Tuy nhiên, sợ hãi rụng rời không phải là tính cách của Điệp Thất, nếu là ngày thường, nàng cũng chỉ cần sử dụng một chút mưu kế nhỏ gây rối loạn, nhưng hôm nay không biết vì lí do gì, nàng lại sinh ra một chút kính sợ, đại khái vẫn là không muốn quá rêu rao, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không thể sánh bằng tính toán của ông trời, khi Điệp Thất phát hiện ra sự bất thường của Mâu Ca, nàng ta đã nhún mình bay lên như bị ma ám, lướt về hướng đông nam nơi có ánh sáng đỏ rực kia.
Đúng lúc này, Thần Phong vội vàng đến nơi, nhìn thấy tình hình, đã nhanh chóng dùng ngự phong quyết, biến ra hai bức tường lốc xoáy, ngăn chặn Mâu Ca, hắn trực tiếp rút Hàn Sương Kiếm ra, không hề che giấu động tác của mình, chặt chẽ đến mức thậm chí còn không cho Điệp Thất vừa đến một cơ hội giải thích nào, giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn.
Kiếm khí Điệp Thất vừa tung ra nhầm chống đỡ một chiêu của Thần Phong lập tức bị đánh bại, nhưng nàng cho rằng nói ra sự thật có thể giúp bọn họ giải quyết hiểu lầm nhanh chóng, hiện giờ ai cũng có thể thấy rõ, rằng chắc chắn Mâu Ca bị ai đó khống chế tâm trí, mục đích chính là gây rối, không cho Thần Phong xông vào ảo cảnh kịp thời, tương trợ cho Ấp Trạch, chỉ là, Mâu Ca với pháp lực thấp kém như vậy thì có thể gây ra sóng gió gì? Chẳng lẽ là…
"Dương Đông kích Tây?!"
Điệp Thất kêu lên, nhưng đã quá muộn, câu này quả thật đã khiến cho Thần Phong chuẩn bị tiếp tục ra tay liền khựng lại, đồng thời cũng tạo cơ hội cho Mâu Ca phía sau đã không khác gì một con rối, lao tới tấn công nàng một cách bất ngờ, Điệp Thất không thể chống trả chỉ đành vừa tránh né vừa thoái lui, càng lúc nàng cũng càng bị dồn ép đến gần sát kết giới, bỗng nhiên lực lượng hắc ám trào ra khỏi kẽ nứt, cuốn lấy nàng, hút vào bên trong Thất Trọng Lưu Ly Kính.
Bên ngoài, không có Điệp Thất vướng víu, Thần Phong nhanh chóng chế ngự được Mâu Ca, giải nàng ta vào nhà thiên lao.
Bên trong kết giới lạnh lẽo như hầm băng, một màu đỏ bao trùm toàn bộ không gian như màu máu.
Một tiếng "bốp" vang giòn, bông tuyết bắn tung tóe làm ướt áo bào đen tuyền của nam nhân đang ngồi yên lặng phía trước, khi Điệp Thất còn chưa kịp lấy lại hơi thở, đôi môi bọn họ chỉ cách nhau một tấc, đột nhiên thu hẹp độ cong, khiến vẻ mặt vốn đã lạnh lẽo của hắn càng trở nên buốt giá hơn, hoàn toàn làm mờ đi khoảng cách xa xôi trước đó…
"Ngươi... ngươi có phải là Ấp Trạch Thần quân không? "
Mặc dù có chút hoảng hốt, thậm chí cả lời nói cũng truyền đến cảm giác căng thẳng… Nhưng nàng cũng rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp không tì vết đó, không phải hắn thì còn ai…
"Ừm!"
Ấp Trạch hờ hững trả lời, một cách tùy tiện, đáy mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, sau đó vẫy vẫy tay áo trường bào đưa nàng sang bờ bên kia.
"Ấp Trạch, cẩn thận!" Ngay khi rời khỏi hồ băng, Điệp Thất đã bị làn sóng do hung thú dưới hồ gây ra xung động hất tung mấy sợi tóc mai, có lẽ khi nàng rơi vào đây đã phá hủy pháp trận mà Ấp Trạch xếp đặt nơi này, khiến hung thú bị giam giữ kia thoát ra ngoài!
"Ta sẽ giúp ngươi!"
Một câu này dường như có vẻ e dè, nhưng làm sai việc, chắc chắn phải cố gắng bù đắp, đây cũng là lẽ đương nhiên mà Địa Tinh Đế đã dạy nàng từ nhỏ, dù Điệp Thất không giỏi trong việc tu luyện pháp thuật, nhưng cô cũng có thể coi là nhận thức sâu sắc về chính nghĩa, hiểu đạo lý, biết rằng phải lấy đại cục làm trọng…
"Đừng."
Diệp Trạch quay đầu lại, trong nháy mắt, hắn thấy nữ nhân kia đã dùng lưỡi dao bằng băng chém vào lòng bàn tay mình, máu bắn ra xung quanh, toả ra mùi thơm quyến rũ như muốn giúp hắn dẫn ngự lôi thú đã suy kiệt đấu khí đi, nhưng một vài giọt máu rơi vào trong nước hồ, sau khi hấp thụ máu của nàng, hồ nước ẩn hiện trong sương mù kia liền hiện ra ảo ảnh, cho thấy hắn và nữ nhân này giao hoan, nhưng Điệp Thất thì lại nhìn thấy ảo ảnh ngược lại, chính là kết cục người kia dùng kiếm đâm chết nàng.
Trong Thất Trọng Lưu Ly Kính này, không gian hỗn độn bất quy tắc, thay đổi thất thường, ngay cả một thượng thần tu luyện hàng vạn năm cũng khó mà tính toán được một phần xác suất chắc chắn, cho nên không thể nhìn thấy thiên cơ được bao nhiêu lần.
"Tập trung tinh thần, nín thở!"
Ấp Trạch nhắc nhở một cách bực bội, còn đi kèm với cảnh báo, để ngăn chặn những suy đoán lung tung từ đám người đang quan sát tình huống qua Thiên Bảo Kính bên ngoài, hắn quyết định đóng bảo kính lại, tránh hình ảnh của hồ nước trong mây mù này bị tiết lộ.
Nhưng tình hình bây giờ, một loạt chấn động từ trong ảo cảnh này đã vô tình tạo ra một lực lượng vô hình, thúc đẩy vị trí của sao Lục Mang Tử Sát Tinh quay về chỗ cũ, làm cho Thiên Giám Thần Binh, đã bị chia năm xẻ bảy, có thể tái tạo thành một thanh thần đao chiến đấu, ngang trời xuất thế. Nhưng hắn đã đánh giá quá cao thực lực của nữ nhân kia, cũng không ngờ rằng, tu vi của nàng lại yếu kém đến vậy, không thể chịu đựng được khí độc trước khi tiến vào trung tâm ảo cảnh- Hồn Vực.
"Ta không nín thở được…"
Điệp Thất hoảng hốt ho mạnh hai tiếng, chỉ mới thở một nửa hơi mà nước đã bốc hơi tràn ngập khắp hồ, một luồng ánh sáng tím ập tới trước mặt, đâm thẳng vào trán nàng, như có ý đồ muốn hợp thể, Điệp Thất không thể né tránh, cũng không kịp tránh, giống như bị hút thẳng vào trong lòng Ấp Trạch một cách không thể hiểu nổi.
“Thu hồi tinh thần lực...”
Ấp Trạch không chỉ không đẩy nàng ra ngay lập tức, mà còn giữ chặt eo nàng, giúp nàng chống lại hàn khí trong ao, nhưng tình huống hiện tại, áo hắn không ướt, tóc không bết, giọng nói lại hết sức dễ nghe, khiến Điệp Thất không thể xóa đi cảm giác rung động trong lòng mình.
"Ta, ta không thể thu được..." Điệp Thất biết rằng trái tim mình đang đập như sấm dậy, sau lưng dán sát vào trước ngực hắn, không thể che giấu bất cứ điều gì: "Ấp Trạch Thần Quân đừng lo lắng cho ta, tập trung phục ma mới là..."
Nàng đại nghĩa cao bằng trời như thế thật ra chỉ là khách sáo một chút, nhưng không ngờ Ấp Trạch Thần Quân thực sự không màng tới nàng thật, hắn vung tay đẩy nàng đi như một mồi câu về phía hung thú vừa xông ra khỏi hồ….
Không kịp hối hận, Điệp Thất tự động nhắm mắt nhưng không chờ được kết quả mà nàng tưởng tượng, sau một lát, lúc mở mắt lần nữa, thì đã trời quang mây tạnh, Thất Trọng Lưu Ly bí cảnh đã thay đổi thành một không gian với ánh sáng tím bao trùm, vô cùng lộng lẫy.
Không thể nào, như vậy là đã kết thúc rồi sao?
Điệp Thất không thể tin tưởng, cất bước đi lên trước, cẩn thận gọi một tiếng.
“Ấp Trạch Thần Quân…”
"Đến đây."