Áp Trại Phu Nhân

Thay Đổi Kế Sách

Ngao Tử Luân nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của Vương Hằng, sờ sờ chỗ này chạm chạm chỗ kia, thỉnh thoảng ở trên môi Vương Hằng hôn hai cái. Đêm qua, Ngao Tử Luân chờ Vương Hằng ngủ say rồi lén lút mò vào phòng, nhẹ nhàng bò lên giường Vương Hằng, điểm huyệt ngủ của hắn, làm hành vi lưu manh cả đêm, trời vừa sáng liền tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn Vương Hằng khuôn mặt tuấn tú không hề phòng bị, tâm nhất thời ngứa lên, đem người xiết chặt vào trong ngực, xúc động đến hận không thể đem người nhập vào trong xương tủy. Xem ra tình yêu thật sự có thể làm cho người ta mất đi lý trí, trở nên không đồng nhất.

“ Ngô……” Vương Hằng sau khi bị Ngao Tử Luân sờ mó, không phụ sự mong đợi của mọi người tỉnh lại, đầu óc vừa mới tỉnh dậy có chút hỗn độn, đồng tử cũng giăng kín một tầng sương mù, ngốc lăng nhìn Ngao Tử Luân, bộ dáng thoáng đáng yêu, thấy Ngao Tử Luân tình yêu trong lòng cũng bắt đầu lộ ra, nhẹ nhàng cười tràn đầy nhu tình.

Sau khi đầu óc không còn hỗn độn, giương mắt thấy Ngao Tử Luân nhìn mình không hề che dấu ánh mắt, nhất thời hai gò má nóng lên, rủ mắt,”Nhìn…… Nhìn cái gì…… Nhìn nữa, liền đem mắt ngươi móc ra.” Vương Hằng mới đầu nói có chút cà lăm, nghĩ lại cảm thấy khí thế không đủ, lập tức liền thay ngữ điệu hung tợn.

“ Tiểu hằng, ta rất thích ngươi.” Ngao Tử Luân trong lòng lại càng yêu, nâng khuôn mặt tuấn tú của Vương Hằng, hung hăng hôn mấy cái, hôn đến mặt Vương Hằng đầy nước miếng.

“ Làm cái gì vậy, bẩn chết được, mau buông ra!” dùng sức đem Ngao Tử Luân đẩy ra, vội vàng ở chỗ ướt sũng trên mặt lau hai cái.

“ Ha ha ~~” Ngao Tử Luân nhìn Vương Hằng cái dạng này, cố ý chọc ghẹo hắn, gian trá nói,” Buổi tối ngày hôm qua, ta đem toàn thân ngươi liếm qua một lần, bởi vậy trên dưới toàn thân ngươi đều là nước miếng của ta.”

Nghe vậy, Vương Hằng sâu sắc nhíu mày,”…… Ngươi còn có điểm nào ghê tởm hơn không?”

“ Có.” Ngao Tử Luân trưng ra tươi cười sáng lạn nhất cho hắn xem.

“ Hừ!” Vương Hằng hừ lạnh một tiếng, xuống giường, hướng dục dũng phía sau bình phong đi đến.

“ Đúng rồi, ngươi như thế nào ở trong phòng ta?” Vương Hằng hỏi.

“ Nhớ ngươi thôi.” Ngao Tử Luân đang cúi đầu chiến đấu hăng hái cùng đống y phục bề bộn, nghe vậy đầu cũng không nâng lên nhưng ngữ khí là cực nghiêm túc. Ba chữ vô cùng đơn giản, Vương Hằng nghe rồi cảm thấy trên mặt nóng rần lên, trong lòng tuôn ra nhàn nhạt ngọt ngào, ánh mắt xấu hổ nhìn phải trái, bước nhanh về phía dục dũng.

__________*****__________

Cộc cộc cộc ~~

“ Vào đi.” Ngao Tử Luân vất vả thiên tân vạn khổ rốt cục đem y phục xếp chỉnh tề, nghe thấy tiếng gõ cửa mắt nhìn bình phong truyền ra tiếng nước, mở miệng làm cho người ngoài cửa tiến vào.

A hách nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra một khe hở, thò đầu vào trong, trộm liếc mắt nội thất một cái, thấy Ngao Tử Luân đang ngồi ở trước bàn mỉm cười phẩm trà, nhón chân đi đến bên người Ngao Tử Luân, nhìn hắn cái dạng này Ngao Tử Luân chỉ cảm thấy buồn cười, đá một cước lên chân hắn, cười mắng:” Làm bộ dáng gì như trộm đạo vậy.”

Liếc mắt bình phong một cái, A Hách sáp lại gần Ngao Tử Luân nhỏ giọng nói,” Đại phu nhân, nhị đương gia nói.”

Ngao tử luân chọn mi, vỗ vỗ vai A Hách,” Tốt lắm tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy. Lớn tiếng nói ra.”

A Hách thực giật mình, vừa nghe liền hiểu được ý tứ của Ngao Tử Luân, lớn tiếng đem chuyện vừa mới tai nghe mắt thấy nói ra,” Bẩm đại phu nhân, vừa rồi ta có đến sân trong của nhị đương gia, vừa vào cửa liền thấy Liễu cô nương quần áo không chỉnh tề từ trong phòng nhị đương gia chạy ra.”

“ Có loại sự tình này sao?” Ngao Tử Luân giống như một chút cũng không biết chuyện gì, kinh ngạc nói.

“ Ân, ta tận mắt nhìn thấy, còn có mấy huynh đệ ở đó.”

“ Bại hoại! Thật là lố lăng.” Vương Hằng từ đầu vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai, nghe vậy rất nhanh từ trong bình phong hiện ra, rống to. Vương Hằng vừa mới tắm xong, trên người còn ẩm ướt, chỉ mặc mỗi áo lót bỏ chạy ra ngoài, bởi vì trên người ẩm ướt áo lót đều dán ở trên người, thậm chí có vài nơi đều hiện ra bán trong suốt, nhìn đến cảnh đẹp mong chờ này, Ngao Tử Luân hận không thể có thêm hai con mắt. Nhìn chằm chằm hai điểm màu đỏ sậm trước ngực Vương Hằng, Ngao Tử Luân ái muội nuốt nước miếng, cặp mắt gắt gao dính ở trên người Vương Hằng.

Ngao Tử Luân trong mắt tình ý cùng dục vọng một chút cũng không thấy che dấu, Vương Hằng bị hắn nhìn cả người nóng lên, toàn thân đều phớt hồng. Xấu hổ cùng buồn bực liếc xéo Ngao Tử Luân một cái.

A Hách một bên xem náo nhiệt thấy cảnh tưởng đó, chấn kinh, này…… Này là đại đương gia hắn biết rõ sao, không có khí thế uy nghiêm trước đây, không sai khí chất đều không có, khi phách bừng bừng vốn có cũng biến mất vô tung vô tích. Vẻ mặt xấu hổ cùng e thẹn, chính là một người ngu ngốc nữa rơi vào lưới tình.

Nghe tiếng A Hách hút không khí, Ngao Tử Luân trong nháy mắt tỉnh táo lại, vút roi trong tay áo ra, chỉ một cú đem Vương Hằng kéo lại ôm vào trong lòng, ánh mắt nhíu lại nguy hiểm nhìn chằm chằm A Hách.

A Hách cười gượng, chầm chậm hướng về phía cửa thối lui,” A…… Ha ha…… Đại phu nhân, đại đương gia ta cái gì cũng không có nhìn đến, a…… Ta đi trước.” Xoay người nhanh như chớp chạy mất.

Vương Hằng thấy A Hách phản ứng như thế, chỉ biết hình tượng cho tới nay xem như bị hủy, giãy dụa từ trong lòng Ngao Tử Luân đứng lên,” Ta đến chỗ lão Nhị xem một chút.”

“ Hảo, đem ngoại sam mặc vào, ta đi cùng ngươi đến xem Liễu muội muội.”

“ Ân…… Cũng tốt, hỏi nàng một chút đã xảy ra chuyện gì, một người nữ tử không có trinh tiết, đời này coi như bị hủy.”

Sau khi Vương hằng đi rồi, Ngao Tử Luân không nhanh không chậm uống hết một ly trà, mới đứng dậy hướng Thiên Viện đi đến. Liễu Di Hương cùng Vương Chính Hạo trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì hắn là người rõ ràng nhất, bởi vì hết thảy đều là kế hoạch của hắn.

Đi vào nơi Liễu Di Hương đang ở, đẩy ra cửa phòng chỉ thấy Liễu Di Hương run rẩy cuộn mình ở trên giường, Ngao Tử Luân chậm rãi bước đi thong thả tiến đi đến, ngồi ở mép giường, cường ngạnh đem chăn che trên người nàng kéo xuống, Liễu Di Hương vẻ mặt kinh hoảng mang theo không thể tin, lúc nhìn đến đồng tử Ngao Tử Luân mắt đột nhiên co rút lại.

“ Làm người thì phải trung thành với bản năng nguyên thủy của chính mình, và hết thẩy những chuyện trong đầu ngươi đều là sự thật, hay ngươi chính là như vậy ‘tiện’, trong xương cốt đều lộ ra ‘tao’, không biết liêm sỉ câu dẫn nhị đương gia, ngươi không có nam nhân liền cả người sẽ không thỏi mái.” Ngao Tử Luân khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“ Ách…… Không…… Không có…… Ta không có……” Liễu Di Hương giọng khàn khàn, kịch liệt phản bác.

“ Như thế nào không có đâu, toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua chính là bằng chứng tốt nhất, ngươi cũng đừng nói ngươi đã quên, a…… Nếu không ta đến giúp ngươi nhớ lại vậy. Xem, trên người ngươi đều là dấu tích đêm qua để lại, chắc dư vị vẫn còn có phải không?” Nhẹ nhàng ở hồng ngân giữa cổ Liễu Di Hương đè lên.

“ Không…… Không phải…… Không có…… A…… A…..” Liễu Di Hương không tin chính mình là loại người không biết hổ thẹn này, lớn tiếng cố hết sức phản bác lại lời Ngao Tử Luân.

Nhìn thần sắc Liễu Di Hương sắp sụp đổ, nụ cười nơi khóe miệng Ngao Tử Luân càng sâu thêm, âm thanh càng thêm dịu dàng, mềm mỏng mang theo một tia mị hoặc,” Ngoan ~~ không cần sợ hãi, hết thảy đều trôi qua, đều là quá khứ. Ngươi phải nhớ kỹ, người tạo ra bi kịch này chính là Vương Hằng, của ngươi Vương đại ca…… Nhớ kỹ là Vương Hằng…… Vương Hằng…… Vương Hằng…… Vương Hằng…… Ngươi muốn trả thù hắn, trả thù những thương tổn hắn gây cho ngươi, ngươi đi giựt dây Vương Chính Hạo, cùng nhau chống lại Vương Hằng , cùng nhau chống lại Vương Hằng……” Thấy đồng tử cùng tinh thần Liễu Di Hương dần dần biến mất, trở thành một mãnh đen tối trống rỗng, khóe miệng Ngao Tử Luân tà ác cong lên.

“ Vương Hằng hãm hại…… Giựt dây Vương Chính Hạo…… Cùng nhau chống lại Vương Hằng…… Vương Hằng hãm hại…… Giựt dây Vương Chính Hạo…… Cùng nhau chống lại Vương Hằng…….” Miệng Liễu Di Hương cứ lập đi lập lại mấy câu nói đó.

Ngao Tử Luân cười vừa lòng, vì Liễu Di Hương đấp lại mền, đứng dậy rời đi.

Kế tiếp có trò hay để xem, a…… Ngao Tử Luân lạnh lùng cười. Vương Chính Hạo một khi phản bội, vừa vặn có thể thấy được ai trung thành với Vương Hằng, ai đối Vương Hằng có tâm khác, như vậy tiết kiệm không ít thời gian của hắn, sau phản loạn lại đem những người trung thành với Vương Hằng còn thừa này an bài, là có thể làm cho Vương Hằng không còn vướng bận đi theo hắn rồi.

Hướng giáo trường đi đến, trên đường vừa vặn đụng phải Vương Hằng sắc mặt âm trầm, dò hỏi:” Sao rồi, nhị đương gia nói như thế nào?”

“ Lão Nhị nói hắn rất yêu Liễu muội muội, thổ lộ vài lần không có kết quả, mới làm ra hạ sách này, hắn nói rõ trời vừa sáng liền đi đến hướng Liễu lão gia cầu hôn, buổi tối thì cưới Liễu muội muội.”

“ Này coi như đối liễu muội muội một cái công đạo, chính là sắc mặt ngươi vì cái gì còn khó coi như vậy?”

“ Lão Nhị tâm tư bất chính, Liễu muội muội gả cho hắn không biết sẽ hạnh phúc hay bất hạnh đây.”

“ Ngươi đối Liễu cô nương thật là tốt.” Ngao Tử Luân ghen tị bóc lên.

Nhìn Ngao Tử Luân bộ dạng uất nghẹn, Vương Hằng lúc trước buồn bực chuyển qua tâm tình tốt lên, ngôn ngữ nhẹ nhàng nói,” Lão Nhị tuy rằng nói thú liễu muội muội, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, còn không biết Liễu muội muội có chịu gả hay không, ta đi hỏi nàng một chút.” Nhìn khuôn mặt Ngao Tử Luân càng ngày càng buồn bực, trong lòng Vương Hằng càng cao hứng a, tinh thần sảng khoái hướng Thiên Viện đi đến.

Thấy Vương Hằng rời đi, buồn bực trên mặt Ngao Tử Luân lập tức biến mất, vẻ mặt lạnh nhạt, phất ống tay áo tiếp tục hướng giáo trường đi đến. Vẻ mặt ghen tuông vừa rồi của hắn thực ra là giả vờ, ở trước mặt người yêu ngẫu nhiên biểu hiện ra bộ dáng kinh ngạc, có thể gia tăng tình thú lại làm cho tình yêu nồng ấm.

Vương Hằng trưng cầu ý kiến Liễu Di Hương, Liễu Di Hương lo lắng suy nghĩ quyết định gả cho Vương Chính Hạo, thân thể của nàng đều cho hắn, không lấy hắn còn có thể gả cho ai. Sau Vương Chính Hạo hướng Liễu lão gia cầu hôn, Liễu lão gia đồng ý, vì thế sơn trại liền hấp tấp chuẩn bị, tập trung lực lượng mọi người trong vòng một ngày đem toàn bộ sơn trại trang trí phi thường hân hoan, bởi vì hiện tại người dân chất phác, quan viên thanh liêm, vật tư sung túc, bởi vậy lần này Vương Chính Hạo đón dâu so với khi Vương Hằng đón dâu còn long trọng hơn.

Trước khi đón dâu nhị đương gia say mê nhìn Tử Kỳ Lân trong hộp, thỉnh thoảng hôn lên vài cái, thần thái điên cuồng. Sau Vương Chính Hạo đem Liễu Di Hương thú vào nhà, Liễu Di Hương đêm đêm bên gối gây rạn nút, Vương Chính Hạo asu khi suy nghĩ cặn kẽ quyết định phản loạn, chiếm vị trở thành lão đại sơn trại, sau đó liền không e dè chiêu nạp các huynh đệ sơn trại, ước chừng có một nửa huynh đệ bất mãn nguyên tắc làm việc của Vương Hằng, cảm thấy hắn quá nề nếp, hành sự như nữ nhân, làm sơn phỉ thì nên tàn nhẫn chút, bởi vậy bọn họ nguyện ý đi theo Vương Chính Hạo làm phản.

Nửa tháng sau, đêm đen gió lạnh Vương Chính Hạo mang theo một nửa huynh đệ phản loạn giết người trong đêm. Thủ hạ Vương Chính Hạo tàn nhẫn không lưu tình, đối với các huynh đệ trước kia cũng có thể hạ thủ, không ít người sợ hãi uy thế tuyên bố đầu hàng, xoay lưng về phe Vương Chính Hạo. Bên người Vương Hằng cũng có vài huynh đệ tốt, đi theo hắn cùng nhau chiến đấu phá vòng vây, Ngao Tử Luân đi theo Vương Hằng vừa đánh vừa lui, khi phá vòng vây không hề để lại dấu vết cùng bảo vệ xung quanh Vương Hằng.

Đi theo Vương Hằng đột phá vòng vây có khoảng trăm người, sau khi rời khỏi sơn trại, bên người Vương Hằng chỉ còn hơn mười tám người, tổn thất có thể nói vô cùng nghiêm trọng.

“ Nhị đương gia thật sự là xem thường người khác!” Đại Hồ Tử căm giận nhổ ra một ngụm nước miếng.

“ Chúng ta tịnh dưỡng sau quay về giết bằng được.”

“Hứ! Thực là con mẹ nó không phải là người.” Mọi người căm giận.

Ngao Tử Luân hướng về phía Lăng Tử Tái đang âm thầm ẩn thân nhìn một cái, Lăng Tử Tái liền đề khí hướng sơn trại bay đi. Trở lại sơn trại, khói lửa tận trời, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Vương Chính Hạo mắt đỏ tươi, hung ác giết hại người gần đó. Không biết nguyên nhân vì sao, võ công Vương Chính Hạo tăng lên rất nhiều, dũng mãnh phi thường, không bao lâu liền không ai sống sót, mặt đất sơn trại đỏ thẫm, dĩ nhiên bị máu tươi thấm đẫm. Vương Chính Hạo cầm đao, nghiêng ngả lảo đảo hướng sân chính mình đi đến, tìm được Tử Kỳ Lân liền điên cuồng hôn lên nó. Lăng Tử Tái đồng tình nhìn hắn một cái, tiếp cận lại giết hắn, nhấc chân đem Tử Kỳ Lân đá lên trên tường, Tử Kỳ Lân theo tiếng mà vỡ. Sau đó ở sơn trại dạo qua một vòng, đem những người còn sống giải quyết hết rồi mới rời đi.

Mượn đao giết người, không đánh mà thắng. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, không để lại hậu hoạn về sau. Ngao tử luân làm việc từ trước đến nay đều là độc ác như thế.

Hết đệ thập tam chương

Áp Trại Phu Nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui