“Hôm nay chúng ta ở khách điếm, nhưng nếu nàng muốn làm gì ngu ngốc, ta khuyên nàng tốt nhất nên bỏ đi.” Trước khi vào khách điếm, Hỏa Vô Tình nhỏ giọng cảnh cáo.
Nàng mặc kệ.
Thật sự.
Chỉ cần nàng có thể tắm nước nóng cho sạch sẽ, ăn thật nhiều đồ ăn ngon, ngủ một giấc thật đã, nàng sẽ không cùng hắn ầm ĩ nữa.
Khi Hỏa Vô Tình dắt Thiên Diệp Tuyết đi vào khách điếm thì ánh mắt của mọi người rơi vào trên người một đôi nam nữ bộ dạng cùng khí chất bất phàm.
Chỉ thấy công tử trẻ tuổi ngày thường văn nhã tuấn dật, một bộ bạch y càng làm lộ ra khí chất nho nhã.
Đi bên cạnh hắn, là tiểu mỹ nhân da thịt trắng noãn như tuyết ngọc, mặt mũi thanh lệ, hai mắt thật to, thoạt nhìn linh xảo đáng yêu.
Hai người đều có tâm tư ngồi xuống, tiểu nhị ngay lập tức tiến lên niền nở, “Khách quan, muốn gọi gì ạ?”
Hỏa Vô Tình nhìn về phía người đẹp, “Nàng muốn ăn chút gì không?”
Thiên Diệp Tuyết nhìn nhìn phía sau, lại quay lại chỉ vào mình, “Ngươi hỏi ta sao?”
“Đúng vậy.
Nàng muốn ăn gì thì gọi đi.”
“Ta có thể gọi sao?”
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì cho đến giờ ca ca ta chưa từng hỏi ta muốn ăn gì, hắn đều tự mình gọi một đống đồ ta không thích ──”
“Vậy hôm nay nàng có thể gọi những gì nàng muốn.”
Ánh mắt của nàng mở thật to, giật mình, bộ dáng thoạt nhìn thật đáng yêu.
“Vị phu nhân này thật hạnh phúc, được tướng công cưng chiều như vậy.” Bên cạnh tiểu nhị cũng nịnh hót tiếp lời, hại Thiên Diệp Tuyết lập tức đỏ mặt.
Chậc! Tướng công ai chứ? Nói lung tung.
.
.
.
.
.
Trong lòng nàng nói thầm.
“Tiểu Tuyết?” Hỏa Vô Tình lại dùng ánh mắt chết người không đền mạng đó nhìn nàng.
Nàng lập tức cúi đầu thật thấp, cố gắng che đi sự xấu hổ.
“Ngươi thật tốt.”
“Thật sao?”
Nàng dùng sức gật đầu.
Đáng ghét, tim nàng sao lại đập gấp như vậy.
.
.
.
.
.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã đem thức ăn bưng lên.
“Ăn đi.” Hắn nói với nàng một câu, cầm chiếc đũa lên, cứ thế ăn.
Nàng liếc hắn một cái, cũng nhiệt tình ăn ── thật không thể ngờ, món hắn chọn nàng đều thích.
.
.
.
.
.
“Ăn cá đi, có thể thông minh hơn.” Hắn gắp một miếng cá cho nàng.
Ánh mắt Thiên Diệp Tuyết mở lớn, không biết vì cái gì mà một hành động của hắn như vậy lại làm trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp.
.
.
.
.
.
Ánh mắt Hỏa Vô Tình nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, từ từ lướt đến đôi môi hồng nộn, trong mắt ngọn lửa lóe lên, dường như nàng ngon miệng hơn so với những mỹ vị trước mắt này, mà hắn muốn từng miếng từng miếng đem nàng ăn thịt.
“Nhìn ta sẽ no sao? Còn không mau ăn đi, đến lúc đó bị ta ăn sạch thì đừng có khóc.” Nàng vội vàng dời đi sự chú ý của hắn, nếu không cứ để ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào, nàng sẽ phát run đến chết.
Ngay lúc nàng đưa tay muốn gắp cổ gà thích ăn nhất thì hắn che lại chén cơm trước mặt nàng, Thiên Diệp Tuyết không hiểu liếc hắn một cái.
“Ta gắp chúng cho nàng, nàng không gắp cho ta?” Hắn nhàn nhạt mở miệng.
“Không phải là ta bảo cho ngươi gắp cho ta!” Hiện tại muốn đòi công? Người này!
“Quan hệ của chúng ta đã khác trước, không phải sao? Hay là nàng muốn ép ta nói ra?”
“Đây! Ăn cá, ăn cá, không ăn sẽ ngu ngốc.” Nàng vội vàng lấy lòng cười, gắp một miếng cá cho hắn.
Mặc dù hai người phát sinh quan hệ là chuyện ngàn vạn lần nàng không muốn, nhưng nhớ tới cũng là tim đập mặt đỏ, nếu như lúc này lại từ trong miệng hắn nói ra, nhất định sẽ làm nàng xấu hổ không có chỗ trốn.
Hừ, hắn muốn nàng gắp thức ăn sao? Được thôi! Cho hắn no chết đi!
Nàng vẫn gắp thức ăn cho hắn, đến khi trong chén hắn đã chất thành một núi nhỏ ──
“Tiểu Tuyết.”
“Ngươi phải ăn hết đó, không được phụ tâm ý của ta.” Nàng cố ý nói.
Hỏa Vô Tình thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá hắn cũng không có trách cứ nàng, ngược lại ngoan ngoãn ăn hết thức ăn nàng gắp cho.
Đừng coi thường nàng nhỏ bé, tính khí cũng không hề ôn hòa.
Bất quá không sao, hắn chẳng những có thể chấp nhận, hơn nữa còn cảm thấy nàng như vậy rất khả ái.
Nếu là nữ tử khác như vậy, hắn sẽ rất chán ghét, nhưng Thiên Diệp Tuyết lại ngược lại.
.
.
.
.
.
Có lẽ là bởi vì tính cách nàng thẳng thắn!
“Món này rất ngon, đây, ăn một miếng.” Hắn gắp thức ăn đưa đến trước mặt nàng, Thiên Diệp Tuyết cũng tự nhiên há miệng ăn hết.
“Ừ.
Thật ngon.” Nàng dùng sức gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, làm cho tâm Hỏa Vô Tình nhéo mạnh một cái ──
Hắn vội vàng xua đi cái rung động này.
“Đúng rồi, rốt cuộc chúng ta đi đâu?” Cuối cùng nàng cũng nghĩ tới vấn đề quan trọng.
“Thật ra thì ta vốn là muốn đi học viện.”
“Đi học viện? Đi học sao? Có lẽ ngươi quá già rồi?”
A, có sát khí!
Thiên Diệp Tuyết thức thời vội vàng im lặng, ngoan ngoãn ăn cơm của nàng.
“Sách vở ta cũng đã xem hết, cho nên mới muốn tới thư viện nổi danh kinh thành thư viện học hành.
Bất quá bây giờ ──”
“Bây giờ vẫn có thể đi mà! Chúng ta trở lại kinh thành đi, ngươi đi học, ta về nhà, đừng để ta trở thành gánh nặng của ngươi.
.
.
.
.
.
Ngươi nói đúng không?”
“Không đúng.” Hắn nói đơn giản hai chữ liền hung hăng đánh nát hi vọng nàng.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn bắt ta bao lâu?”
“Không biết.”
Có lẽ cả đời, có lẽ ngày mai sẽ thả ── nhưng ở trong lòng hắn, đã sớm có người nắm giữ trái tim hắn.
“Ngươi không thể đối với ta như vậy ──”
“Ăn cơm không nên nói chuyện.
Ăn xong rồi hãy nói.”
Thiên Diệp Tuyết cảm thấy hắn nói cũng đúng, trước tiên đem bụng ăn no đã rồi nói.
Dù sao đợi nàng khôi phục tinh thần cùng sức lực, nàng tuyệt đối sẽ tìm được cơ hội chạy trốn, đến lúc đó nàng nhất định sẽ khiến hắn không thể tìm được người.
Nàng thề.
Buổi tối hôm đó, Thiên Diệp Tuyết rốt cục có thể thoải mái nằm trên giường ấm áp trong khách điếm.
Gặp lại chăn bông ấm áp đã xa cách, cảm giác thật là hạnh phúc!
Chỉ là ──
Tại sao nàng phải ngủ cùng phòng với xú sơn tặc này?
“Ngươi không thể đối xử với ta như vậy”
“Sao ngươi không một mình một phòng? Danh tiết của ta đều bị ngươi phá hủy rồi!” Nàng tức giận chất vấn.
“Nàng cho là ta rất ngốc sao?”
Nàng mở to mắt nhìn thẳng hắn, “Có chút.”
Hỏa Vô Tình thấy bộ dạng này của nàng, biết rõ cái đầu nhỏ của nàng lại có chủ ý trừ tà.
Khóe miệng hắn từ từ cong lên, cười sủng ái.
“Đừng nghĩ chạy trốn.
Ta không muốn lãng phí cả buổi tối để đuổi theo nàng.”
Thiên Diệp Tuyết lộ ra nụ cười xấu xa.
“Ta sẽ không trốn.”
Hắn nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
“Dù sao chạy trốn nhất định sẽ bị bắt lại, cho nên ta sẽ không ủy khuất chính mình nữa.”
Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười, “Ta có thói quen đọc sách trước khi ngủ, nàng ngủ trước đi.”
Thiên Diệp Tuyết ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng khi nàng nằm trong ổ chăn ấm áp, ánh mắt của nàng không nhịn được nhìn về phía Hỏa Vô Tình ── nàng còn nhớ rõ lúc hắn tức giận đáng sợ như thế nào.
Xem ra hắn chưa từng bị người khác đối xử như vậy, bị một nữ nhân thô lỗ hung dữ hết đánh lại cắn.
.
.
.
.
.
Nói thật, nàng còn vô cùng bội phục tự chủ cùng phong độ hơn người của hắn.
Trên đời này chắc chắn không có mấy nam nhân bị nàng nhục nhã như vậy, còn không đem nàng đang sống đánh chết.
Hơn nữa dáng dấp hắn tuấn mỹ như vậy, thậm chí có thể nói là nàng đã gặp nam nhân tuấn mỹ trong tuấn mỹ.
Bất quá một nam nhân bộ dạng quá mức xuất sắc là một loại tội lỗi.
Cặp mắt kia thâm thúy, con ngươi đen hơi u buồn không biết đã làm say đắm bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ, nụ cười ung dung kia cũng ẩn chứa bao nguy hiểm.
Hắn là một nam nhân giỏi che giấu mình, như sói núp trong bầy cừu, một khi nhìn thấy cừu non hắn yêu thích là lập tức nhào tới!
Tỉnh táo, kiềm chế, thông minh, tính cách lại thâm sâu đủ uy làm nàng thấy hứng thú.
Nàng cũng muốn xem một chút, rốt cuộc hắn có bao nhiêu bộ mặt, đối với nàng lại có bao nhiêu khoan nhượng?
Hơn nữa Văn Tú đối với nam nhân trước mắt này còn chảy nước miếng.
.
.
.
.
.
Nghĩ tới khi đó Văn Tú làm nhục nàng như vậy, nói nàng là đại hoa si, nàng thực rất tức giận.
Vừa nghĩ như thế, vốn là trong lòng nàng có chút cảm tình với hắn giờ cũng đều biến mất, ngược nàng cho là hắn gieo gió gặt bão, không trách được nàng!
Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, nàng bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ say ──
Nửa đêm canh ba, đột nhiên có một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện ở bên giường nàng.
Khi nàng nghe được tiếng động mà mở hai mắt ra thì miệng của nàng đã bị bàn tay lớn che lại, một tay kia dùng sức đè lại bả vai muốn giãy giụa.
“Được rồi, ta đã xem sách xong, giờ có thể bồi nàng thật tốt.” Giọng nói hắn nhẹ nhàng chậm chạp làm thân thể nàng cứng đờ.
Thiên Diệp Tuyết nhìn thẳng vào vẻ mặt khát vọng của nam nhân, tay dùng sức kéo tay hắn ra.
“Ngươi muốn ta chết ngạt à!” Nàng thở hổn hển.
“Ta muốn không chỉ đơn giản như vậy.”
Hắn nhàn nhạt nói mang theo một tia nguy hiểm làm người ta cảnh giác, Thiên Diệp Tuyết không tự chủ rụt vào góc giường, lại để cho hắn thuận thế bò lên giường của nàng.
“Rời khỏi giường của ta, nếu không ta sẽ hét lên!”
“Tốt thôi! Nếu như nàng không sợ người ta biết thì kêu đi.”
Thân thể cao lớn không ngừng tới gần, khi ánh mắt của hắn rơi vào đan y mỏng manh trên người nàng, ngọn lửa đáy mắt đột nhiên chuyển hóa thành kích tình mãnh liệt hơn.
Màn trắng mỏng kia khiến ngực nàng như ẩn như hiện, mà nhũ hoa nhạy cảm của nàng cũng vì ánh mắt của hắn mà không tự chủ trở nên cứng rắn.
Khi hắn không chút nào che giấu cái nhìn như vậy, nàng có cảm giác mình đang trần trụi.
.
.
.
.
.
Nàng vội vàng ôm lấy thân thể của mình, hi vọng hắn không có chú ý tới thân thể nàng có loại biến hóa xấu hổ đó.
Nhưng rất đáng tiếc, hắn chẳng những đem toàn bộ phản ứng thân thể nàng đập vào mắt, hơn nữa giờ phút này hắn lại sinh ra khát vọng mãnh liệt với nàng.
“Lần này ta sẽ liều chết không từ!” (dù có chết cũng không thuận theo)
Nàng ngạo mạn nâng cằm lên, vẻ mặt không chịu thua giống như tiểu nữ hài đang làm nũng.
Nàng là nữ nhân đầu tiên dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hắn chưa gặp qua cô gái nào kiêu căng, bốc đồng lại khả ái như vậy.
.
.
.
.
.
Nàng là người đầu tiên, và có thể cũng là người duy nhất!
Hắn hiểu đều là bởi vì nàng, hắn cũng rất dễ dàng tha thứ cho nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà mị đến cực điểm, làm cả người nàng từ lòng bàn chân đến lớp da cuối cùng đều tê dại.
Không biết thế nào, chỉ cần người nam nhân này cười một tiếng, nàng liền cảm thấy có chuyện xấu phát sinh.
.
.
.
.
.
“Ngươi cười cái gì?” Nàng tức giận hỏi.
Đột nhiên, cả người hắn ép đến trước mặt nàng, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, đến gần nàng có thể thấy sâu con ngươi đen của hắn là thiêu đốt ngọn lửa.
Hắn bắt được cổ tay nàng, thuận tay kéo, đem nàng đè ở trên giường.
“Ngươi muốn làm gì? !” Nàng sợ hãi kêu một tiếng.
“Nam nhân gặp phải nữ nhân càng phản kháng sẽ càng hưng phấn.” Hắn đem thân thể đè ở trên người nàng, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt mềm mại của nàng, làm toàn thân nàng không thoải mái.
“Ta không hiểu ngươi nói gì.
.
.
.
.
.” Nàng bất an nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhất thời có một loại rung động, muốn kéo đầu hắn xuống mà hôn hắn.
.
.
.
.
.
Hỏa Vô Tình ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, nhanh chóng khiêu khích huyết dịch đang cuồn cuộn trong cơ thể hắn.
Hắn có thể cảm nhận được bộ ngực sữa của nàng đang dán vào ngực mình, hai chân thon dài cùng hắn quấn lấy, thân thể mềm mại làm thần trí hắn nhộn nhạo.
Hắn muốn thật nhanh đoạt lấy nàng.
.
.
.
.
.
Lập tức!
Nhưng, cũng không được.
Hắn phải từ từ thưởng thức nàng, để cho nàng hiểu là nàng không phản kháng được hắn, không cự tuyệt được hắn!
Tay hắn lại khẽ vuốt ve gương mặt non mịn của nàng, đồng thời ở bên tai nàng xấu xa nói, “Nàng không lo con của ta đã ở trong cơ thể nàng?”
“Cái gì mà con với không phải con ?” Mặt nàng đỏ lên, vì lời nói đáng xấu hổi của hắn mà chột dạ.
“Kết tinh tình yêu của chúng ta!” Hắn hôn nhẹ vành tai của nàng, ôn nhu nói nhỏ.
Nàng á khẩu không trả lời được, thân thể bởi vì hắn hôn mà run rẩy không thôi.
“Còn có, biểu hiện ở trên giường của ta tuyệt đối sẽ làm cho nàng hài lòng.
.
.
.
.
.”
Bàn tay hắn dời xuống bộ ngực tuyết trắng của nàng, dùng lực đạo vừa phải xoa nắn, trận trận khoái cảm tê dại làm nàng cơ hồ không cách nào hít thở.
“Đừng.
.
.
.
.
.
Ta sẽ đem mọi chuyên trước kia thành một giấc mộng, tỉnh mộng tất cả sẽ trở lại bình thường ──”
Nàng vừa dứt lời, hắn lập tức vươn tay giữ lấy hai vai nàng, đem nàng kéo đến trước mặt hắn.
“Nhưng ta không nghĩ chỉ coi nó là một giấc mộng, ta sẽ đem nó trở thành sự thật ── Ta tin chắc, nó sẽ chân thật đến mức cho dù nàng muốn quên cũng không quên được!” Đôi mắt ấm áp của hắn trước đây đã bị thế bởi cuồng nộ chưa từng thấy.
Nàng nén xuống sợ hãi, dũng cảm đối mặt với hắn, “Nếu giờ ngưỡi thả ta ra, ta bảo đảm ta sẽ không tiết lộ một câu nào.”
“Nói thật, cho dù nàng có nói cho người khắp thiên hạ nghe, ta cũng không để ý.”
Hắn bây giờ, trở nên thật là nguy hiểm.
.
.
.
.
.
Hơn nữa vào giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, nàng không cho là mình có thể toàn thân trở lui.
Tâm tình bất an từ từ chiếm đầy lòng nàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nàng cho là nam nhân chơi đùa một lần sẽ chán, không quý trọng nữa, thế nào nam nhân ở trước mắt chẳng những không có loại phản ứng này, ngược lại, hắn vẫn hết sức hưng phấn, hết sức khát vọng?
Nàng bây giờ không hiểu nổi ý nghĩ nam nhân này.
.
.
.
.
.
Nhìn thấy nàng nghi hoặc, chỉ thấy con ngươi đen của hắn bắn ra tia sáng kỳ dị.
“Ta chính là thích nàng, thế nào?” Tay hắn nhẹ nhàng điểm lên cái mũi đáng yêu của nàng, làm nhịp tim nàng tăng nhanh, thân thể một hồi mềm nhuyễn vô lực.
“Ngươi nói thích ta, ta sẽ phải để cho ngươi phải không? Nói cho ngươi biết, ngươi dám động tới một sợi lông của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Nàng tức giận nói, phảng phất cho là hắn sẽ nghe lời mệnh lệnh của nàng.
“Hơn nữa, ta đã có nam nhân rồi, ngươi không sợ bị hắn chặt thành tám khối sao?” Nàng nói dối để uy hiếp hắn, chỉ tiếc hắn tuyệt không tin tưởng.
Tay hắn thăm dò vào trong lớp vải mỏng, sau đó nhẹ nhàng xé ra, đem nàng kéo về phía mình.
“Nàng uy hiếp ta, còn cố ý muốn ta ghen?” Thanh âm của hắn êm ái, nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run, “Uy hiếp một sơn tặc, nàng cho là có tác dụng sao? Nếu như nàng muốn để cho ta ghen, ta không phủ nhận, ta hết sức ghen tỵ nam nhân trong miệng nàng kia.
.
.
.
.
.
Nhưng cho nàng biết, giờ đã không còn ai muốn nàng.”
“Ngươi.
.
.
.
.
.
Hèn hạ!” Nàng giận dữ mắng.
Hắn không quan tâm.
Nếu như nàng muốn uy hiếp hắn, vậy thì nàng đã lầm đối tượng.
Hắn là Hỏa Vô Tình, Nhị đương gia Cuồng Phong trại lạnh lẽo vô tình, chưa từng có người nào có thể uy hiếp hắn!
Bất quá, hắn lại cực kỳ yêu thích nàng dũng khí can đảm kia.
.
.
.
.
.
Áp trại phu nhân của hắn cần có loại dũng khí này.
“Tối nay ta chẳng những muốn ngủ trên giường ấm áp này, ta còn muốn thưởng thức thân thể mềm mại ngọt ngào của tiểu nương tử tương lai của ta.
.
.
.
.
.” Môi của hắn không ngừng rơi vào vành tai và vùng cổ.
“Ngươi là người đọc sách, sao lại bá đạo vô sỉ như thế được?”
“Ta cùng thê tử tương lai thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường hiển nhiên), ta càng không có bất kỳ cảm giác tội ác nào.”
Nghe ra sự kiên trì trong giọng nói hắn, xem ra nàng không thể cứng rắn được.
Có lẽ nàng nên dùng chiêu trấn an hắn, để mình tránh được tối nay.
Nàng vội vàng nặn ra nụ cười ngọt ngào nhất, ngọt chết hắn không đền mạng.
“Ai hừm, ngươi đừng tức giận, ta không phải cố ý mà.
.
.
.
.
.”
Tâm tư của nàng, thông minh như hắn, làm sao lại không nhìn ra?
Bất kể nàng muốn chơi trò gì, hắn cũng phụng bồi.
Nhưng hắn cũng quyết định không muốn đợi thêm nữa, dục vọng muốn nàng đang hành hạ thân thể hắn căng thẳng ──
“Ta làm sao có thể trách nàng đây? Nàng là nữ nhân của ta, ta thương yêu nàng còn không kịp .”
“Vậy.
.
.
.
.
.
Chúng ta trở về Cuồng Phong trại thành hôn, sau đó ta liền tùy ngươi.
Có được không?” Nàng giống như con mèo nhỏ làm nũng.
“Được.” Hắn đơn giản đáp.
“Thật sao?” Nam nhân này thật dễ lừa!
“Thật.” Hắn lẳng lặng nói, bàn tay lại chuyển qua trước ngực nàng, xấu xa cười, “Bất quá, tối nay ta muốn nàng.”