Áp Đáo Bảo

Đợi đến khi chải đầu rửa mặt xong, Mạc Ảnh Hàn quả nhiên đỡ Phiền Tiểu Thử xuống lầu. Dưới lầu, Tang Linh và các nàng đã dậy, đang dùng điểm tâm. Hôm nay là thứ hai, mỗi người ai không phải đi học thì cũng là đi làm, nên đại đa số đều đã rời giường.

Trên bàn cơm tổng cộng có sáu người, đều bình thường, khi thấy Mạc Ảnh Hàn đỡ Phiền Tiểu Thử xuống lầu, biểu tình trên mặt thật sự muôn màu muôn vẻ, thiên biến vạn hóa, thiên hình vạn trạng!

"Oa a!" Lâm Hiểu kinh hô.

"Đại Hàn, Tiểu Thử làm sao vậy? Đêm qua có ngủ được không?" Người nói câu kế tiếp là Tang Linh, nàng ngồi ở giữa, nhìn hai người từ trên thang lầu đi xuống, vẻ mặt thuần khiết hỏi.

"Vâng a, không có ngủ được, dằn vặt cả một đêm a." Mạc Ảnh Hàn còn chưa mở miệng, Phiền Tiểu Thử đã bắt đầu oán giận. "Thắt lưng của ta đến giờ còn đau, đi đứng không được."

"..."

"..."

Vẻ mặt mọi người quỷ dị.

"..." Vẻ mặt Mạc Ảnh Hàn muốn giết người.

"Dằn vặt cả một đêm? Thật sự không ngờ, Đại Hàn và Tiểu Thử uống say vậy mà cũng có tinh thần như thế a." Tang Linh ám muội.

"..." Mạc Ảnh Hàn đột nhiên không biết nên nói như thế nào, bởi vì nàng cảm thấy lúc này mặc kệ là nàng nói gì, chỉ biết càng tô càng đen, cho nên tốt nhất cái gì cũng không nói.

Nhưng mà Phiền Tiểu Thử lại không cảm thấy như vậy, cũng không biết là nàng thật sự ngốc bẩm sinh nên hoàn toàn không hiểu lời Tang Linh ám chỉ, hay là thật ra nàng hiểu nhưng làm bộ cái gì cũng không hiểu, ý đồ muốn càng tô càng đen.

"Phải a, mèo chiêu tài chỉ cần uống say, thì đặc biệt có tinh thần, đặc biệt dã man, cũng không xem người khác có nguyện ý không, thật sự là mạnh mẽ áp tới, ta cho rằng mình đã đủ mạnh rồi, nhưng đối với mèo say, quả nhiên không phải là đối thủ, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho nàng. Aiz, kết quả bị dằn vặt thành như vậy." Dứt lời, còn đỡ thắt lưng, rên khẽ một tiếng.

Vì vậy thành công chiếm được lời đồng thanh nhất trí của mọi người "A~~~". Trên gương mặt đều là biểu tình, "Ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu!" Thậm chí, Diệp Nại, Mục Thu còn có cả Cố Tiểu Mãn vẻ mặt đồng tình nhìn Phiền Tiểu Thử.


Cùng là tiểu thụ, chúng ta hiểu, chúng ta đều hiểu a~~~

"..." Mạc Ảnh Hàn thật sự hối hận a, một cước vừa rồi của mình tại sao không dùng thêm sức, trực tiếp giải quyết củ khoai lang này luôn, nàng càng hối hận a, sau này có chết nàng cũng không uống rượu, một chút cũng không uống!

Lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn đỡ lấy thắt lưng Phiền Tiểu Thử, không có thấy bất cứ ý tứ muốn buông nào.

Tuy nàng rất muốn tàn nhẫn, tuy nàng biết hơn phân nửa là củ khoai lang đáng chết này cố ý, nhưng nàng vẫn không xuống tay được, đối với Phiền Tiểu Thử, Mạc Ảnh Hàn biết, nàng luôn không thể xuống tay.

Nếu đã giải thích thế nào cũng không rõ ràng thì dứt khoát cái gì cũng không cần giải thích đi!

...

...

"Ta nghi ngờ mèo chiêu tài nhà ta căn bản cho tới bây giờ cũng không có yêu ta, nàng nhất định hối hận rồi."

"Lúc đó có lẽ vì bị bỏ thuốc, cho nên nàng mới chấp nhận ta, nhưng mà sau đó thuốc hết công hiệu, nhất định nàng liền hối hận rồi."

"Hu hu... quả nhiên ta không nên làm như vậy lúc thần trí nàng không rõ ràng."

"Bây giờ tất cả đều không thể vãn hồi rồi, đều là ta sai, ta ngu ngốc... ta hận mình hu hu hu hu..." Phiền Tiểu Thử đau lòng gần chết thổ lộ tiếng lòng của mình trong tiệm hồng trà.

"..." Bạch Lam đã thành thói quen rồi, thói quen thật sự là chuyện rất kinh khủng, nàng thậm chí cũng đã quen bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm.

Thượng đế a... nàng cảm thấy bản thân từ tám trăm năm trước cũng đã bị người khác xem như "ngoại tộc" rồi. Dù cho có giãy giụa, đều vô ích, đã như vậy, có lẽ nàng nên ngừng giãy giụa.

"Hu hu hu... Tiểu Lam, bây giờ ta nên làm gì?" Trước mặt là Phiền Tiểu Thử còn đang thương tâm.


"Tại sao ngươi lại có ý nghĩ sai lầm như vậy." Bạch Lam vẻ mặt hắc tuyến, hỏi.

"Bây giờ mèo chiêu tài hoàn toàn không để ý tới ta, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn ta. Ta vốn còn cho rằng, sau ngày 1 tháng 6 đó, quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện, nhưng mà hoàn toàn không có~~~"

"Chắc là nàng có nguyên nhân a, sao ngươi không đi hỏi nàng trước?"

"Nàng hoàn toàn không cho ta cơ hội để hỏi a~~~"

"..."

"Tiểu Lam... ngươi có nhiều chủ kiến tồi như vậy, thì giúp ta nghĩ một biện pháp đi a."

"..." Cái gì là chủ kiến tồi?! Có người đang van xin người khác mà nói đối phương chuyên môn đưa ra chủ kiến tồi sao? Ngươi có não không a! Thật muốn hất cái bàn!

"Vậy ngươi thử đi, thử nàng rốt cuộc có quan tâm ngươi hay không a."

"Thử thế nào?"

"Thì vầy, ngươi thử tìm một tên bạn trai a, xem nàng có tức giận hay không, nếu như nàng tức giận, thì chứng minh nàng thật sự thích ngươi a, nếu như nàng không tức giận, thì chứng minh nàng hoàn toàn không thích ngươi, ngươi nhanh hết hy vọng đi, đau ngắn còn hơn đau dài a~~~"

"Nhưng mà... ta đi đâu tìm bạn trai a?" Phiền Tiểu Thử có chút dao động, tuy chủ kiến này tồi đến nỗi không thể tồi hơn nữa. Nhưng nàng cũng có chút muốn thử xem, thử xem mèo chiêu tài của nàng sẽ có phản ứng gì, có quan tâm nàng hay không.

"Ngươi tùy tiện tìm một chỗ, tùy tiện tóm một tên là được."

"..." Quả nhiên là chủ kiến tồi. = =||||


Tuy rằng tâm nàng động, nhưng căn bản cũng chỉ là suy nghĩ, chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ thôi.

Nhưng mà trưa hôm nay, lúc Tô Hiểu Mai vội vã chạy tới, kéo Phiền Tiểu Thử trêu tức nói: "Tiểu Thử~~~ thật đáng thương, bà chủ bỏ ngươi rồi, đi leo tường rồi~~~" Kỳ thực đa phần là nói giỡn, dù sao quan hệ của Phiền Tiểu Thử và Mạc Ảnh Hàn người trong công ty còn chưa biết, tuy hai người đã bị đem ra YY hơn nửa năm.

Cho nên những lời này của Tô Hiểu Mai thật ra chỉ đùa giỡn mà thôi. Thường ngày đùa giỡn thành thói quen rồi. Nhưng mà những lời này của nàng lại khiến Phiền Tiểu Thử xù lông, lập tức nhảy dựng lên. "Cái gì? Mèo chiêu tài vậy mà lại leo tường sau lưng ta?"

Phản ứng hiện tại của Phiền Tiểu Thử khiến Tô Hiểu Mai hoảng sợ. "Gì thế~~ phản ứng có cần lớn như vậy không?"

"Phản ứng là tốt~~ phản ứng lớn chứng minh miêu nị* càng lớn." Thành Phương cười, vẻ mặt ám muội đi đến gần tiếp tục trêu ghẹo.

*Tập quán của mèo hay che đậy những thứ nó thải ra, không cho người khác biết. Còn câu này ý chỉ những chuyện che giấu và ám muội

Nhưng Phiền Tiểu Thử bây giờ đã gấp đến độ hận không thể nháy mắt di động đến bên cạnh Mạc Ảnh Hàn, sức lực đâu mà lo bọn họ đùa giỡn? Còn thêm lo lắng, khó chịu, đau lòng khủng khiếp.

"Nàng leo tường ở đâu? Với ai?"

"Ừm? Hồi sáng ta thấy tiểu thư Khúc gia đi vào phòng làm việc của bà chủ nha~~~ sau đó hai người còn cùng nhau xuống lầu uống trà, không chừng bây giờ còn đang dùng cơm trưa với nhau nha~~~"

"Tiểu thư Khúc gia? Chẳng lẽ là Khúc Tĩnh?!"

"Ồ! Tiểu Thử biết tiểu thư Khúc gia?"

"Con nhỏ đó vậy mà lại chưa hết hy vọng với mèo chiêu tài! Hai người bọn họ uống trà ở đâu?" Sốt ruột, sốt ruột, đến nỗi muốn nhảy lên nhảy xuống rồi.

"Chắc ở 'Ngộ Kiến' đó, cách đây không xa, lại khá yên tĩnh, bầu không khí cũng tốt nữa."

"..." Phiền Tiểu Thử tức giận a! "Xảy ra chuyện như vậy mà mèo chiêu tài vẫn không học hỏi được gì! Còn muốn tiếp xúc với Khúc Tĩnh! Hôm nay ta xin nghỉ!!!" Vô cùng lo lắng kêu lên, còn chưa nói hết cả người đã xông ra ngoài.

Để lại Thành Phương và Tô Hiểu Mai liếc mắt nhìn nhau.

Tuyệt đối có miêu nị!


Lúc Phiền Tiểu Thử vọt tới 'Ngộ Kiến' đã là 11:00 trưa, lúc này mọi người đa số đều đang ăn cơm, nhưng rõ ràng, Mạc Ảnh Hàn và Khúc Tĩnh đã ăn uống xong. Phiền Tiểu Thử đúng lúc nhìn thấy hai người đi ra từ bên trong, sau đó Khúc Tĩnh mỉm cười leo lên xe của mình.

Sau đó ló đầu ra, cười nói với Mạc Ảnh Hàn: "Ngươi không có lái xe theo, ta đưa ngươi về nha."

"Không cần, ta tự mình đi." Mạc Ảnh Hàn dịu dàng cự tuyệt.

"Dù sao cũng là tiện đường, lên đi." Người nào đó vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục mời.

"Khỏi! Đại Hàn muốn đi dạo với ta a." Không đợi Mạc Ảnh Hàn mở miệng cự tuyệt một lần nữa, Phiền Tiểu Thử đã nhịn không được nhảy ra. Cau mày, vẻ mặt tức giận trừng mắt với Khúc Tĩnh, oán giận nói.

Khúc Tĩnh ngồi trong xe nhìn về phía Phiền Tiểu Thử, cũng nhăn mi, sau đó nhìn Mạc Ảnh Hàn nói: "Thì ra ngươi đã có hẹn."

"..." Mạc Ảnh Hàn không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.

Khúc Tĩnh ngượng ngùng cười cười, không nói thêm nữa, nói lời tạm biệt. "Nếu đã vậy, ta đi trước, bye bye."

"Bye bye." Mạc Ảnh Hàn vẫn bày ra gương mặt cá chết, lạnh lùng, không có bao nhiêu gợn sóng. Bộ dạng này của nàng, khiến người khác nhìn không ra, rốt cuộc là nàng đã bỏ qua việc Khúc Tĩnh bỏ thuốc nàng, hay là vẫn còn đang tức giận chuyện đó.

Nhưng mà Phiền Tiểu Thử thật sự tức giận. Vô cùng vô cùng tức giận. Thái độ này của Mạc Ảnh Hàn càng khiến nàng tức giận hơn. Nàng bước nhanh đến trước mặt Mạc Ảnh Hàn, nói: "Con nhỏ đó có làm gì ngươi không? Tại sao xảy ra chuyện như vậy rồi, mèo chiêu tài ngươi còn muốn gặp nàng hả!"

Mạc Ảnh Hàn thật muốn nói. "Ta gặp ai là tự do của ta! Ai cũng không có quyền can thiệp." Nhưng hé môi rồi lại hé môi, lại không nói ra, trái lại còn là lần đầu tiên ôn tồn giải thích: "Gần đây Mạc thị cùng Khúc gia có hợp tác làm ăn. Tuy việc lần đó rất tức giận, nhưng dù sao cũng là việc tư, ta chưa bao giờ đem việc công và tư nhập làm một."

"..." Bị nàng nói như vậy, Phiền Tiểu Thử đột nhiên không biết nên chất vấn như thế nào. "Vậy chí ít ngươi cũng phải đưa theo một người nữa a! Con nhỏ đó đã từng có tiền án rồi a, là một người nguy hiểm! Sao có thể đơn độc ở cùng nó?"

"Cùng một trò lại dùng đến hai lần vô dụng với ta, công ty lại bận rộn như thế, gọi không ra người."

"Ta nè, ta rảnh nè!" Oa oa oa! Mèo chiêu tài của nàng tại sao từ trước đến nay luôn không nghĩ tới nàng a a a!

"Mạc thị và Vân Tường không cùng một công ty, sao có thể đem ngươi dùng hai nơi? Nếu như rảnh rỗi như thế, trở về làm nhiều việc một chút đi."

".. " Nhưng mà biết rõ đối phương không có ý tốt với ngươi, sao ta có thể bình tĩnh mà yên tâm làm việc a a a a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận