Áp Trại Tú Tài

Tựa hồ là như hỏi đúng người, Trọng Tôn Cô Lâm ''Ồ'' một tiếng liền chậm rãi nói tới:

"Lão đại cùng với Ôn Lương, bọn họ đã quen biết nhau trước khi tới núi Thiên Vương này. Trước kia, lão đại từng đi theo một vị sư phụ làm những việc trộm đạo lừa gạt, lão đại nói hắn làm những việc này không hề nề hà, nhưng là lão đại biết làm những việc này là sai cho nên mấy năm nay hắn vẫn luôn trả giá cho những việc sai trái chính mình làm trong quá khứ."'

Trọng Tôn Cô Lâm đột nhiên nhún vai: "Ta biết Ôn Lương trước kia cũng làm sai một điều gì đó, chuyện này ảnh hưởng sâu sắc đến hắn, thậm chí đến bây giờ hắn còn đối với chuyện này vô cùng áy náy, bất quá ta không thể nói cho các ngươi."

Hắn liếc mắt nhìn Trâu Trà một cái: "Cùng là bí mật nhưng không đồng giá khi lấy ra trao đổi, ai bảo ngươi nói ra."

Trâu Trà vừa lộ ra ánh mắt chờ mong, lại lập tức bẹp đi xuống.


Trọng Tôn Cô Lâm tiếp tục nói: "Sau đó, khi lão đại phát hiện ra, liền hỏi Ôn Lương có muốn đi theo lão đại cùng nhau hỗn, lúc ấy lão đại đã có tính toán có thể tự lực cánh sinh. Ta chỉ biết lão đại ngay sau khi vị sư phụ của lão đại qua đời, lão đại không muốn đi theo mấy vị huynh đệ còn lại của sư phụ mình liền tính toán rời đi một mình. Mà ta nghe nói, Ôn Lương không muốn đi theo lão đại làm sơn tặc, không biết hắn dùng biện pháp gì mà khiến lão đại nghe theo phương hướng của mình. Đại khái là họ phát hiện cả hai có chung chí hướng, d bổn không nghĩ đi theo lão đại làm sơn tặc, lúc sau lão đại dùng cái gì phương pháp làm ôn lương nghe hắn nói ta liền không hiểu được, đại khái là phát hiện lẫn nhau cùng chung chí hướng, cả hai đều nghĩ hướng tốt làm phương hướng mà đi."

"Rốt cuộc...... Ta còn là cảm thấy...... Làm sơn tặc không phải là một phương hướng tốt." Mục Sở Bạch vuốt cằm như suy tư gì.

Trọng Tôn Cô Lâm nở nụ cười: "Làm gì? Ngươi cho rằng những người hộ tống bọn ta đều đi cướp hết đúng không?"

Mục Sở Bạch vẫy vẫy tay: "Chớ nên hiểu lầm, ta đương nhiên không phải nghĩ như vậy, chẳng qua người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng sơn tặc các ngươi tội ác tày trời, chẳng lẽ chính các ngươi cũng không quan tâm sao?"

"Hừ, quan tâm những chuyện như vậy thì có ích lợi gì?" Lần này không phải Trọng Tôn Cô Lâm trả lời, mà là Trâu Trà. Nó ngửa đầu, bày ra bộ dáng của người lớn:

"Bên ngoài những người đó đều có cái nhìn nông cạn, nếu ngươi làm sai một lần thì chính là sai cả đời này, cho nên người tốt người xấu khác nhau chính là có làm chuyện xấu hay không, mà không phải là ngươi biết hối cải để làm người mới một lần nữa. Dù sao cái này cũng chưa khác nhau, ta có phải sơn tặc hay không không quan trọng, ta ở sơn trại liền chưa làm qua chuyện xấu, người khác đối xử với ta như là sơn tặc, còn không phải họ coi ta là người xấu?"

Nghe Trâu Trà như vậy vừa nói, Mục Sở Bạch tức khắc liền hiểu ra, y trong lòng tự cười nhạo chính mình không bằng Trâu Trà suy nghĩ chưa nhiều, lại cũng nhịn không được xoa xoa đầu Trâu Trà:

"Cái đầu nhỏ của ngươi suy nghĩ cũng tốt đấy chứ!"

Trâu Trà che lại cái ót khờ khạo mà cười: "Cái này không phải ta nghĩ mà lão đại chúng ta nói cho ta biết."


Mục Sở Bạch hơi hơi sửng sốt, "Hửm? Thật sao?"

Trâu Trà gật gật đầu: "Đúng vậy, lão đại còn nói, thay vì cứ mãi chìm đắm trong những chuyện rối rắm đã xảy ra không thể thay đỏi kia, không bằng thay đổi những chuyện chưa xảy ra trong tương lai. Giống như chính mình từng đã làm chuyện xấu, vì sao không làm chuyện tốt? Nên làm càng nhiều càng nhiều chuyện tốt mới đúng a."

Mục Sở Bạch hỏi: "Đây cũng là lão đại các ngươi nói?"

Trâu Trà gật gật đầu: "Đúng vậy."

Một bên Trọng Tôn Cô Lâm nhịn không được xen mồm nói: "Khó trách Quế Hồng huynh nói ngươi là người đọc sách cứng đầu, hình như đúng là như vậy"

Mục Sở Bạch hắc hắc cười hai tiếng: "Ta hình như là đọc sách đọc tới ngu ngốc rồi."


Trọng Tôn Cô Lâm nói: "Ngươi không phải ngốc, chỉ là ngươi chưa hiểu được, ngươi đi ra nhìn một chút rồi sẽ rõ."

Mục Sở Bạch liếc mắt nhìn Trọn Tôn Cô Lâm một cái, hỏi: "Vậy tại sao Trọng Tôn huynh lại tới sơn trại này?"

Khi được hỏi, Trọng Tôn Cô Lâm đột nhiên không nói, hắn giả ngu giống nhau nhìn vào không trung. Ngược lại là một bên Trâu Trà đột nhiên nói lên, "Ta biết! Cái này ta thật biết! Trọng Tôn đại ca là bởi vì ——"

Một câu còn chưa nói ra khỏi miệng, Trọng Tôn Cô Lâm bỏ hình tượng mà tiến lên che lại miệng Trâu Trà, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày trong miệng lẩm nhả lẩm nhẩm cảnh cáo Trâu Trà không được nói chuyện. Trâu Trà bị hắn che như vậy bộ dáng rất khó chịu, trong chốc lát, sau khi Trọng Tôn Cô Lâm buông tay ra, hắn vội vàng phi hai tiếng, nói: "Không nói là được, không nói là được."

MụcSở Bạch nhìn cảm thấy thập phần buồn cười, y cũng không có truy vấn, có lẽ TrọngTôn Cô Lâm thực sự có cái lý do khó nói cũng không chừng, đây cũng không phảichuyện có thể nói sau bữa tối, vì thế bọn họ pha trò liền đi qua. Mà Mục Sở Bạchcùng Trọng Tôn Cô Lâm quan hệ ngược lại càng tốt lên không ít. Đừng nhìn TrọngTôn Cô Lâm ngày thường nói chuyện không nhiều, tính cách lại là không tồi, mà hắncũng cảm thấy Mục Sở Bạch là người lương thiện, ân cần, thiếu chút nữa nói rằnglão đại đã cưới tới tay một phu nhân tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận