Khuôn mặt lạnh lùng của Ấp Trạch vẫn không có biểu cảm gì mà quay người, Ấp Trạch giơ thanh kiếm dài chỉ vào nàng, đột nhiên nói: "Muốn không?"
Điệp Thất không suy nghĩ gì, từ chối ngay lập tức, nói rằng mình còn nhỏ, không thể cùng người ta làm những chuyện như song tu này nọ, nhưng thực tế là vì nàng hoàn toàn không hiểu song tu là gì, chỉ xem đó là một lý do.
"Nếu Ấp Trạch Thần Quân muốn song tu cùng người khác, ta có một tỷ tỷ, nàng ấy tên là Mâu Ca, nàng ấy là một đại mỹ nhân..."
"Thanh kiếm này, ngươi thực sự không muốn lấy sao?" Ấp Trạch khẽ nhíu mày, ngắt lời nàng, "Ngươi có biết thanh kiếm này vừa là thiện vừa là ác, giống như Thất Khiếu Linh Lung Tâm, có thể cứu độ chúng sinh cũng có thể hủy ngàn diệt địa..." hắn xoay lưỡi kiếm, đưa vật phẩm của ma tộc đến trước mặt Điệp Thất, có ý thử thách, không ngờ nàng lại thật sự chạm tay vào.
Lại là câu nói thường nghe kia, bất kể thế nào cũng phải phá hủy cỏ linh lung thất sắc, Điệp Thất nắm lấy thanh kiếm kia, không biết cơ thể của nàng đã bị ai điều khiển, lập tức tập kích trực diện về hướng Ấp Trạch.
Hắn đoán không sai, nữ nhân này vừa tiếp xúc với ma khí, sẽ thức tỉnh một lực lượng đáng sợ trong cơ thể, lông vũ trên thân thể nàng cũng không phải là do cỏ linh lung thất sắc biến thành, có lẽ năm đó, Thiên Quân giao cho Dao Cơ không phải là cỏ linh lung mà là một sợi ma tà ác của Ma Thần trong Ngũ Hành trì, vì vậy tất cả đều là một màn kịch được che đậy, Thiên tộc muốn có một sức mạnh có thể cân bằng với hắn.
Cuộc tranh đấu giữa các vị hoàng tử, thật là điên rồ! Ấp Trạch không quan tâm đến quyền lực, nhưng lại bị ép buộc tham gia vào những cuộc tranh chấp này, liệu bọn họ có nghĩ rằng mệnh số của mỗi người từ khi sinh ra đã định sẵn là đối kháng với nhau sao?
Thật buồn cười!
Ấp Trạch vung tay áo thu thanh kiếm Tử Sát lại, chỉ một chiêu đã có thể dễ dàng khống chế nữ nhân kia, hắn ôm lấy eo nàng, bay ra khỏi thất trọng lưu ly cảnh.
Bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên gia đã xám xịt từ lâu, chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân của sự xao động trước đó, thì đã thấy Ấp Trạch Thần Quân ôm một nữ nhân bước vào đại điện, không thể tránh khỏi nảy ra nhiều suy đoán.
"Đây là tiên tử của thị tộc nào, dám chiếm đoạt Thần Quân như vậy... Nghĩ rằng giả vờ ngất xỉu ngây ngốc như vậy, thì có thể giành được sự sự thương cảm của Thần quân sao, thật là trơ trẽn!"
Nhìn thấy người mà mình ngưỡng mộ ôm một người khác, không ít tiên tử đang chờ đợi ngoài điện chỉ để nhìn thấy dung mạo thật của Ấp Trạch, liền tỏ ra ghen ghét.
"Đúng vậy! Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ không làm thất lễ với Thần quân..."
"Ừ.. khụ!"
Có người lên tiếng ngắt lời, có vẻ không thích nghe những gì bọn họ nói.
"Thiên quy nghiêm ngặt, không thể nghị luận sau lưng người khác... nếu không sẽ bị đày xuống hạ giới chịu nổi khổ luân hồi."
Khi nhìn thấy người đến, những nữ tử trước đó còn đầy phẫn nộ ngay lập tức im lặng, hoàn toàn trở nên đoan trang nhã nhặn, giống như chưa từng có sắc mặt vừa rồi.
"Tham kiến nhị điện hạ."
Tiên nữ đứng đầu trong đám nữ tiên tử kia, Văn Lam Tiên, là một tiên tử nhỏ ở Thiên Phủ cung, chịu trách nhiệm ghi chép chỉnh sửa sử sách Thiên Cung, thường xuyên đi theo Tư Mệnh, thích xem trò náo nhiệt, chuyện như hôm nay sao có thể thiếu nàng ta? Phong nhị điện hạ lắc đầu, tạm thời không quan tâm đến nàng ta, vì mặt mũi của Tư Mệnh.
"Tư Mệnh vừa tìm ngươi không thấy, nếu nhìn thấy tình cảnh hiện tại, chắc chắn sẽ phạt ngươi xuống hạ giới rèn luyện, từ nay trở đi, tốt nhất là ít đọc những thoại bản hắn ta viết, đừng đừng sinh ra tạp niệm hại người!"
Hắn nói điều này một phần là để bênh vực người khác, một phần là vì bản thân mình, để tránh việc sau này hắn cũng tiếp xúc với một nữ tử nào đó, lại bị người khác thêm dầu vào lửa, truyền đến chỗ Thanh Ngu, lúc đó có lẽ không dễ giải thích…
Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ vẩn vơ của hắn trước mắt đều chỉ là một bên tình nguyện, giống như khi hắn bước vào đại điện, nhìn thấy Thiên Quân đang dẹp yên đám người đề xuất việc lập hậu cho Ấp Trạch, có lẽ để tránh việc đại quyền bị tụt khỏi tay, thì cần phải dựa vào việc liên hôn với các thị tộc khác, còn hiệu quả hơn so với thần binh lợi khí, chẳng qua nếu đổi thành người khác, hắn chắc chắn sẽ không bận tâm, nhưng bây giờ một người là bằng hữu tốt, một người là nữ nhân hắn thích bị ép liên hôn với nhau, bất kể thế nào cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
"Bái kiến Thiên Quân, Thần quân."
Thần Phong áp giải Mâu Ca vẫn còn giãy giụa lên trước điện, còn chưa kịp đặt xuống đất, thì đa phát hiện còn có một người nằm trên mặt đất, "Đây là?" Hắn không hiểu gì, định hỏi thêm thì lại bị Ấp Trạch ngăn chặn.
"Đề xuất của Thiên Quân, bản thần quân sẽ xem xét, nhưng thái tử Tảm Đồ cũng đã đến tuổi cần xem xét việc hôn nhân, vị nữ tử thuộc thủy tộc kia, rất xứng đôi với thái tử."
Ấp Trạch nói như vậy tức không muốn Thiên Quân can thiệp vào việc trong cung của hắn, cũng có thể coi là một cảnh báo dành cho những việc quá đáng lúc trước, "Nếu Thiên Quân vẫn cảm thấy chưa đủ thân thiết, bản tôn cũng không ngại có thêm một nghĩa muội!"
Ấp Trạch cho rằng, đây là cách tốt nhất hắn có thể làm mà không khiến quá nhiều người tổn thương, nếu không, dựa vào khuôn mặt hàng trăm triệu năm qua vẫn không hiện dấu vết thời gian của hắn, thì thật sự có chút không phù hợp.
"Ấp Trạch nói đùa rồi."