Áp Trại Tướng Công

Trời ám.

Đinh Thuần cùng Nhâm Phóng Ưu qua một thôn làng nho nhỏ không có nhà trọ, rồi sau đi vào trong rừng rậm, mắt thấy “Trấn Hoa thành” còn hơn mười dặm nữa mới đến nên bọn họ quyết định ở trong rừng nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi ra đường cái vào thành.

Đinh Thuần xung phong nhận việc đi hái chút rau dại đỡ đói, Nhâm Phóng Ưu vui sướng đáp ứng vì không phải ý gì khác, mà là khó được cơ hội nghỉ ngơi một mình.

Mấy ngày nay bọn họ dù chưa ngủ cùng giường, nhưng Đinh Thuần thường thích đột nhiên đến thăm nàng, làm cho nàng ngay cả muốn tắm rửa đều phải cẩn thận, cẩn thận, vội vàng làm việc gì khác, rất sợ không chú ý sẽ để lộ thân phận.

Nàng rốt cục đợi được cơ hội này, có thể rửa mặt chải đầu sạch sẽ một cái.

Trên con đường duy nhất đi qua Trấn Hoa thành, nàng hai năm trước từng hai lần mang người của Hắc trại đi cướp hàng, bởi vì chỗ này hẻo lánh nên viện binh khó tìm, hai lần ra tay đều thắng lợi trở về làm cho nàng khắc sâu ấn tượng.

Cũng bởi vì từng cẩn thận thăm dò qua địa hình vùng này, nàng biết cách đó không xa có suối nước nòng bốn mùa không đổi nằm bí ẩn sau cự thạch, nàng có thể thừa dịp Đinh Thuần không đuổi theo đến nơi đó, hưởng thụ tốt tốt một chút.

Vì thế khi bước chân Đinh Thuần mới vừa đi khỏi, Nhâm Phóng Ưu sau lưng lập tức chạy đến suối nước nóng theo vị trí trong trí nhớ.

“Thật sự là quá tốt!” Giây lát sau nàng quả nhiên nhìn thấy chính là suối nước nóng nàng giờ này mạo hiểm trốn đến.

Nhâm Phóng Ưu cẩn thận xem xét bốn phía, sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng mới dám cởi ra quần áo cùng tấm vải buộc ngực làm cho nàng mấy hôm nay cảm thấy không khoẻ, tiến đến ngâm mình thoải mái trong dòng nước ấm áp, nàng thỏa mãn thở dài một hơi.

Khói nhẹ lượn lờ đem cả người nàng chìm đắm trong không khí ấm áp, nàng đưa tay bỏ sợi dây buộc tóc, thuận tiện gỡ xõa mái tóc đen dài mượt mà trong dòng nước nóng.

Nàng nhắm mắt lại, thoải mái duỗi thẳng cánh tay, thả lỏng gân cốt mấy ngày nay đều căng thẳng.

Dĩ vãng ở Hắc trại, thời gian tắm gội là khoảnh khắc nàng thả lỏng nhất, có thể thư giãn làm tiêu tan hết mỏi mệt cả một ngày; mà mấy ngày nay cả người nàng chẳng những áp lực, càng không có phút nào thả lỏng, gân cốt toàn thân nàng đều như bị kéo căng không thể động đậy.

Suối nước nóng yên tĩnh này như là cứu tinh của nàng, nàng thả lỏng cơ bắp trong dòng nước ấm, cũng đồng thời thả lỏng tâm tình.

Tay nhỏ bé cẩn thận chà sát lau cánh tay thon kia, lướt qua vùng ngực nở nang bị vải buộc ngực che giấu, nàng hưởng thụ suối nước nóng độc đáo làm làn da thêm nhẵn mịn, tẩy sạch bụi bặm, tâm tình dần cảm thấy yên lành, hưởng thụ khoảng thời gian trong mấy ngày nay chưa từng thả lỏng thoải mái cho tới giờ.


Nàng nghiêng ra sau tựa vào bên vách đá, đôi tay nhỏ bé lướt nhẹ qua mặt nước làm nổi lên từng đợt gợn sóng, mái tóc dài ở trên mặt nước gợn di động theo làn sóng nhẹ, nàng khó có được khoảnh khắc du dương tự tại này làm cho nàng cơ hồ muốn ngủ.

Nhâm Phóng Ưu hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, làm cho cả người trầm lặng từ từ lặn xuống, hưởng thụ nước suối ấm áp bao quanh, ấm áp, ôn hòa, mềm nhẹ……

Nàng ở trong nước nín hơi thở làm cho chính mình chìm ngập trong nước cho đến khi một tia hơi thở cuối cùng trong phổi của nàng dùng hết, nàng mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên, bắn tung tóe bọt nước ra xung quanh, hai tay ôm lấy mái tóc đen rồi vung ra sau làm cho mái tóc dài mềm mại dán vào đường cong trên lưng nàng.

Nàng thỏa mãn hít thở một hơi dài mới muốn đi lên lau người mặc y phục, nhưng phía sau lại đột nhiên xuất hiện thanh âm quen thuộc -

“Hóa ra đệ ở chỗ này!” Đôi chân Đinh Thuần vượt qua cự thạch, lọt vào trong bụi cỏ rậm rạp, nhận ra cái áo khoác đặt ở trên cỏ, “Nếu không phải tiếng nước hấp dẫn sự chú ý của ta, ta còn thực tìm không thấy đệ đâu.”

Đột nhiên tiếng vang đến làm cho cả người Nhâm Phóng Ưu cứng đờ, một tay che mặt, ảo não vì thất sách của mình, tay kia thì che trước ngực trần trụi của mình, thêm một cử động nữa cũng không dám.

Không có phát hiện Nhâm Phóng Ưu khác thường, Đinh Thuần bị suối nước nóng này hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Đệ cũng thật là, tìm được thứ tốt này nhưng vẫn độc hưởng một mình, ta mệt còn xung phong nhận việc đi hái được không ít rau dại, không nghĩ tới thế nhưng đệ ở nơi này tìm được suối nước nóng tuyệt như vậy.” Đinh Thuần nhìn hơi ấm bốc lên từ nước suối, tâm tình hưng phấn, hai tay cởi đai lưng xuống, cực muốn xuống nước thử xem tư vị tắm suối nước nóng.

Nhâm Phóng Ưu cả người ngụp xuống nước, chỉ lộ ra cái khuôn mặt của nàng ở trên mặt nước, ý đồ muốn che lấp thân thể của nàng. Nàng may mắn chỗ này đầy hơi nước che phủ, nàng hẳn là có thể tiếp tục giấu giếm tiếp – chỉ cần nàng có thể mau chóng lấy quần áo, che đi da thịt toàn thân tuyết trắng.

Chính là nàng còn không có kịp nói cái gì đã chợt nghe đến tiếng động cởi áo từ phía sau, Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm của nàng thanh thúy trong trẻo, không kịp che dấu kinh hoảng.

“Đệ làm cái gì, ta sẽ làm cái đó a.” Đinh Thuần trong giọng nói có chút khó hiểu. “Ta cũng muốn xuống tắm nước suối.”

“Không cho phép xuống dưới!” Nhâm Phóng Ưu lớn tiếng quát tháo, phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy.

Đời này không trải qua tình huống quá khó khăn như vậy, nữ giả trang nam lâu như vậy thế nhưng trong tình cảnh này lại bị người bắt gặp.

“Nhâm huynh đệ, ngươi rất không suy nghĩ gì cho ta!” Đinh Thuần cởi bỏ áo khoác quăng sang một bên rơi trên cỏ, thấy khó hiểu nên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vị thiếu niên cách vài thước trong khí trời đầy hơi nước.


Không xem được rõ hoàn hảo, nhưng cảnh này vừa thấy đã làm tâm hắn lại run lên.

Trên mặt nước hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì tức giận hay bị khí nóng làm hồng đỏ bừng bừng, mái tóc đen mềm mại xõa rối tung xung quanh khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt nước kia hé ra nhan sắc kiều mị đang nổi giận đùng đùng, hai mắt sáng ngời, đôi môi phiếm hồng…… Nhưng lại xinh đẹp hơn tất cả nữ nhân hắn gặp qua trên đời này.

“Đệ thật sự……” Thật sự mĩ lệ hơi quá đáng.

Như là bị ý chí thúc dục nên Đinh Thuần cởi trần phần thân trên đã từng bước một đi xuống suối nước nóng, muốn đến gần người thiếu niên này nhìn xem rõ ràng hơn.

Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức môi đỏ mọng khẽ nhếch, phản ứng trong lúc nhất thời nhưng ngay cả ngăn cản hắn đều không kịp, phía trước hắn đã đi vài bước đến gần hơn.

“Đừng, đừng, đừng……” Nhâm Phóng Ưu sợ tới mức mồm miệng không nói rõ. Sự tình không ổn, sự tình không ổn!

“Đệ rốt cuộc đang sợ cái gì?” Khi khoảng cách ngắn lại, Đinh Thuần rốt cục thấy rõ ràng vẻ mặt vị thiếu niên này, có nỗi kinh hoảng nói không nên lời, nhưng cũng có nét xinh đẹp nói không nên lời.

“Ngươi, ngươi đi ra ngoài…… Ngươi không, không cần bước lại đây……” Nhâm Phóng Ưu không ngừng thối lui ra sau, ý đồ muốn tăng khoảng cách giữa hai người.

Ngực hắn lõa lồ, người cao ngất ngang nhiên, hiên ngang hướng đến gần nàng, đôi mắt đen khó hiểu vẫn chuyên chú ngắm nhìn nàng. Hắn không rõ vì sao hắn muốn tiếp cận vị thiếu niên này như vậy?

Nhâm Phóng Ưu không ngừng run run, nàng chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, khi hoàn cảnh gian nan này càng tới nhanh khiến nàng lần đầu cảm giác được bất lực.

Xong rồi! Xong rồi! Nàng thật sự xong rồi!

Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, ý muốn tỉnh táo lại, nàng nghĩ biện pháp nào đó, nghĩ ra một biện pháp nào đó mới được……

Chính là trời không chiều lòng người, nàng càng khẩn trương càng không thể khống chế chính mình, đột nhiên chân nàng đạp phải một hòn đá nhỏ đầy rêu xanh, cả người nàng phút chốc đổ nhào hướng xuống nước.


Nhâm Phóng Ưu đổ người một cái, mặc dù không giống người bình thường sẽ kinh hoảng thét chói tai, nhưng cũng bởi vì sức cản của nước làm cho nàng không thể thong dong vận lực, cả người trầm tiến vào làn nước nóng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sét đánh không kịp bưng tai Đinh Thuần đưa một tay ra cầm cánh tay của nàng, định kéo nàng lên khỏi mặt nước -

Không được!

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Nhâm Phóng Ưu, nàng biết nếu như vậy nổi lên liền xong đời, vì thế ra sức uốn éo, tránh khỏi tay hắn, làm cho chính mình chìm trong nước.

“Nhâm Ưu…… Đệ đang làm cái gì thế?” Đinh Thuần sửng sốt, không có ý gì chỉ muốn giúp nhưng lại bị thiếu niên tránh như đang phòng bị hắn, hắn lại khua tay trong nước không bao lâu đã chạm phải mắt cá chân của người đang muốn trốn thoát đi, đúng là ngoài ý muốn nên hắn cố gắng lại cẩn thận ôn nhu như trước.

Tay Đinh Thuần bị đạp một cái, Nhâm Phóng Ưu lại tránh khỏi không để hắn chạm phải, lặn ra xa một chút đến chỗ khác.

Đinh Thuần vừa không thể giải thích vừa nghi hoặc, quyết định cùng Nhâm Phóng Ưu giải thích cho rõ!

Tay hắn lại lần mò trong nước quyết tâm bắt được vị thiếu niên đang cố tránh đi này; Nhâm Phóng Ưu ngoái đầu nhìn lại thấy thế, sợ tới mức điên cuồng hô to, cũng không quản sẽ uống vài ngụm nước suối, ra sức muốn ngăn cản hắn.

“Dừng tay! Dừng tay!” Nàng miệng đầy nước, lẩm bẩm không rõ cố hô lên. Trong phút chốc nàng có cái ý tưởng, có lẽ cứ như vậy tự mình chết đuối thì tốt lắm, khả năng so với tình huống hiện tại sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hiển nhiên Đinh Thuần không rõ nỗi kinh hoàng của nàng, hắn không rõ nàng tại sao cứ trốn trong nước, như đang vội vã muốn che lấp gì đó.

Không muốn cứ theo đuổi để càng lúc càng nghi hoặc thêm nữa, Đinh Thuần quyết định muốn bắt nàng để hỏi cho rõ. Vì thế lần này một tay nắm được tay nàng, hắn sẽ không buông tay, nhanh chóng kéo người vào trong lòng mình, rồi hắn rõ ràng cảm nhận được thân hình nàng mềm mại đang lao đến người hắn.

Đó là -

Đinh Thuần lại sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc hướng xuống xem xét vẻ mặt Nhâm Phóng Ưu bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoảng hốt đến trắng bệch, đôi mắt to toát ra vẻ bất lực, như người bị luống cuống nên ngay cả năng lực ngôn ngữ đều không có, đôi tay nhỏ bé ngăn trở hắn, một đôi chân không kính nể muốn đá văng hắn, nàng điên cuồng chống cự lại sự tiếp cận của hắn không cho tới gần.

Dù nói như thế nào thì Nhâm Phóng Ưu là người luyện võ, chưởng lực của nàng không thể khinh thường; mỗi một cước, mỗi một chưởng đều mang theo lực nên dù cơ thể rắn chắc cũng vẫn chịu đau. Rốt cục sự tự chủ của Đinh Thuần hỏng mất luôn.

“Huỵnh thật sự là chịu đủ rồi!” Hắn hướng về phía Nhâm Phóng Ưu mà rống to, nhéo mạnh hai vai của nàng, kéo nàng áp vào lồng ngực của hắn, muốn dùng sức mạnh để kìm kẹp vị thiếu niên này không tung chưởng nữa, đem người này giam cầm trong đôi tay hắn.

Chính là xúc cảm vừa rồi chợt lóe đã nhanh biến mất vào lúc nãy, giờ hoàn toàn bị phóng đại gấp nhiều lần, hắn thật sự cảm nhận hai người đang dính sát vào nhau.

Đinh Thuần bị dọa sợ run, còn Phóng Ưu cũng sợ tới mức ngây ngẩn cả người.


Đinh Thuần rũ mắt xuống, đón nhận ánh mắt bối rối của nàng, trong ánh trăng sáng mờ ảo xem kỹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nhâm Phóng Ưu không biết làm sao nhìn hắn, thân thể mềm mại phấn hồng bị hắn kiềm chế vẫn không ngừng phát run.

Trong ánh mắt nhìn lẫn nhau đều có nỗi khiếp sợ nói không nên lời.

“Đệ là…… Không, nàng là……” Đầu óc Đinh Thuần vốn thông minh nhưng lần đầu không thể bình thường vận dụng, thân mình hắn ôm chặt nàng, được cảm thụ thân hình mềm mại của nữ nhân đầy đặn, thân mình hắn cũng thành thực phản ứng lại.

Phát hiện hắn đã nhận ra giới tính chân thật của mình, Nhâm Phóng Ưu xấu hổ dùng sức đẩy, lúc này đây nàng rốt cục thành công đẩy hắn ra. Hai tay che ở trước người mình, mái tóc đen mềm mại rối tung trước người nàng, dường như chẳng thể che lấp hết được làn da trắng noãn không tỳ vết, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm.

“Ngươi, tên hỗn đản này! Ngươi, vương bát dê con này! Ngươi điếc? Choáng váng? Hay là làm sao vậy? Không có nghe ta bảo ngươi đừng xuống dưới sao?” Nhâm Phóng Ưu thẹn quá thành giận rống to với Đinh Thuần, dùng phẫn nộ che dấu sự xấu hổ quẫn trí lúc này.

Giây lát sau Đinh Thuần rốt cục phục hồi lại tinh thần.

Nhâm huynh đệ của hắn…… Dĩ nhiên là một cô nương?

Trong đôi mắt đen của Đinh Thuần có thể hiện ý không thể tin, nhưng cũng có niềm kinh hỉ khó có thể phát hiện, chậm rãi sáng tỏ những phản ứng quái dị lúc trước của hắn đều là phản ứng theo bản năng của nam nhân nên có.

Hắn không có vấn đề, người có vấn đề là nàng!

Đinh Thuần tươi cười trở nên càng thoải mái, thậm chí còn mang theo vài phần mừng thầm – Nhâm huynh đệ của hắn là một cô nương. Nàng là một cô nương!

Cách nhau một khoảng không gian đầy hơi nước lượn lờ, Đinh Thuần nhìn nàng từng anh dũng hiên ngang nay mang theo vài phần bất an, vài phần quật cường cùng nét bướng bỉnh không chấp nhận thua, khuôn mặt nàng trắng nõn không hề bị sợ tới mức trắng bệch, mà là lộ ra sắc đỏ bừng mê người thèm nhỏ dãi – lòng bàn tay của hắn chợt ngứa, rốt cục hiểu được vì sao lúc trước lòng bàn tay chạm vào da thịt nàng cảm thấy non mềm giờ càng thấy nó trắng trẻo ngọc ngà.

Nhâm Phóng Ưu cách hắn vài bước, nửa như ngồi xổm ngập cả người trong nước, đôi mắt to thẳng tắp trừng trừng nhìn hắn, không có quên bên môi hắn tươi cười rất tự nhiên. Trong lòng nàng vừa tức vừa giận, vừa thẹn và quẫn trí, lại không nghĩ ra kế sách nào khả thi.

“Còn nhìn nữa ta liền khoét mắt của ngươi.” Hắn rất tự tại nhìn chăm chú nàng, toàn thân Nhâm Phóng Ưu dường như đang bị thiêu cháy.

Đinh Thuần khoanh hai tay lại, sau khi biết nàng thật sự là nữ nhi thì thái độ của hắn tự nhiên hơn.

Hóa ra việc tim hắn đập tăng tốc, việc hắn khó thở, tất cả đều là vì hắn gặp gỡ một mỹ nhân như thế, cũng chẳng trách lúc trước hắn không hiểu vì sao tâm ý rung động.

“Đến a, ta không ngại nàng hiện tại thử xem, ta nhất định không đánh trả.” Đinh Thuần ung dung nhìn nàng, bên môi nhợt nhạt ý cười, thật cao hứng chính mình chỉ đánh bậy đánh bạ nhưng lại làm cho người ta lao vào trong lòng hắn. (Sia: Híc, mặt dầy quá thể lun >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận