Đột nhiên anh lại nhìn thấy Đổng Du, Đổng Du vẫn trang điểm lòe loẹt như cây thông Noel giống như lúc trước, chỉ có điều trong tay còn xách thêm một cái túi. Đổng Du chạy ra khỏi khách sạn, hơn nữa còn chạy rất nhanh, cứ như thể có người đang truy sát cô vậy. Lúc nhìn thấy Trương Tùng Lĩnh, cô hoảng hốt lùi lại một bước, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.
Về sau, Đổng Du liền chạy đến kéo tay Trương Tùng Lĩnh chạy như điên.
Cô hấp tấp đến mức dường như quên mất rằng trên đời này còn có cái gọi là taxi.
Hai người cứ chạy như điên đến một ngã rẽ, không thể nào nhìn thấy cái khách sạn kia nữa thì Đổng Du mới dừng lại. Trương Tùng Lĩnh giận dữ gạt phắt tay cô ra.
Những món đồ trong tay Đổng Du rơi hết xuống đất.
Hóa ra là một túi quần áo, bao gồm áo sơ mi, cà vạt, quần lót, quần dài và tất, còn có cả hai chiếc giày da nữa.
Ban nãy, lúc Đổng Du lột sạch quần áo của Tả Gia Thanh, anh ta vô cùng phấn khích, bởi vì người đàn bà xa cách bao nhiêu năm là người đàn bà tươi mới và đầy cám dỗ. Thế là Đổng Du bảo làm gì anh ta liền làm theo như vậy.
Đổng Du bảo anh ta đi tắm, Tả Gia Thanh liền đi tắm, tắm thơm tho sạch sẽ thì làm tình mới ngọt ngào.
Nghe thấy tiếng chảy róc rách, thì Đổng Du liền ôm đống quần áo của anh ta bỏ chạy, ngay cả tất cũng chẳng bỏ lại.
Cô chạy như điên trên đường, chỉ sợ đột nhiên Tả Gia Thanh lao ra. Trong quá trình bỏ chạy, cô còn móc điện thoại ra gọi cho vợ của Tả Gia Thanh, thông báo với cô ta rằng báu vật của cô ta đang ở trong khách sạn với gái, nếu như cô ta đến nhanh biết đâu chừng sẽ xem được một màn kịch hay ho.
Đổng Du nhìn đống quần áo kia mà cười chảy cả nước mắt, tay chân run rẩy.
Cuối cùng cô chẳng còn sức lực để mà cười nữa, gục mặt lên vai Trương Tùng Lĩnh.
Trương Tùng Lĩnh ôm chặt lấy Đổng Du rồi chầm chậm dìu cô. Đổng Du tựa vào vai anh, mệt mỏi hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Về nhà mình!
* * *
Vừa vào đến cửa nhà là Giang Yến Ni đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc.
Chỉ mới đi vắng có hai tuần mà căn phòng này cảm thấy mình bị bỏ rơi nên định làm loạn chăng?
Quả thật Giang Yến Ni đang định bán nhà. Cô đã nhờ đến trung tâm mua giới nhà đất và giờ chỉ việc ngồi chờ khách mua đến tìm.
Thế là Giang Yến Ni quyết định ngủ tại nhà một đêm. Trịnh Tuyết Thành định sang ngủ với cô nhưng cô từ chối.
Cô muốn một mình nói lời từ biệt với căn nhà. Tạm biệt với tàn thuốc lá ở trên bục cửa sổ, với vết dầu ở trên thảm, với bụi bặm ở trên giường, với vết dơ trong bồn tắm, với hơi thở của tất cả những người đàn ông đã ở trong căn phòng này.
Kể từ nay cô sẽ là một con người mới, không, cô đã là một con người mới. Cô chờ đợi điều này đã quá lâu, cũng may là được dừng lại đúng lúc nên dừng.
Đột nhiên cô muốn uống một chút rượu. Nhưng mở tủ đựng rượu ra mới biết, bởi vì có ý định bán nhà nên cô đã chuyển hết tủ rượu của mình sang nhà Trịnh Tuyết Thành rồi. Ngoài tài khoản tiết kiệm và bản thân cô ra thì trong phòng này chẳng còn gì đáng tiền.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, nếu Đổng Du mà biết thể nào cũng cười nhạo cô. Chẳng phải chính miệng Giang Yến Ni đã nói rằng bất kì tài sản nào của riêng mình không được phép để đàn ông chung hưởng hay sao?
Xem ra giới hạn cứ âm thầm dịch chuyển, điều đó phụ thuộc bạn có đủ yêu hay không.
Không cần hoài nghi, Giang Yến Ni yêu Trịnh Tuyết Thành chính là yêu tiền, yêu xe, yêu khả năng làm tình, còn cả tính xảo quyệt, sự điên cuồng và ngu xuẩn của anh ta.
Vì vậy đừng hỏi Giang Yến Ni rằng Trịnh Tuyết Thành có đáng để cô yêu không, cô chỉ cần yêu một người mà Trịnh Tuyết Thành lại vô tình rơi vào lưới của cô.
Giang Yến Ni phát hiện ra rằng bàn thân mình nghĩ ngợi quá nhiều, tư duy quá tỉnh táo nên chẳng thể nào ngủ được, mà cô lại đang cần một giấc ngủ ngon lành cuối cùng tại căn nhà này.
Cô ngủ không ngon, bởi vì cô liên tục nằm mơ, mơ thấy ác mộng.
Mơ thấy tay Trịnh Tuyết Thành cầm đăng kí kết hôn. Anh ta đã kết hôn với cô rồi, thế nhưng mặt họ ai cũng sầm sì, chẳng nở một nụ cười, như thể cả hai đang nợ tiền nhau vậy.
Giang Yến Ni không vui, cô kiên quyết đòi phải chụp ảnh lại, thế nhưng Trịnh Tuyết Thành không đồng ý. Trịnh Tuyết Thành nói:
- Em thừa biết kết hôn không phải là cười mà sống đâu!
Giang Yến Ni nghe được câu này càng thêm tức giận, lao đến cướp cái giấy đăng kí kết hôn ấy. Trịnh Tuyết Thành liền giơ cao tay cầm tờ giấy ấy lên, mặc cho Giang Yến Ni cứ nhảy qua nhảy lại như một con khỉ.
Lúc này, đột nhiên Chu Tiểu Hổ từ phía sau xông đến, ông chặt lấy Giang Yến Ni, kêu lên:
- Bà xã!
Giang Yến Ni gào lên giận dữ:
- Ai là bà xã của anh?
Chu Tiểu Hổ giật phắt lấy tờ giấy đăng kí kết hôn của Trịnh Tuyết Thành, chỉ vào bức ảnh nói:
- Em chính là vợ của anh, không tin thì em nhìn đi!
Giang Yến Ni nhìn vào bức ảnh, quả nhiên, người đàn ông trên bức ảnh trong giấy đăng kí kết hôn là Chu Tiểu Hổ chứ không phải là Trịnh Tuyết Thành.
Cô hoảng hốt la lên và bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa dồn dập. Chiếc đồng hồ trên tường lúc này đã chỉ vào một giờ sáng.
* * *
Chu Tiểu Hổ như vừa được người ta vớt lên từ vũng nước, toàn thân ướt sũng. Thực ra không phải là nước mà là mồ hôi, mồ hôi không chỉ làm ướt tóc mà còn làm ướt sũng chiếc áo phông anh ta đang mặc trên người.
Giang Yến Ni nhìn thấy bộ dạng Chu Tiểu Hổ như vậy, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa lại. Thế nhưng một chân Chu Tiểu Hổ đã thò vào, sau đó anh ta ra sức len vào cửa.
Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni lại có dự cảm không lành. Chu Tiểu Hổ vừa vào được cửa, Giang Yến Ni liền lùi lại sau một nước, cảnh giác hỏi:
- Anh chạy đến đây vào giờ này làm gì?
Chu Tiểu Hổ không đáp mà đòi uống nước. Giang Yến Ni đành phải mang cho anh ta một cốc nước.
Chu Tiểu Hổ ngồi bệt xuống đất, anh ta dường như chẳng còn sức mà lết đến xô-pha nữa. Đón lấy li nước từ tay Giang Yến Ni, Chu Tiểu Hổ uống ực một hơi hết sạch.
Cái dự cảm không lành ấy càng lúc càng mãnh liệt, Giang Yến Ni lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi? Anh mau nói đi!
Chu Tiểu Hổ trợn mắt nhìn Giang Yến Ni, sau đó sầu não nói:
- Anh giết Phùng Hán Trân rồi!
Giang Yến Ni cảm thấy đầu mình như bị ai đó đánh mạnh, một cơn gió lạnh thổi ào qua, toàn thân cô nổi gai ốc.
Cô kêu thét lên:
- Anh đùa cái quái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Tiểu Hổ đột nhiên mất kiểm soát, anh ta lớn tiếng, nói năng lộn xộn:
- Là thật đấy, anh giết… giết cô ta rồi. Anh đòi đi nhưng cô ta không chịu, cô ta còn định đến tìm em. Trong lúc kích động, anh đã tóm lấy vai cô ta rồi đập cô ta vào cái cạnh bàn… cô ta… chảy máu, chảy máu không ngừng…
Chu Tiểu Hổ chắc chắn điên mất rồi, nói năng lộn xộn như bị ma quỷ khống chế. Giang Yến Ni hoang mang lùi lại sau, lùi lại cho đến khi đụng vào tường.
Ngoài đường, một chiếc xe tải hạng nặng ầm ầm lao qua, chẳng biết gặp phải vật cản gì mà đột nhiên phanh gấp, phát ra tiếng kêu ken két chói tai.
Giang Yến Ni co giò định chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy là một hành vi có ý thức,, thậm chí trong khoảnh khắc mở cửa ra, cô cũng chưa nghĩ được là mình sẽ chạy đi đâu.
Nào ngờ Chu Tiểu Hổ còn nhanh hơn cô. Vào khoảnh khắc Giang Yến Ni mở ra cánh cửa, Chu Tiểu Hổ đã bịt chặt cửa lại.
Khuôn mặt Chu Tiểu Hổ toát lên vẻ bi thương và tuyệt vọng. Chu Tiểu Hổ nói:
- Em muốn đi báo cảnh sát ư? Thật phí công anh tin tưởng em đến thế. Anh giết người cũng là vì em, sao em có thể làm như vậy?
Giang Yến Ni không thốt lên lời, chỉ ra sức lắc đầu, xua tay. Chu Tiểu Hổ liền lôi cô vào xô-pha rồi ngồi xuống bên cạnh cô, một tay giữ chặt cánh tay cô.
* * *
Chu Tiểu Hổ định làm gì? Bản thân anh ta cũng không biết. Một tiếng đồng hồ trước, Phùng Hán Trân vẫn còn tươi như một con cá mới được đánh bắt lên bờ, sau đó bị Chu Tiểu Hổ nắm lấy vai hung hăng đập mạnh vào góc bàn. Đập một cái, hai cái hay năm cái anh ta cũng chẳng nhớ nữa, anh ta chỉ muốn cho con đàn bà ấy ngậm miệng lại.
Phùng Hán Trân nằm im bất động. Chu Tiểu Hổ lấy tay đẩy, lắc Phùng Hán Trân, làm hô hấp nhân tạo cho cô ta, sau đó mới phát hiện một vũng máu lớn chảy ra từ phía sau gáy Phùng Hán Trân, có làm thế nào cũng không cầm máu lại được. Còn cái cơ thể hừng hực sức sống của Phùng Hán Trân giờ đã bắt đầu lạnh toát.
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Tiểu Hổ là đến tìm Giang Yến Ni, ngoài Giang Yến Ni ra, anh ta chẳng biết tìm đến ai.
Trên thực tế, Giang Yến Ni cũng chẳng có giải pháp nào cho Chu Tiểu Hổ. Giang Yến Ni chỉ muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi cái tên tội phạm giết người này.
Người đàn bà này thật là độc ác. Chu Tiểu Hổ vô cùng đau lòng, Chu Tiểu Hổ còn nhớ cô đã từng hứa với anh:
- Chỉ khi nào anh giải quyết xong Phùng Hán Trân thì anh mới có tư cách đến tìm tôi!
Chẳng phải Chu Tiểu Hổ đã giải quyết xong Phùng Hán Trân rồi hay sao? Thế nên vào cái khoảng khắc là Giang Yến Ni định bỏ chạy, Chu Tiểu Hổ đã quyết định, Giang Yến Ni nên thực hiện lời hứa, ở bên cạnh anh ta cả cuộc đời.
Chu Tiểu Hổ cứ nắm tay Giang Yến Ni như vậy suốt cả đêm. Anh ta nói với Giang Yến Ni:
- Đừng chạy, hãy ở bên anh đến cuối cùng!
Anh ta mỉm cười. Nụ cười của Chu Tiểu Hổ đầy hắc ám, chẳng khác gì những ác ma trong các bộ phim.
Bởi vì cái khoảnh khắc trở thành tội phạm giết người, người thanh niên 25 tuổi này đã hoàn toàn sụp đổ. Ý thức duy nhất của anh ta lúc này là bám chặt lấy Giang Yến Ni, quyết không buông tay. Bởi cô chính là sự khởi đầu của bi kịch và cũng chính là sự kết thúc bi kịch của anh ta.
Suốt cả đêm, Chu Tiểu Hổ không ngừng nói nhảm:
- Yến Ni, anh yêu em!
- Yến Ni, chắc chắn anh sẽ chết, em đi cùng anh có được không?
- Em nói đi, chúng ta chết bằng cách nào đây?
- Yến Ni, anh rất thiệt thòi, anh còn trẻ thế này, anh không cam tâm đâu!
Giang Yến Ni cứ run lên bần bật, ngay cả một câu khuyên nhủ Chu Tiểu Hổ ra đầu thú cô cũng lắp bắp không nên lời.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải thực sự đối mặt với cái chết. Mặc dù là vậy cô vẫn cảm thấy thất vọng vì sự nhát gan của chính mình.
Một đêm dài cứ thế trôi qua.
Cả đêm, hai người đêu không ngủ, thế nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn rất tỉnh táo, chỉ có điều anh ta vẫn chưa nghĩ được ra phương thức chết hoàn hảo với Giang Yến Ni. Trong khi đó, Giang Yến Ni đã lả đi như một quả bóng bay đã phiêu du suốt ba tháng trời. Cũng may là sau một đêm, Chu Tiểu Hổ cuối cùng cũng bỏ tay Giang Yến Ni ra, bởi vì cô cần đi vệ sinh.
Cô tìm thấy điện thoại của mình ở trên bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh. Xem ra thói quen vứt điện thoại lung tung của cô lại là một thói quen tốt.
Cô vừa mở bàn phím thì Chu Tiểu Hổ xông vào, phẫn nộ nhìn cô với cái điện thoại trên tay.
Giang Yến Ni chủ động đưa điện thoại cho Chu Tiểu Hổ, yếu ớt nói:
- Anh có đói không? Tôi gọi đồ ăn đến cho anh!
Chu Tiểu Hổ đã đói lắm rồi, sự khủng hoảng và tuyệt vọng tột độ vẫn không thể làm mất đi cảm giác cồn cào nơi dạ dày.
Thế là đứng trước mặt Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni liền tìm số “Bữa sáng” trong danh bạ rồi gọi đi.
Giang Yến Ni ở nhà một mình nên thường không thích nấu nướng. Trong danh bạ của cô có lưu các số của đủ loại nhà hàng.
Cô nói vào điện thoại:
- Hai suất bánh mì, hai cốc nước đậu nành. Phòng 302, số 18 đường Tường Hòa.
Cô lặp lại địa chỉ hai lần rồi nói:
- Nhớ chưa? Mau mang đến nhé, tôi đói sắp chết rồi đây!
Sau đó, điện thoại của cô bị Chu Tiểu Hổ cướp mất. Chu Tiểu Hổ cảnh giác dán mắt vào số điện thoại ấy cả buổi tối.