Áp Trại Tiểu Nha Hoàn


Ngoài 5fcửa sổ 64từng trận 4mưa phùn dbay, se lạnh.
Một 5thiên kim dtiểu thư cvô cùng 15xinh đẹp, 3ưu nhã từ d8từ đi đến 4bbên cửa 48sổ, trên e3khuôn mặt dbxinh đẹp 15đầy bất 47mãn và bi 6bthương.
Nàng 0ctâm tình f5không tốt, 50bởi vì phụ dcthân nàng 7etrên đường cđi thu nợ cgặp phải 8sơn tặc.
“Tiểu 8thư, tiểu fthư! Không 0xong rồi!”
Nữ 6ctỳ thiếp 7thân từ 37nhỏ đã 60cùng nhau elớn lên 0với nàng 3vội vội 5vàng vàng 10chạy tới.
“Nguyệt d9Quang, thế dnào? Có phải 5ecó tin tức c3của cha ta 7chay không?”
“Tiểu a3thư, điều 3tra ra rồi! eLão gia là 07bị sơn tặc fCuồng Phong c3Vũ bắt đi! 0Bọn chúng 6nói có thể 83thả người, 45bất quá 7ccó điều 9kiện.”
“Điều fkiện gì?”
“Bọn bchúng nói f1muốn một cangười. . 6 © Diendan . . . . Thay 7thế lão 0gia ở lại fsơn trại, enếu không, 3mệnh lão bgia sẽ không 6bảo đảm!”
“Bọn 4chúng không alấy tiền fsao?”
“Không dlấy.”
“Vậy. 32 © Diendan . . . . . 2 © Diendan Bọn chúng eemuốn ai?”
“Bọn 1chúng nói a3tiểu thư 5là kinh thành 92đệ nhất a8mỹ nhân, 5cho nên. . da © Diendan . . . . Cho dnên. . . . b © Diendan . .” Gương 9mặt xinh b6đẹp của a4Nguyệt Quang b9lộ ra lo 9lắng cùng c5chần chờ.
“Cho 88nên như thế 8nào?”
“Bọn 3chúng muốn 49tiểu thư dlàm áp trại bphu nhân của cLão đại 0dchúng.”
“Cái 24gì? !”
“A! 7bTiểu thư. 69 © Diendan . . . . .” 87Nguyệt Quang 78kinh hô, chỉ b2thấy tiểu 3bthư chân cdđã nhũn f4ra té xỉu 9ctrên đất. f6 © Diendan . . . . .
Tại sao là nàng?
Chẳng lẽ nàng trời sinh mệnh khổ sao?
Nói gì thì lúc này cũng là cơ hội thật tốt để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của lão gia. . . . . .
Dập đầu! Căn bản là đứa trẻ chưa chết được nhà người ta! Ô ô…… (Câu này hơi vô lí nhưng kệ ^^)
“Nguyệt Quang, nàng đừng khóc. Từ nhỏ nàng đã được lão gia thu nhận, tiểu thư lại đối đãi nàng như muội muội của mình, bây giờ chính là lúc nàng nên báo ân đó.”
Ngoài kiệu truyền tới thanh âm của quản gia. Hắn bồi nàng đi tới chân núi Cuồng Phong, bất quá thân phận nàng bây giờ là Đại tiểu thư Văn gia, kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Văn Tú.
Nguyệt Quang lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
Tiểu thư cùng lão gia đối với nàng ân trọng như núi, cần phải báo ân. Chẳng qua là. . . . . .
Đối phương là sơn tặc! Thật là đáng sợ. . . . . .
Nàng mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng cũng trải qua cuộc sống an ổn, bình thường tiếp xúc cũng đều là dân chúng thiện lương, cũng chưa từng quen biết hung thân ác sát đại phôi đản.
Hôm nay, nàng một mình bị đẩy đến hoàn cảnh xa lạ không nói làm gì, giờ còn phải ở chung một chỗ cùng một đám cường đạo giết người không chớp mắt, nhất định sẽ rất đáng sợ . . . . . .
Nàng sờ sờ chủy thủ trong ngực, đây là di vật ông ngoại mất đi giao cho nàng, để cho nàng phòng thân, hôm nay rốt cục cũng phải sử dụng đến ──
Ai dám đụng đến một sợi lông tơ của nàng, nàng liền thiến hắn, tuyệt đối không mềm lòng!
“Nguyệt Quang, không được có sơ sót gì, biết không?”
“Nhưng là, nếu như ta đi rồi, bọn họ vẫn không thả lão gia, vậy làm sao bây giờ?” Nàng cũng không muốn hi sinh vô ích.
“Chúng ta cũng chỉ có thể mặc cho số phận, cầu nguyện đám sơn tặc kia có chút lương tâm, có thể giữ lời hứa. . . . . .” Tổng quản thở dài. “Bọn chúng chỉ định để cả người cả kiệu ở chỗ này đợi. Nguyệt Quang, nàng bảo trọng, chúng ta đi trước.”
Tổng quản vừa dứt lời, mọi người liền nhanh chóng rời đi.
Đó! Thật là không có lương tâm. . . . . . Nguyệt Quang từ cửa sổ cỗ kiệu len lén nhìn ra phía ngoài, trong lòng lo lắng bất an.
“Sơn tặc đáng chết, không cho phép ngươi chạm vào ta! Nếu không ta một đao giết ngươi. . . . . .” Nàng nghĩ đến tình huống có thể như thế này, lại lắc đầu. “Không được, không thể quá hung ác, vạn nhất bọn họ thẹn quá hóa giận thì nguy rồi.”
Nàng hít sâu một hơi, sau đó làm ra bộ dáng đáng thương, dùng ngữ điệu khiến người ta thông cảm nói: ” Các đại gia hảo tâm, cha ta là một người tốt, van cầu các ngươi không nên giết lầm người tốt. . . . . .”

Ân, như vậy có phải là quá hèn mọn? Có lẽ bọn họ không thích bộ mặt khóc lóc thảm thiết. . . . . . Vậy đổi thành khuôn mặt tươi cười sẽ tốt hơn.
Lại hít sâu một hơi, nàng cố gắng nặn ra nụ cười rực rỡ nhất, “Các vị sơn tặc đại ca, các ngươi ──” Nàng “luyện tập” đến một nửa đột nhiên nghe được thanh âm kỳ quái, vốn đã căng thẳng thần kinh lần này càng thêm căng hơn, nàng thật sợ mình sẽ khóc rống lên và làm hỏng hết mất ──
Không được, nàng phải kiên cường!
Nguyệt Quang quyết định không ở trong kiệu chớ chết, nàng vén rèm kiệu ra, đôi mắt liếc vội bốn phía ──
Bốn phía im lặng đến dọa người.
Nàng cẩn thận đi ra khỏi kiệu, không khí trong lành cũng giúp nàng lấy lại chút dũng khí cùng tinh thần.
Xem ra, vừa rồi nàng chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
Nguyệt Quang hít sâu vài lần, an ủi mình đừng suy nghĩ quá nhiều, bất luận cái gì cũng vậy bất quá sơn tặc đáng sợ hơn.
Nàng đang tự an ủi mình thì đột nhiên có một thanh âm kỳ quái lại xuất hiện, hơn nữa lần này càng thêm rõ ràng, mà. . . . . . càng đến gần hơn nữa.
Không phải là có quỷ chứ?
Không không không! Ban ngày, số của nàng cũng không xui như vậy, gặp được huynh đệ tốt.
Vậy. . . . . . Có phải là thú dữ ăn thịt?
“A ──”
Chưa nói gì nàng đã thét chói tai, một vật to lớn từ phía sau đụng nàng khiến nàng ngã trên đất, lực đập thật mạnh, làm nàng hôn lên đất.
“Thật là đau. . . . . .” Rốt cuộc là thứ gì vậy? Nàng nghĩ có gì đó muốn đè ép lưng nàng đây mà.
Nghe được một tiếng kêu rên, Nguyệt Quang mới phát hiện vật làm nàng ngã nhào đất là một người, một nam nhân.
“Uy, làm sao vậy?”
Nguyên bản nam nhân đang nằm trên mặt đất đột nhiên ngồi dậy, Nguyệt Quang nhìn thấy mặt hắn có máu, bị dọa cho sợ đến mức muốn đứng dậy chạy trốn.
“Chờ một chút!”
Nam tử kêu, bàn tay túm lấy quần nàng không buông, Nguyệt Quang sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay chân tê dại.
“Chuyện không liên quan đến ta! Ngươi. . . . . . Ngươi ngàn vạn lần đừng tìm ta! Ngươi cần phải biết rõ . . . . . .”
Nam khẩu hung tợn trừng nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng không thấy ta chảy rất nhiều, rất nhiều máu sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ nàng có thấy, hơn nữa cũng đủ hù dọa được rồi.
Hắn một cái bắt được tay nàng, thô lỗ đem nàng kéo đến trước mặt. “Nàng còn thấy chết mà không cứu? ! Nàng so đánh lén người ta còn ghê tởm hơn!”
“A! Vậy. . . . . . Ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng chưa từng thấy nhiều máu như vậy, nhất thời mất đi lanh lợi bình thường, tay chân luống cuống.
“Cầm máu !” Nam tử nghiến răng nói.
Nguyên bản hắn muốn cảm tạ ông trời cho hắn gặp được người, có thể cứu hắn một mạng, ai ngờ gặp được nữ nhân ngốc này, ngay cả cứu người đều phải hắn dạy!
Nguyệt Quang nhất thời không tìm được đồ có thể giúp hắn cầm máu, không thể làm gì khác hơn là xé y phục mới trên người mình, sau đó vòng một vòng, đem vết thương của hắn buộc lại.
“Hô! Máu ngừng rồi.” Nàng vui vẻ nói, vẻ mặt giống như sinh xong đứa trẻ, có một loại vừa cảm động lại an ủi.
“Nàng hình như băng đầu hơi quá rồi?”
“Có sao?” Nàng xé y phục đẹp trên người giúp hắn băng bó. . . . . . Nàng mặc dù không nỡ, nhưng là cứu người quan trọng hơn.
Hơn nữa trên đỉnh đầu của hắn nàng còn cột lại một cái nơ bướm xinh đẹp nữa cơ, hắn còn cái gì bất mãn chứ ?
“Ngươi đã không sao, ta đi trước.”
Nguyệt Quang vừa muốn chuồn êm, lại bị hắn bắt trở lại. Nàng gặp ánh mắt của hắn, trong mắt hắn rừng rực quang mang làm người ta bất an cực độ.
“Còn. . . . . . Còn có chuyện gì sao?” Nguyệt Quang run run hỏi.
“Nàng phải đưa ta về nhà.”
“A?” Nàng trợn to cặp mắt.”Tại sao?”

“Ai bảo nàng gặp phải ta.”
Cái gì? ! Người nam nhân này có biết cảm ơn không vậy?
“Ta có chuyện quan trọng, không tiện đưa ngươi về nhà. Ngươi có thể đối với ta dữ như vậy, chứng tỏ ngươi không có gì đáng ngại, ngươi có thể tự mình trở về. . . . . . Không nên phiền toái người khác, như vậy ngươi không ngại sao?”
“Nàng nói đủ chưa?”
Hắn gầm nhẹ làm nàng co rúm lại. Một người với cái đầu rách máu chảy còn có thể lớn tiếng như vậy, nàng toàn thân không bị thương nhưng cũng bị hắn dọa ngất mất.
“Vị công tử này, ta là hảo tâm nhắc nhở ngươi, bằng không đợi sơn tặc giết người không chớp mắt kia tới, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Hắn cũng đừng nói nàng thấy chết mà không cứu.
“Sơn tặc?”
Nơi này chính là địa bàn Cuồng Phong trại, sơn tặc trong miệng nàng . . . . . . Chẳng lẽ chính là người của Cuồng Phong trại?
“Cô nương, thật ra thì mọi người trong Cuồng Phong trại đều là người tốt. Bọn họ ──”
“Bọn họ giết người cướp bóc, chiếm đoạt phụ nữ đàng hoàng, ăn hiếp người già trẻ nhỏ, ngay cả Tiểu Hoàng Cẩu cách vách nhà ta cũng không bỏ qua cho!”
“Tiểu Hoàng Cẩu?”
“Chủ nhân của nó bị sơn tặc bắt đi, nó không ai chăm sóc nên chết đi.”
Trên khuôn mặt nam nhân nhìn không ra biểu tình gì, bất quá Nguyệt Quang có thể cảm nhận rõ được sát khí từ người hắn phát ra làm người ta không rét mà run.
Hắn làm gì mà đằng đằng sát khí ? Nàng có nói sai gì sao?
“Dù sao sơn tặc đều là người xấu, tội ác tày trời!” Nàng dùng giọng nói kiên định nói ra quan niệm được dạy từ nhỏ.
Hắn đột nhiên dùng sức bắt nàng, lôi kéo nàng đi về phía trước.
Nàng theo bản năng kháng cự, “Ngươi làm gì? Buông ta ra!” Nàng không thể cùng hắn đi được, nếu không để cho sơn tặc tới mà không thấy nàng, tánh mạng lão gia sẽ có nguy hiểm.
“Ta quyết định.”
“Quyết định cái gì?” Quyết định của hắn liên quan gì đến chuyện của nàng chứ?
“Ta muốn mang nàng về sơn trại.”
“Ai muốn về với ngươi. . . . . . Nơi nào?”
“Sơn trại.”
“Sơn trại? Sẽ không phải là. . . . . .”
“Không sai!” Hắn ánh mắt lạnh lùng nghênh hướng nàng, hung hăng đâm vào nàng, “Ta chính là Tam đương gia Cuồng Phong trại!”
Cái gì? !
Nguyệt Quang tâm một hồi lạnh, cảm thấy tương lai sợ rằng rất không lạc quan.
“A ──” nàng dùng sức phát ra tiếng thét chói tai dọa người “Buông ta ra! Buông ta ra!” Nàng nắm chặt tay không ngừng đánh hắn, không cẩn thận, đánh vào vết thương đã cầm máu của hắn.
Nàng nhìn thấy màu đỏ máu lần nữa tự rỉ ra trên vải, chỉ có thể liều chết lắc đầu, vội vàng nói: “Ta không phải cố ý! Là ngươi ép ta, ngươi không thể trách ta. . . . . . A!”
Hắn bất thình lình nắm lấy cằm của nàng, khẩu khí hết sức tức giận, “Nàng hại ta lại chảy máu, nàng tính toán nên phụ trách thế nào đây?”
“Cũng không phải là ta đánh ngươi trước, ngươi không thể đem mọi chuyện đổ lênngười ta.”
“Ta hiện tại chính là muốn đem hết thảy đều đổ lên người nàng, nàng có thể làm gì?” Thủy Tàn Tâm cố ý giả bộ bộ dáng vô tình lạnh lẽo, thật ra thì trong lòng đang cười muốn chết.
Không nghĩ tới trêu chọc tiểu nữ nhân không biết từ nơi nào đến này lại thú vị như vậy!
Thật ra thì vết thương trên đầu hắn cũng không lớn, chẳng qua là máu vẫn chảy, làm đầu hắn có chút choáng váng. Bất quá cũng không đến mức ngay cả nữ nhân cũng áp chế không được.
“Ngươi là xú sơn tặc! Mau thả cha ta, nếu như ông có cái gìbất trắc, ta liền mặc kệ ngươi!” Nàng lấy hết dũng khí kêu, nhưng một chút đe dọa cũng không có hiệu quả.
“Nàng có thể làm gì? Đánh ta? Mắng ta? Cắn ta?”

Đáng giận, thật là xem thường người khác! Nguyệt Quang giận đến mức lấy chủy thủ trong ngực mình ra.
Thủy Tàn Tâm nhìn thấy chủy thủ trong tay nàng, mắt đen híp lại, “Động đao rồi? Xem ra là đùa thật.”
“Dĩ nhiên! Ta. . . . . .” Đáng giận, tay nàng làm gì run không ngừng? Nguyệt Quang vội vàng dùng tay phải đè lại tay trái. “Ngươi đã là Tam đương gia Cuồng Phong trại, vậy. . . . . .”
“Vậy như thế nào?”
“Ta không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi ngươi!” Bỗng nhiên chủy thủ của nàng đâm vào ngực hắn.
Thủy Tàn Tâm ngẩn người, trong lòng không tự chủ được chấn động. Xem ra cô gái nhỏ này không đùa.
Mặc dù hắn không hiểu hết lời nàng nói, nhưng xem ra là có quan hệ cùng Cuồng Phong trại. Nhưng hắn đã rời Cuồng Phong trại đi chơi một thời gian, cho nên không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vốn là vội trở về tham gia hôn lễ lão Đại, lại không nghĩ rằng bị đánh lén, bị đập vỡ đầu. Bất quá đối phương bị hắn đánh cho thảm hại hơn, hiện tại cũng không biết là sống hay chết.
Hắn ánh mắt lần nữa dời về phía tiểu nữ tử trước mắt đứng vẫn chưa tới cằm của hắn này, mà chủy thủ nàng chống đỡ đâm vào ngực hắn thoạt nhìn đúng là sắc bén vô cùng. . . . . .
Có điều, hắn cũng không sợ.
“Có dũng khí thì nàng dùng lực đâm vào đi!” Hắn nắm cổ tay của nàng, cưỡng bách nàng đâm vào gần tim của hắn.
“Ngươi làm gì? !” Nàng bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh.
“Giúp nàng giúp một tay thôi.”
“Ngươi. . . . . .”
Đột nhiên, có tiếng hô của một đám nam nhân làm nàng sợ hết hồn, tay nhỏ bé không tự chủ được run một chút, chớp mắt, nàng đã bị một đám sơn tặc bao vây.
“Tam đương gia, người không sao chớ?”
Thật ra thì lúc đầu A Hầu nhìn thấy người đưa lưng về phía bọn họ, trên đầu nam nhân lại bọc giống như cái bánh bao, cũng không nhận ra hắn là Thủy Tàn Tâm. Hắn là từ y phục đối phương cùng phù hiệu đeo tay xác định thân phận của hắn .
“Tam đương gia?”
Kỳ quái, Tam đương gia thế nào vẫn đưa lưng về phía bọn họ? Chuyện có cái gì không đúng. . . . . . Ánh mắt A Hầu rơi vào cô gái xa lạ đang sợ hãi nhìn chăm chú bọn họ, kẻ cầm đầu rống to một tiếng, “Nàng là ai?”
“Ta. . . . . .” Nguyệt Quang ấp úng, mắt nhìn xuống chủy thủ trong tay mình. . . . . . gãy rồi.
Có một nửa chủy thủ cắm vào ngực hắn!
“A!”
Nàng thét lên liền lùi lại mấy bước. Nàng lúc nào thì đâm vào ngực hắn? Thế nào nàng một chút ấn tượng cũng không có? !
“Nàng giết người?” A Hầu tiến tới gần nàng, vẻ mặt hết sức dọa người.
“Không phải. . . . . .”
“Nàng giết Tam đương gia, nhất định không thể để cho nàng sống nữa!” Các huynh đệ sơn trại hô.
“Không. . . . . .”
“Nàng chết chắc!”
Đối mặt đông đảo nam nhân hung ác, Nguyệt Quang sợ hãi ánh mắt rơi vào trên người Thủy Tàn Tâm.
“Ta không thể chết được !” Nàng lo lắng kêu nhỏ, “Ta không phải cố ý! Ta không có giết ngươi.”
Lời nàng còn chưa nói xong, thân thể cao lớn của hắn đột nhiên đổ hướng nàng, làm nàng thiếu chút nữa không đứng vững đồng thời cũng ngã về phía sau.
“Ngươi cứu ta rồi giết ta?” Hắn ở nàng bên tai nhẹ nhàng phun ra từng chữ làm người ta trong lòng run sợ, “Ta sẽ bắt nàng trả giá thật lớn!” Nói xong, cả người hắn té xỉu trên người nàng.
Không cần phải nói, Nguyệt Quang bị người trói gô mang vè Cuồng Phong trại, nhất định phải nhận xử phạt.
Nàng thế nào cũng nghĩ không ra, chuyến này nàng chẳng những không có cứu về Văn lão gia, ngược lại còn thành hung thủ giết người.
Chuyến này vào hang hổ, nàng thấy mình không còn bất kì cơ hội sống sót nữa. . . . . .
Một tháng sau, lão Đại ở Cuồng Phong trại thành thân muộn, Thủy Tàn Tâm ngồi ở hậu hoa viên trong lương đình, một mình ngồi uống rượu.
“Làm gì bộ dạng đáng thương vậy?”
Hỏa Vô Tình chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn, trong tay cầm cây quạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ cười như không cười, tưởng như vô hại, nhưng cùng hắn ở chung đã lâu mới biết rõ, cho là hắn vô hại đúng là người ngu ngốc.
“Nhị ca, ngươi cũng không ngủ được?”
“Thức dậy đọc sách một chút.” Hỏa Vô Tình ngồi xuống bên cạnh Thủy Tàn Tâm. Lúc này, trăng treo phía xa sáng tỏ, bốn phía có sao vây quanh, ban đêm gió nhẹ nhẹ thổi qua trước mặt hai người.
Trong không khí, có mùi thơm bách hoa.
“Huynh đệ ba người, tưởng rằng đại ca phải lấy vợ trễ nhất, lại không ngờ. . . . . .”
“Ngươi cũng muốn lấy vợ?” Hỏa Vô Tình ném cho hắn một cái nhìn.

“Ta sẽ không ngu như vậy! Đạp vào phần mộ cả đời không thể trở mình được.”
“Nhưng đại ca cũng rất hạnh phúc vui vẻ, nhìn thật khiến người ta hâm mộ. . . . . . Bất quá trên thế giới này, khó được người có tình.” Hỏa Vô Tình giọng vẫn là bình bình đạm đạm, bất quá vẫn có thể cảm nhận được tia xúc động.
Thủy Tàn Tâm nghe ra “Ngươi muốn nói gì?”
Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười. Tam đệ hắn mặc dù bộ dạng phóng đãng ngang ngạnh, cẩu thả, nhưng suy nghĩ cũng khá là tinh tế và hợp lí. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng tương đối ăn ý.
Nếu hắn hỏi, vậy thì ──
“Tam đệ, thân thể ngươi cũng gần khôi phục rồi.”
“Đúng! Không bị xú nha đầu kia thuận lợi một đao đâm chết, cũng là ta có đốt hảo hương cho tiền bối.”
Thủy Tàn Tâm vừa nói vẫn còn cảm thấy vết thương ở ngực mơ hồ đau. Một đao của xú nha đầu này cũng không nhẹ, nếu như không phải là hắn có công phu cao, sao có thể khôi phục được nhanh như vậy.
“Nàng tốt nhất không để cho ta tìm được, nếu không ta nhất định đem nàng hành hạ đến chết đi sống lại, để cho nàng quỳ xuống van cầu ta, gọi ta hảo ca ca!” Thủy Tàn Tâm nắm chặt tay, như muốn bóp cổ người.
“Tìm? Tìm làm gì?”
“A Hầu nói nàng trốn rồi!” Hắn lúc ấy ngất đi, chuyện sau này là A Hầu nói cho hắn biết.
“Nàng không có trốn.” Hỏa Vô Tình nhẹ nhàng phun ra một câu.
“Cái gì?”
“Phải nói, nàng chưa kịp trốn ── lúc tìm thấy ngươi, đồng thời nàng cũng bị bắt lại.”
“Có thật không?” Hắn giống như lấy được lễ vật từ trên trời rớt xuống, hưng phấn nói, “Nàng ở đâu vậy?”
“Đại ca đem nàng an trí ở phòng bếp.”
“Cái gì? Nữ nhân lòng dạ độc ác kia, đại ca lại dám đem nàng an bài ở phòng bếp? ! Cuối cùng có một ngày, nàng sẽ đem chúng ta toàn bộ độc chết !” Đại ca thế nào lần đần rồi?
“Đại ca phải xem xét rồi mới quyết định.”
“Quan sát cái gì? Nàng thấy chết mà không cứu lại đâm ta một đao”
“Nàng nếu quả thật muốn giết ngươi, mấy ngày ngươi bị de dọa tính mạng kia, nàng đã sớm hạ thủ.”
“Có ý gì?”
“Khi đó ngươi vẫn lâm vào hôn mê, nàng liều chết hướng đại ca yêu cầu nói muốn chăm sóc ngươi, đại ca vốn không đồng ý, thậm chí còn muốn giết nàng ──”
“Nàng chết?”
Kỳ quái, thế nào nghe được nàng chết, trong lòng hắn lại có loại cảm giác đau nhói?
“Nàng không có chết. Nàng vẫn khóc không ngừng, không ăn không uống, nói nếu như không để cho nàng chăm sóc ngươi, nàng sẽ tiếp tục như vậy.”
“Nàng điên rồi!” Thủy Tàn Tâm trong miệng nhẹ khiển trách, nhưng là tâm đã bị tin tức nghe được làm cảm động.
“Ta cũng vậy cho là như thế.” Hỏa Vô Tình cũng phụ họa nói. Tiếp, hắn nói rõ cho Thủy Tàn Tâm chuyện đã phát sinh một tháng nay.
Hành động Nguyệt Quang làm cảm động đại tẩu Giang Tiểu Mễ, đại tẩu đi cầu cạnh đại ca, để cho Nguyệt Quang tới chăm sóc hắn. Chăm sóc ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, hắn rốt cục thoát khỏi hiểm cảnh, tình hình ổn định lại.
“Vậy tại sao ta không thấy nàng?” Thủy Tàn Tâm không hiểu.
“Bởi vì ngươi đem nàng đuổi đi.”
“Ta nào có?” Hắn thế nào một chút ấn tượng cũng không có?
“Không biết là một ngày kia, ngươi đột nhiên giống như dã thú nổi điên, đem nàng đuổi ra khỏi phòng, còn nói không muốn gặp nàng. . . . . . Đại ca vì trấn an ngươi, đem nàng an bài đến phòng bếp làm việc, cho tới bây giờ.”
Có thật không? Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, hắn lúc hôn mê thì tựa hồ có một đôi tay ôn nhu an ủi thân thể đau đớn cùng tâm tình bất an của hắn. . . . . .
Đó là nữ tử bò cạp đã đâm hắn một đao sao?
Nàng ôn nhu như vậy sao?
“Ngươi tính toán xử trí nàng như thế nào?” Hỏa Vô Tình hỏi.
“Ta?” Thủy Tàn Tâm có chút giật mình ngu ngốc.
“Cũng không thể cả đời lưu nàng ở chỗ này chứ?”
Thủy Tàn Tâm chậm rãi đứng lên, anh tuấn giương vai lên.”Cho dù lưu nàng lại cả đời thì có làm sao?”
Một đao này của nàng, không thể phủ nhận là đã đi sâu vào tim hắn. Hơn nữa lúc trước hắn đã từng nói với nàng, nàng nhất định trả giá thật lớn!
Híp mắt lại, bắn ra quang mang làm người ra bất an ──


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận