Đổng Du quyết tâm li hôn, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Bác Đạt Vĩ.
Đổng Du thật sự điên rồi, con không còn, cô đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Bác Đạt Vĩ. Sao cô không nghĩ nếu như cô không làm ra những chuyện mất mặt như vậy thì Bác Đạt Vĩ đâu có bức cô đến bước đường này?
Cho dù li hôn thì cũng nên do Bác Đạt Vĩ đưa ra, Đổng Du có cái quyền quyết định này từ khi nào thế nhỉ?
Thế là Bác Đạt Vĩ không nói li hôn, cũng chẳng nói không li hôn. Anh ta chỉ càng ngày càng phẫn uất, thế nhưng cho dù anh ta có phẫn uất đến thế nào, cho dù ném vỡ hết bao nhiêu cái cốc, vẻ mặt Đổng Du vẫn không hề thay đổi. Kể từ lúc bước vào cửa ngày hôm ấy, vẻ mặt của Đổng Du cứ lạnh tanh như vừa bước từ động băng ra. Đã mấy ngày rồi mà vẫn như vậy.
Thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh, Bác Đạt Vĩ nhìn thấy Đổng Du đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Thấy anh ta tỉnh dậy, cô liền im lặng không nói gì, xoay người đi ngủ.
Bác Đạt Vĩ định thử động vào người cô, nhưng trong bóng tối, đôi mắt cô như tóe ra lửa. Bác Đạt Vĩ hoảng hốt đành thôi. Anh ta thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, cứ tưởng mình báu lắm đấy!”
Cuối cùng không thể chịu nỗi nữa, Bác Đạt Vĩ liền nói:
- Li hôn thì li hôn, cô thu dọn quần áo rồi biến, chớ có mong nhận được một xu tài sản của tôi!
Thật là nực cười, Bác Đạt Vĩ chẳng qua chỉ có một tờ giấy sở hữu nhà có viết tên anh ta, tháng nào cũng tiêu bằng tiền lương của cô, ấy vậy mà anh ta vẫn dám mở mồm ra nói “tài sản của tôi”.
Ngay cả việc sửa sang nhà cửa anh ta cũng chẳng bỏ ra một xu, không một chút sức lực.
Đổng Du không chấp nhận cứ thế mà đi. Điều kiện của Đổng Du là: Thứ nhất, lấy lại thẻ lương của mình. Thứ hai, Bác Đạt Vĩ phải hoàn trả tiền sửa chữa nhà cho Đổng Du, tất cả là 50 nghìn tệ. Thứ ba, Bác Đạt Vĩ phải trả lại toàn bộ số tiền mà anh ta đã mua bằng thẻ của cô.
Bác Đạt Vĩ gào lên:
- Cô chớ có nằm mơ!
Sau đó anh ta liền lao ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên tắm một cái, thay quần áo mới và xịt nước hoa.
Những cửa hàng ăn ven đường tỏa ra mùi hương thơm phưng phức, Bác Đạt Vĩ không nỡ bạc đãi bản thân.
Suốt quá trình quyết đấu, Bác Đạt Vĩ luôn thể hiện bộ dạng cực kì khoa trương, anh ta muốn Đổng Du hiểu rằng, tất cả những điều này là do cô sai, anh ta quyết không thỏa hiệp!
Đổng Du cũng thừa nhận là do cô sai, sai đến mức hoang đường.
Sau khi Bác Đạt Vĩ ra khỏi nhà, Đổng Du liền đi vòng quanh nhà. Thực sự quá xập xệ, chẳng có gác xép, chẳng có tường đặt ti vi, không có bất kì tạo hình nào, chất lượng cũng cực kì tệ hại, mới ở chưa bao lâu mà sàn nhà đã có một vết nứt lớn, đồ trong nhà vệ sinh cũng lỏng lẻo…
Một căn phòng như thế này thì có gì tốt? Cứ tạm coi như một cái nhà, nhưng tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là “tạm bợ”. Sàn nhà là đồ rẻ tiền, tủ cũng rẻ tiền, đèn cũng rẻ tiền, ngay cả người cũng rẻ tiền nốt.
Đổng Du đứng dậy, tìm kiếm cái gì đó, thế nhưng tìm cái gì đây? Nước mắt rơi tí tách xuống bàn uống trà, giờ cô mới hiểu mình đang muốn tìm một cái bật lửa.
Cô quả quyết cầm cái bật lửa trong tay, bật cái là bật lửa lên, ngọn lửa “liếm” vào tay cô nóng bỏng, đành phải dập đi rồi mới bật lại.
Đổng Du bắt đầu ra tay từ rèm cửa. Chất liệu rèm cửa rất bình thường nhưng lại rất khó bắt lửa, đã châm mấy lần mà không thể cháy, thế là Đổng Du đành bắt đầu từ xô-pha. Xô-pha cuối cùng cũng bắt lửa. Đổng Du lùi lại một bước, trơ mắt nhìn ngọn lửa bùng lên, trái tim đập thình thịch.
Ngọn lửa từ xô-pha lan nhanh lên tường, từ từ liếm lên tận nóc nhà, rồi lại từ nóc nhà lan ra cửa sổ, làm rèm cửa cũng bùng cháy.
Đội cứu hỏa nhanh chóng tìm đến, thế nhưng phòng khách đã chỉ còn lại một đống tro tàn. Đổng Du ngồi đờ ra giữa vũng nước bẩn, tay vẫn cầm cái chậu.
Lúc Bác Đạt Vĩ trở về, anh ta gần như muốn lao lên bóp chết Đổng Du ngay lập tức. Bác Đạt Vĩ điên cuồng nói với đội cứu hỏa:
- Bắt lấy cô ta, cô ta cố ý phóng hỏa đẩy!
Đổng Du chỉ lạnh lùng nhìn Bác Đạt Vĩ, không tranh cãi, mà cũng chẳng cần phải tranh cãi.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây là một vụ cháy nhỏ do sơ xuất, hơn nữa lại kịp thời báo cứu hỏa. Mặc dù thiệt hại nặng nề, cả một bức tường đã bị thiêu cháy rụi, khung cửa ra vào với cửa sổ cũng chịu chung số phận, ti vi cũng bị cháy thành tro, cũng may là báo cảnh sát kịp thời nên không bị cháy lan sang nhà hàng xóm.
Đổng Du là nữ chủ nhân, làm sao có thể cố ý phóng hỏa căn nhà của mình chứ? Mọi người liền an ủi Bác Đạt Vĩ:
- Là đàn ông anh không thể rộng lòng một chút hay sao?
Đổng Du đang cười. Đám người cứu hỏa bỏ đi rồi, nụ cười của Đổng Du vẫn còn nguyên trên mặt, nụ cười đầy mãn nguyện.
Bác Đạt Vĩ nhìn chằm chằm vào Đổng Du, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và khủng hoảng.
* * *
Đổng Du li hôn rồi, li hôn sau khi đốt cháy phòng khách của Bác Đạt Vĩ. Hiện giờ là Bác Đạt Vĩ cầu xin li hôn, bởi vì Đổng Du đã điên rồi, nếu còn không li hôn biết đâu chừng sẽ có một ngày cô thêu chết anh ta.
Anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi sáng, không nên phí phạm cuộc đời với một kẻ điên.
Mặc dù đồng ý li hôn những Bác Đạt Vĩ vẫn một mực không trả số tiền sửa chữa nhà của Bác Đạt Vĩ. Lí do của anh ta là “toàn bộ đồ đạc đã bị chính tay cô thiêu rụi rồi”.
Rất có lí, thế nên Đổng Du chẳng kiên quyết đòi tiền anh ta làm gì. Cô chỉ biết cả đời này Bác Đạt Vĩ sẽ nhớ đến cô, bởi vì cuối cùng anh ta đã trả lại toàn bộ số tiền anh ta đã lấy đi trong thẻ của cô, đồng thời bỏ thêm ít nhất 30 nghìn tệ để sửa sang lại căn nhà. Cú sốc tổn thất này đối với Bác Đạt Vĩ mà nói còn nghiêm trọng hơn cú sốc mất mẹ của anh ta.
Đương nhiên anh ta cũng có thể đi tìm một phụ nữ vĩ đại mới, người cam tâm tình nguyện chi trả số tiền này cho anh ta. Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có cái bản lĩnh ấy.
Đổng Du thuê một căn phòng. Ngoài bề mặt, Đổng Du cũng chẳng khác gì đang bước đi trên con đường cũ của Thẩm Anh Nam.
Nhưng trên thực tế, bản chất chuyện li hôn của Thẩm Anh Nam và Đổng Du hoàn toàn khác nhau. Đổng Du là người bề ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong cực kì cứng rắn, còn Thẩm Anh Nam thì hoàn toàn ngược lại.
Mẹ Đổng Du từng nói, đàn bà thì nên giống sợi dây cước, nhìn thì mảnh dẻ nhưng lại chịu được sức nặng nghìn cân.
Đổng Du vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là vì không thể nhìn thấy con mình ra đời. Mỗi lần nhìn thấy những đứa bé trong ti vi, trên đường phố hay trên tạp chí, cô đều cảm thấy đau xót khôn nguôi.
Oluv-ebook
Cô trả Trương Tùng Lĩnh số tiền viện phí mà anh ta đã trả cho cô, đồng thời gửi hết số tiền còn lại về ẹ. Mẹ Đổng Du đã khóc lóc nức nở trong điện thoại.
Người già thật lắm nỗi lo, một đứa con gái li hôn, sau này có thể làm sao cơ chứ?
Người nào nhìn thấy Đổng Du cũng hỏi:
- Làm thế nào? Định thế nào?
Mẹ Đổng Du kiên quyết không nhận tiền của Đổng Du. Bà hỏi:
- Bác Đạt Vĩ lấy đâu tiền trả cho con? Lần trước chẳng phải nó nói là nợ như chúa chổm hay sao?
Đổng Du giật mình hỏi mẹ:
- Mẹ, anh ta đến đòi tiền mẹ à?
Bác Đạt Vĩ quả nhiên đã lấy tiền từ chỗ mẹ Đổng Du vào ngày thứ ba sau khi phát hiện ra Đổng Du gửi tiền về ẹ. Đó là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi điện đến nhà bố mẹ vợ, nói rằng hiện nay rất túng bấn, lại còn nợ người ta cả đống tiền. Đổng Du ngại không dám đòi lại số tiền ấy, thế nên anh ta đành mở miệng.
Đổng Du không biết nên khóc hay nên cười. Một Bác Đạt Vĩ mới “ra lò” quả nhiên không phụ sự kì vọng của đám đông, anh ta quyết bôn ba trên con đường “đê tiện” này cho đến tận lúc chết.
* * *
Đổng Du mời Trương Tùng Lĩnh ăn một bữa cơm, thế là Trương Tùng Lĩnh sống chết gì cũng đòi mời lại cô một bữa, rồi Đổng Du lại mời lại một bữa, Trương Tùng Lĩnh lại mời thêm một bữa. Sau những lần mời cơm “bất phân thắng bại” giữa hai người, cô như phát giác ra chuyện gì đó nên bắt đầu do dự.
Trương Tùng Lĩnh rất tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, nhân phẩm tốt, tướng mạo không tồi.
Không tốt là cô: đã từng li hôn, đã từng sảy thai, còn nữa, đang thất nghiệp. Kể từ sau lần viếng thăm sở cảnh sát ấy, Đổng Du quay trở lại làm việc, phát hiện ra mọi thứ đã đổi khác. Bạn bè đồng nghiệp lẩn tránh cô, ông chủ cũng lẩn tránh cô.
Rõ ràng mọi người đều cho rằng cô là một nhân vật mang lại phiền phức. Những người tưởng là “tẩm ngẩm tầm ngầm” quả nhiên đều có vấn đề.
Chuyện kí thay vẫn chưa được giải quyết. Vợ Tả Gia Thanh ầm ĩ đòi kiện cáo, hết lần này đến lần khác gọi điện đến sỉ nhục Đổng Du.
Cũng may là có Trương Tùng Lĩnh an ủi cô:
- Cô đừng sợ, nếu như cô phải ra tòa thì chồng của cô ta cũng không thoát tội đâu. Vuốt mặt phải nể mũi, cô ta chẳng qua chỉ định dọa cô thôi! Mục đích của cô ta chẳng qua chỉ là lừa của cô ít tiền, đưa tiền rồi là xong chuyện ấy mà!
Trương Tùng Lĩnh nói đúng. Tả Gia Thanh đã chủ động gọi điện đến cho Đổng Du, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động mở miệng nói chuyện với cô sau khi sự việc bại lộ.
Tả Gia Thanh nói:
- Ý của vợ anh là bắt em bồi thường ít tiền, cô ấy cũng chẳng định làm to chuyện!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đổng Du muốn chửi bậy, dùng những từ bẩn thỉu, độc địa nhất trong vốn từ của mình để chửi bới 18 đời tổ tiên nhà Tả Gia Thanh.
Nhưng cô đã nhẫn nhịn.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết. Đổng Du hoàn trả Tả Gia Thanh số tiền 10 nghìn tệ ấy, đồng thời bồi thường cho vợ Tả Gia Thanh thêm 10 nghìn tệ nữa. Vợ Tả Gia Thanh cao ngạo tuyên bố chuyện này đến đây coi như xong, nhà bán cũng bán rồi, cô ta sẽ không truy cứu gì thêm nữa.
Chỉ có điều cuối cùng cô ta vẫn cảnh cáo Đổng Du một câu:
- Hãy tránh xa người đàn ông của tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!
Đổng Du tức đến run người, vội vàng phản bác lại bằng giọng điệu đanh thép:
- Người đàn ông của cô thì cô cứ giữ lấy mà dùng, chỉ có mình cô nghĩ rằng anh ta là báu vật thôi!
Trương Tùng Lĩnh rất tán thưởng câu phản kích này của Đổng Du. Anh nói:
- Thật không ngờ em lại mồm mép đến thế. Người đàn bà ấy chắc là tức điên lên đấy!
Thế nhưng Đổng Du không sao vui lên được, bởi vì kẻ gặp phải báo ứng chỉ có mình cô, trong khi đó một “đương sự” khác là Tả Gia Thanh lại chẳng hề tổn thất gì. Tiền bồi thường cũng rơi vào tay vợ anh ta. Thế mới tức chứ!
Đổng Du thậm chí còn nghĩ rằng mình bị hai vợ chồng Tả Gia Thanh lừa gạt. Đây vốn dĩ là một cái kế liên hoàn. Tả Gia Thanh dụ cô vào bẫy trước, sau đó mới để cho vợ mình lộ mặt, giả bộ như bị lừa rồi ép cô phải bồi thường.
Đổng Du bị cho cái suy đoán này làm cho phát điên lên, máu trong người như sôi sùng sục.
Cô không biết là bàn tay của Trương Tùng Lĩnh đã đặt lên tay mình từ bao giờ.
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Em có biết lần đầu tiên gặp em, điều gì ở em đã thu hút anh không?
Đổng Du mặt mày thất sắc, lần đầu gặp mặt cô đã thu hút anh rồi sao?
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Lần đầu tiên gặp em, em giống như một con cò, thận trọng, bộ dạng vô cùng đáng thương, chỉ sợ động chạm đến ai. Nhưng đôi mắt của em như có ánh sáng, ấm áp như thể chẳng gì xuyên thấu được. Không những thế, ở con người em luôn toát lên vẻ “không tranh đoạt với đời”.
Trương Tùng Lĩnh là một nhà văn sao? Anh ta nói chuyện cứ như đang đọc thơ vậy?
Đổng Du mặt đỏ bừng.
Đổng Du hiểu ý của Trương Tùng Lĩnh. Có thể trước đây cô chính là loại người mà Trương Tùng Lĩnh hình dung, hiện giờ hy vọng cô vẫn là người như vậy, có thể bản thân anh cũng hình dung mình là người như vậy, thận trọng, không cạnh tranh với đời. Anh để mắt đến Đổng Du chỉ là bởi vì cô với anh cùng một loại người.
Cho dù là gia súc hay gia cầm, cho đến cả những con chuồn chuồn… đều phải đi theo bầy để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Bàn tay Trương Tùng Lĩnh vỗ về mu bàn tay của Đổng Du. Đổng Du không hề có ý định rút tay ra. Lòng bàn tay của cả cô và anh đều đang toát mồ hôi.
* * *
Thẩm Anh Nam đang phải đối mặt với một thách thức chưa từng có.
Cái thách thức này không đến từ bản thân chuyện li hôn mà là làm thế nào để nói ra miệng hai cái từ ấy.
Hết lần này đến lần khác, thật chẳng khác gì giày vò nhau. Mà sự giày vò này từ trước đến giờ không phải là ý của cô.
Từ chỗ Tưởng Đại Bình trở về, Thẩm Anh Nam đã quyết tâm. Trên thực tế, Tưởng Đại Bình không hề cổ vũ cô, cô chỉ biết mình đang leo lên một tháp cao, leo lên một nơi tối tăm, cũng chẳng biết mình leo lên đó để làm cái gì. Thế nhưng cứ ngoảnh đầu lại cô lại nhìn thấy Tưởng Đại Bình, nếu như có bất cẩn ngã xuống, Tưởng Đại Bình sẽ chắc chắn giơ tay ra giữ chặt lấy cô.
Cô chưa bao giờ có lòng tin thế này với đàn ông. Thế nhưng lần này cô lại rất tin tưởng.
Cô ngồi trong phòng khách chờ Tề Cường về. Cô đã tìm ra cái gạt tàn và đặt trở lại bàn, nồi canh hầm vẫn đặt trên bếp, cô định đợi Tề Cường về sẽ múc ra bát.
Cô muốn nói chuyện thật bình tĩnh.