Áp Trại Tân Nương

「 Có thể!」Sắc mặt hòa thượng chăm chú, dừng một chút.「 Nhưng phải có người vận công hút chất độc trong cơ thể nàng ra.」

「 Để ta đến hút ra cho nàng.」 Triển Vô Cực nói.

「 Chẳng qua thí chủ phải biết,hút độc trong người nàng ra trong vòng
nửa năm võ công của thí chủ sẽ mất hết, nửa năm sau mới từ từ khôi
phục,thí chủ có bằng lòng hay không?」

「 Ta đồng ý!」 Hắn nói như đinh đóng cột. Chỉ cần có thể cứu chữa được nàng, cái gì hắn cũng nguyện ý làm.

「 Như vậy thí chủ hãy uống Giải Độc Đan này vào trước, có thể giúp thí chủ giữ lại ba phần công lực.」

Cho nên Triển Vô Cực cho thuộc hạ lui xuống,sau đó cởi xiêm y của
Tiểu Thoa xuống, dùng miệng đem độc từng ngụm từng ngụm hút trong người nàng ra.

Hòa thượng lông mi trắng ngồi ở cửa sơn động, đợi Triển Vô Cực hấp
xong độc,ông liền phải lập tức vận công giúp Tô cô nương, đưa độc còn dư trong cơ thể bức ra.


Thời gian từ từ trôi qua,Triển Vô Cực mỗi lần hút một ngụm độc thì
công lực yếu bớt không ít,cho đến hút hết máu độc.Khi dòng máu đỏ chảy
ra, hắn đã mất hết bảy phần công lực. Bất quá hắn không oán nàng,nhìn
thấy sắc mặt nàng đỡ hơn, gánh nặng trong lòng hắn cũng giảm hơn phân
nửa.

「 Đại sư!Mời ngài giải độc cho nàng!」 Triển Vô Cực mặc xiêm y cho Tiểu Thoa.

Hòa thượng lông mi trắng lập tức ngồi xếp bằng phía sau Tô Tiểu Thoa, lấy nội lực vô cùng thâm hậu ép lên trên người nàng,để độc còn dư trong gân mạch bức ra.

Cứ như thế ép độc suốt ba ngày, cuối cùng độc trong cơ thể nàng toàn bộ đều mất hết.

Sáng sớm ngày thứ tư, hòa thượng lông mi trắng công thành lui thân,
chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, ông để lại một viên kim đan cho Triển Vô
Cực.

「 Đây là『 đại la kim đan』của Thiếu Lâm Tự, giải được bách độc,sau khi Tô cô nương tỉnh lại cho cô ấy ăn vào, thì có thể bảo vệ tính mạng của
Tô cô nương.」

「 Đại sư, ta nên báo đáp đại ân của ngài như thế nào?」 Triển Vô Cực
sùng bái nhìn hòa thượng lông mi trắng, trong lòng đối ông lão ấy khâm
phục vạn phần.

「 Hòa thượng đã nói qua không cầu hồi báo,xin thí chủ chớ để trong
lòng.」Hòa thượng lại nói tiếp:「 Hòa thượng đối thí chủ chỉ có một thỉnh
cầu, hy vọng thí chủ sau này lương thiện, không nên chém giết.」 Nói xong hắn liền nhẹ nhàng rời đi.

「 Còn chưa thỉnh giáo pháp danh của đại sư?」 Triển Vô Cực hỏi.


「 Ngày sau hữu duyên, tất nhiên sẽ gặp lại!」Hòa thượng lông mi trắng ngừng lại lên tiếng,trong nháy mắt bóng dáng liền biến mất.

****

Những ngày kế tiếp,Triển Vô Cực dẫn đầu mấy thủ hạ đưa Tô TiểuThoa trở lại trong Long Diễm bang.

Vừa mới bắt đầu ba ngày, Tô Tiểu Thoa khi thì hồi tỉnh, khi thì mê man,Triển Vô Cực chẳng phân biệt ngày đêm chăm sóc nàng.

Nhìn ngực nàng có vết thương lớn nhỏ,ngày sau nhất định lưu lại vết
sẹo khó coi, bởi đến sáng sớm ngày thứ tư hắn liền dặn tỳ nữ chăm sóc
nàng, hắn chuẩn bị đến một núi khác tìm hồ nước, hồ đó tên là「 Hoa sen
máu 」hoa sen này đỏ như máu. Tục truyền hoa này sẽ giúp vết thương khép
lại rất hiệu quả, chẳng qua là số lượng hoa sen này rất ít, hơn nữa sáu
mươi năm mới nở hoa một lần, bởi vậy cô hội gặp được sẽ rất xa vời.

Mặc dù như thế, hắn vẫn cố ý muốn đi một chuyến.

Trước khi xuất phát,hắn đến trước giường Tiểu Thoa nhìn nàng thêm một lần, lúc này nàng vừa lúc tỉnh lại.「 Nàng tịnh dưỡng thật tốt, ba ngày
sau ta trở về.」

Tô Tiểu Thoa vội vàng giữ chặt ống tay áo của hắn, trong mắt đầy vẻ hỏi thăm.


「 Ta đến ngọn núi hái thảo dược cho nàng, rất nhanh sẽ trở về.」Thần sắc hắn dịu dàng nhìn nàng.

「 Phải cẩn thận!」 Nàng mở tay hắn ra,viết lên bàn tay đó.

「 Ta sẽ…… .」 Hắn hôn nhẹ lên môi nàng,sau đó liền xoay người rời đi.

Tô Tiểu Thoa sờ lên cánh hoa nóng,trong lòng đã bắt đầu nhớ nhung hắn.

****

Khi Triển Vô Cực đi đến bên hồ, trời vừa mới sáng, mặt hồ đầy sương mù dường như không thấy rõ cái gì.

Cách đó không xa, hắn dường như nhìn thấy có ba đứa bé đang đùa giỡ,cho nên hắn đi về phía nhà đá.

Lúc này trước nhà có ba đứa bé đang đùa đùa giỡn, chỉ chốc lát sau có một nam tử từ trong phòng đi ra, nhìn dáng dấp như chuẩn bị đi săn thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận