của bạn, khi bạn ngừng thả thính, con cá sẽ bỏ đi.
Đàn bà rơi vào hoàn cảnh này từ khi nào vậy?
Hôm đó, Giang Yến Ni trở về nhà của Thẩm Anh Nam, trước khi đưa quần cho Trịnh Tuyết Thành, cô đã vứt cái mác quần đi. Vì vậy mọi người đều không biết đó là quần cô mua. Chỉ có Trịnh Tuyết Thành là biết.
Trịnh Tuyết Thành không nói gì nhiều, chỉ nói cảm ơn cô trước mặt mọi người, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay quần.
Tối đó, lúc tàn cuộc, Trịnh Tuyết Thành ghé vào tai Giang Yến Ni thì thầm:
- Sao em biết được vòng eo của anh?
Giang Yến Ni chẳng biết nói gì. Chỉ là cô biết mà thôi. Có lẽ là hai phần ba những anh chàng bạn trai của cô cũng có cỡ người như Trịnh Tuyết Thành.
Có những người phụ nữ bị vận mệnh an bài sẽ phải chết trên “bãi cát” của cùng một kiểu đàn ông.
Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Thành liền đem tiền quần đến trả cho Giang Yến Ni. Nếu như Trịnh Tuyết Thành giả bộ lờ đi, không nhắc đến chuyện tiền nong này thì có thể Giang Yến Ni sẽ cân nhắc anh ta có đáng để câu hay không. Tiền là chuyện nhỏ, nhân phẩm mới là quan trọng.
Chỉ có điều khiến cho Giang Yến Ni không được thoải mái là, số tiền anh ta đem trả, không nhiều cũng chẳng ít mà bằng đúng với số tiền mà cô đã mua cái quần đó cho anh ta.
Giang Yến Ni thật không ngờ anh ta vì không muốn nợ nần cô, cũng không muốn để mình phải chịu thiệt nên đã vội vàng lái xe đến bách hóa để điều tra giá cả.
Đổng Du nói:
- Anh ta chỉ muốn giữ khoảng cách với cậu. Ý là đang cảnh cáo cậu tránh xa anh ta ra!
Những lời Đổng Du nói như một gáo nước lạnh hắt vào mặt Giang Yến Ni. Nếu đúng là như vậy thì Giang Yến Ni cô quả là mất mặt.
Cũng may là phán đoán của Đổng Du là sai lầm, bởi vì hai ngày sau, Trịnh Tuyết Thành liền hẹn hò với Giang Yến Ni.
Trịnh Tuyết Thành đề nghị:
- Cuối tuần chúng ta đến suối nước nóng đi!
Điều đầu tiên mà Giang Yến Ni nghĩ đến không phải là người đàn ông này thật là thất lễ mà là bản thân mình chưa có bộ đồ bơi nào sexy cả.
“Mua một bộ đồ bơi”, cô nghĩ. “Rồi còn phải nhịn đói hai ngày để cho thân hình của mình thon thả hơn trước cuối tuần”.
***
Trước ngày cuối tuần ấy còn phát sinh một chuyện: Thẩm Anh Nam vì thiếu máu và ngất đi.
Ngất trong nhà vệ sinh của công ty.
Mọi người nhìn theo chiếc xe cấp cứu rú còi inh ỏi mà không khỏi thở dài: Đàn bà li hôn thật là thê thảm!
Thẩm Anh Nam không sao, nhanh chóng tỉnh lại trên xe cấp cứu, sau đó ra sức đòi dừng xe lại, nói là cô không muốn đến bệnh viện.
Thẩm Anh Nam sợ phải tiêu đến tiền. Giang Yến Ni ngồi bên cạnh cô, thật muốn gào lên để bịt miệng Thẩm Anh Nam lại.
Thẩm Anh Nam bị hạ đường huyết vì cứ hơi một tí cô lại không chịu ăn cơm. Lúc leo lên cân mới biết cô chỉ còn có 47 kilôgam, nhẹ hơn Giang Yến Ni những hai cân.
Thẩm Anh Nam nhìn vào cái cân sức khỏe, bật cười. Kể từ sau khi dậy thì, cân nặng của cô chưa bao giờ ở dưới 50 kilôgam, lúc nào cũng phải mấp mé vào khoảng 60 kilôgam. Nhưng hiện giờ đâu đâu cũng rộ lên mốt “mình dây”. Vì vậy li hôn đã đem lại cho Thẩm Anh Nam một điều có ích, đó là giúp cho cô trở thành một cô gái “mình dây”.
Giang Yến Ni nâng cằm Thẩm Anh Nam lên, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Gầy đi rồi, không còn nhìn thấy hai cằm nữa rồi! Nghe cho rõ đây, giờ đã đến lúc cậu phải đi tìm kiếm hạnh phúc rồi đấy!
Thẩm Anh Nam chỉ nghệt mặt ra hệt như một con lợn ngốc nghếch, cứ như thể cô chẳng biết hạnh phúc là cái gì vậy. Hồi lâu sau cô mới hoảng hốt:
- Đúng thế, tớ gầy đi mới đẹp, có thể tìm người đàn ông khác rồi! - Nhưng ngay lập tức ánh sáng trong mắt cô lại tắt đi. Thẩm Anh Nam nói - Tớ còn có thể tìm được một người đàn ông thế nào đây?
Giang Yến Ni lại lần nữa nâng cằm của Thẩm Anh Nam lên và nói:
- Muốn tìm mẫu đàn ông thế nào thì cứ tìm như thế!
Thẩm Anh Nam mơ hồ nhìn Giang Yến Ni. Khuôn mặt của Giang Yến Ni trắng như ngọc. Trời lạnh như thế này mà Giang Yến Ni chỉ mặc một chiếc váy cổ chữ T, để lộ ra cả phần cổ trắng muốt. Cô ấy quả nhiên không biết lạnh. Hở cổ đã là cái gì, quan trọng là thân hình. Thân hình Giang Yến Ni ngực ra ngực, eo ra eo, quyến rũ đến mức khiến ột người ăn mặc nhếch nhác như Thẩm Anh Nam phải thấy xấu hổ.
Thẩm Anh Nam thật không hiểu tại sao người con gái gần 30 tuổi này vẫn chỉ mong làm ình trẻ đẹp hơn. Bản thân mình chỉ hơn cô ấy có một tuổi, nếu trang điểm một chút có phải cũng sẽ khá hơn không? Cô cảm thấy mình giống như một ấm trà để qua đêm, bị người ta đổ đi không thương tiếc, thật sự chẳng có chút giá trị gì.
Thẩm Anh Nam lúc này đã có chút niềm tin. Cô vội vã bỏ đi cứ như thể có một cơn gió đã cuốn cô bay ra khỏi bệnh viện.
Giang Yến Ni gọi với theo:
- Đi đâu thế?
Thẩm Anh Nam chẳng buồn ngoảnh đầu lại:
- Đi mua quần áo!
***
Bộ đồ bơi mà Giang Yến Ni chọn chỉ có ba mảnh tam giác, hai mảnh ở trước ngực và một mảnh ở bên dưới. Đổng Du ra sức khuyên bạn:
- Mang theo cả cái khăn tắm nữa, lộ liễu quá đi mất!
Giang Yến Ni cười nói:
- Nhà thiết kế người ta thiết kế như vậy, tớ còn có cách nào khác đâu?
Sau đó cô “buồn rầu” mang theo bộ đồ bơi ra khỏi nhà.
& ;STENT: .luv-ebook
Suối nước nóng cách thành phố không đến một tiếng đồng hồ lái xe. Nhắc đến suối nước nóng là phải nói tới khách sạn. Nghĩ đến chuyện này, Giang Yến Ni liền thấy mặt mình nóng bừng lên.
Đương nhiên cô cũng chẳng lắm lời đi hỏi TrịnhTuyết Thành sao lại muốn đi tắm suối nước nóng. Lúc đến suối nước nóng cô mới phát hiện, hóa ra một khách hàng của Trịnh Tuyết Thành có cổ phần của khu suối nước nóng này, hôm nay mới khánh thành.
Nói trắng ra thì hôm nay hai người đến đây chỉ là chúc mừng cho khách hàng. Tất cả những cảnh tượng lãng mạn mà Giang Yến Ni tưởng tượng ra đều không xuất hiện, thậm chí suýt chút nữa cô còn không được ngâm suối nước nóng.
Khách khứa đến chúc mừng quá đông, bởi vì không mất tiền nên mọi người cứ ngâm xả láng. Già trẻ lớn bé ai ai cũng nhảy tùm xuống bể ngâm cho đã đời, thế nên bể nước nóng chẳng đủ để dùng. Giang Yến Ni mặc bộ đồ bơi ba mảnh đã chuẩn bị, quấn theo một tấm khăn tắm cho đỡ hở rồi theo sau Trịnh Tuyết Thành. Hai người đi rất lâu, cuối cùng mới tìm được một cái bể lớn để ngâm người.
Trong cái bể này chỉ có một đôi vợ chồng già và hai đứa trẻ con. Giang Yến Ni từ từ cởi chiếc khăn tắm ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Khoảnh khắc bước xuống bể ngâm mình, cô thật chỉ muốn chết đi cho xong!
Đương nhiên cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Trịnh Tuyết Thành liền nói:
- Em nhìn cái cây kia kìa!
Giang Yến Ni nói:
- Oa, lá vàng hết cả rồi!
Trịnh Tuyết Thành lại nói:
- Em nhìn con chim kia đi!
Giang Yến Ni đáp:
- Oa, bay mất rồi!
Điều duy nhất khiến cho Giang Yến Ni cảm thấy vui vẻ là lúc ngâm mình trong nước, tay của Trịnh Tuyết Thành chạm vào tay cô. Lúc anh ta nắm lấy tay cô còn cào nhẹ hai cái vào lòng bàn tay cô.
Phương thức truyền đạt tình cảm bằng hành vi động chạm một lần nữa thành công trong việc lấy lại hứng thú cho Giang Yến Ni. Bởi vốn dĩ lúc trước cô đã quyết định sau khi trở về sẽ cho cái gã mông cong này cuốn xéo.