“Pet.”
Tạ Trì lại mở app ra.
Trong giao diện thiên phú, thiên phú màu đen đã được mở ra, là lĩnh vực ác ma của Tạ Tinh Lan, bên dưới vẫn còn có một thiên phú màu trắng đang đợi được mở ra.
【Bạn có muốn bỏ ra 300 điểm tích lũy để mở thiên phú không?】
Tạ Trì có cảm giác như đang bốc thăm trúng thưởng.
Khuynh hướng thiên phú của Tạ Tinh Lan rất rõ ràng, tương đối dễ đoán, xác suất tốt rất cao, còn anh thì làm thế nào cũng không thể đoán ra, rất có khả năng thiên phú sẽ vô dụng.
Tạ Trì ấn nút xác nhận, 5415 điểm tích lũy lập tức giảm còn 5115 điểm.
Ổ khóa trên thiên phú màu trắng từ từ được mở ra, lúc trông thấy cái tên, trái tim Tạ Trì trĩu xuống.
【Chúc mừng bạn đã thức tỉnh thiên phú: Cây bút họa sĩ.】
Vậy nên thiên phú của anh là thiên phú năng khiếu loại thứ nhất?
300 điểm tích lũy, Tạ Trì thở dài, anh không ôm hy vọng quét mắt nhìn xuống, lại ngẩn người ra.
【Cây bút họa sĩ, có thể hồi tưởng lại quá khứ không ai biết, có thể theo đuổi tương lai không thể nào đoán trước được, chính là cây bút đào bới mục nát, là cây bút tiên đoán.】
【Hiệu quả thiên phú: Những tác phẩm bạn vẽ ra có sự liên quan nhỏ bé tới các manh mối trong phim kinh dị.】
【Chú thích: Cần phát động linh cảm.
Bởi vì thiên phú tiêu hao quá nhiều “linh cảm” nên mỗi phim kinh dị chỉ có thể sử dụng một lần, nếu không đủ “linh cảm”, xin diễn viên không cưỡng cầu, nếu không có thể sẽ rơi vào trạng thái hóa điên.】
Tạ Trì nhìn hàng chữ này, hơi thất thần, nghĩ tới những giấc mơ thời niên thiếu của anh.
Anh từng kể với Lục Văn, có một khoảng thời gian tương đối dài, anh từng nằm mơ thấy rất nhiều đồ vật kinh dị khó hiểu, nghe thấy những tiếng động mơ mơ hồ hồ không rõ ràng.
Tạ Trì lại cúi đầu nhìn tin tức trên điện thoại.
Đây là nơi phát ra thiên phú của anh ư?
Những thứ anh mơ thấy đều thực sự tồn tại trong quá khứ, hoặc sẽ xuất hiện trong tương lai? Hoặc những điều trong giấc mơ kia vốn được che giấu dưới lớp vỏ bọc hiện thực bình thản? Tạ Trì hơi mờ mịt.
Anh là pet, là sản phẩm của hoán vị và tổ hợp gen, theo lý mà nói, không có khả năng chống lại những gen được thiết lập tốt, quay lưng trước những lựa chọn và ý nguyện nghề nghiệp của chủ nhân, nhưng anh có thể dễ dàng làm như vậy.
Cha mẹ hy vọng anh sẽ làm một nhà khoa học, hồi nhỏ anh cũng kiên định cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhà khoa học, nhưng vào một thời điểm mấu chốt kỳ diệu nào đó, anh lại có hứng thú sâu đậm với hội họa, cuối cùng đi chệch đường ray trở thành họa sĩ.
Chẳng lẽ do chịu ảnh hưởng từ những giấc mộng kia?
Tạ Trì nghĩ đến mức đau đầu, anh không nghĩ ngợi nữa, quay trở về thiên phú.
Trước mắt xem ra thiên phú có tính ứng dụng rất cao, khuyết điểm cũng rất rõ ràng ―― cần phát động linh cảm.
Thứ gọi là linh cảm này quá mơ hồ, không ai biết khi nào nó đến, bao nhiêu mới là đủ, cho nên tính ổn định của thiên phú quá kém, anh không thể trông cậy quá nhiều vào nó.
Nhưng chắc chắn 300 điểm này đáng giá.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Tạ Trì gửi tin nhắn cho Thẩm Dật.
Tạ Trì: “Có rảnh không? Gặp mặt đi?”
Nhất định Thẩm Dật biết dụng ý của anh khi tìm tới, anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần hỏi có thể hay không là được rồi.
Tạ Trì gửi xong nhìn đồng hồ, chín rưỡi tối, anh sợ làm lỡ Thẩm Dật và Túc Thanh “tiểu biệt trùng phùng”, lại gửi một tin nhắn khác.
Tạ Trì: “Nếu không tiện thì để lần sau đi.”
Thẩm Dật: “Tới phòng làm việc của tôi.”
Tạ Trì thoáng giật mình, Thẩm Dật trăm công nghìn việc dường như trả lời ngay tức thì?
Tạ Trì nói “Được rồi”, anh đang định truyền tống qua đó, đột nhiên nhận được tin nhắn của Túc Thanh: 【Thẩm Dật đang đợi cậu, cậu mau tới đi.】
Tạ Trì ngạc nhiên.
Đang đợi anh ư?
Anh vừa trả lời được rồi, Túc Thanh lại gửi thêm một tiếp tố xưng hô.
Tiểu Trì.
Tạ Trì bị dọa hú vía, đã lớn như vậy rồi, ngoài Tạ Tinh Lan ra chỉ có cha mẹ trên danh nghĩa của anh gọi vậy.
【Ừm…..Tiểu Thanh.
】
Nhất thời Tạ Trì còn chưa hiểu rõ được, tưởng rằng đó là một cách kết bạn làm quen giữa bạn bè với nhau, anh sợ sai sót, thế là bắt chước Túc Thanh gọi như vậy.
Túc Thanh: 【………..】
Tạ Trì: 【???】
Túc Thanh: 【Không có gì.】
Tạ Trì được quản lý của Thẩm Dật dẫn tới cửa phòng làm việc, vừa đẩy cửa đi vào đã trông thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang ngồi trên sofa.
“Ngồi đi.” Thẩm Dật chỉ về phía chiếc sofa đối diện.
Tạ Trì lịch sự ngồi xuống.
Thẩm Dật rót cho anh một cốc nước, đi thẳng vào vấn đề: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nếu tiện nói thì tôi sẽ nói.”
Tạ Trì cũng không ngại, Thẩm Dật chú trọng hiệu suất, nên bớt mấy khâu giả lả, đúng với ý anh, Tạ Trì nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh có phải pet không?”
Thẩm Dật ngạc nhiên thấy rõ, dường như không ngờ anh lại tư duy nhảy vọt như vậy.
“Cậu còn nghĩ nhiều hơn cả tưởng tượng của tôi nữa.” Trong mắt Thẩm Dật ẩn chứa mấy phần khen ngợi.
Tạ Trì không nói gì, đợi hắn trả lời.
“Có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không.” Thẩm Dật nói.
Tạ Trì chau mày lại: “Nghĩa là sao?”
“Gen của tôi từng được cải tạo một phần, nhưng không phải là pet được nuôi dưỡng trong tử cung nhân tạo như các cậu.”
Tạ Trì giật mình, nghe câu nói này của Thẩm Dật, anh đã mày mò được rõ ràng lai lịch của bản thân mình.
Anh thuộc thế hệ sau, khi mà việc buôn bán pet (sủng vật hình người) đã trở thành một sản nghiệp màu xám, có được thị trường khổng lồ.
Anh là pet đời thứ nhất, sau đó còn có các phiên bản cải tiến đời thứ hai, thứ ba, bởi vì những chuyện này có liên quan mật thiết tới bản thân nên Tạ Trì vẫn luôn chú ý sát sao.
Nghe lời Thẩm Dật nói, có lẽ vị trí thời kỳ của Thẩm Dật trước anh nhiều, hắn chỉ được thay đổi một bộ phận gen, nói rõ hắn vẫn là đứa con được sinh ra nhờ hành vi tình dục của con người.
Tạ Trì: “Cho nên anh có thể đại diện cho pet số 0?”
Thẩm Dật sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ gật đầu: “Cậu có thể cho là như vậy.”
“Có phải anh..
đứng ở phe đối lập với Pet không?” Giọng Tạ Trì chậm lại, thử dò xét hỏi.
Pet ra tay với Túc Thanh, có lẽ đã gần như chứng minh được lập trường của Thẩm Dật ở đối lập với phe Pet.
Thẩm Dật liếc nhìn anh thật sâu, cười bảo: “Đúng vậy.”
Dù đã đoán được phần nào, nhưng Tạ Trì vẫn không ngờ hắn lại thản nhiên thừa nhận như vậy.
“Bàn tay của Pet đã nhúng vào trong app rồi à?” Tạ Trì hỏi.
“Câu này của cậu không đúng lắm, có thể đổi cách nói khác phù hợp hơn.”
“Là gì vậy?”
Vẻ mặt Thẩm Dật trở nên lạnh lùng: “Bàn tay của Pet chưa từng rời khỏi app.”
Ánh mắt Tạ Trì trở nên lạnh căm: “Mục đích cắm rễ trong app của họ là gì?”
“Một hai năm trở lại đây là giết tôi.” Thẩm Dật hờ hững nói.
Tạ Trì nhìn chòng chọc vào hắn: “Bởi vì nguyện vọng của anh ư?”
Thẩm Dật ngạc nhiên trong thoáng chốc.
“Bảy, tám vạn điểm tích lũy còn chưa thể giải quyết nguyện vọng của anh, anh lại không đứng cùng phe với bọn họ, tôi đoán anh muốn phá hủy tổ chức Pet hoàn toàn? Cho nên bọn họ muốn tranh thủ giết anh trước khi anh thu thập đủ điểm tích lũy, hoàn thành tâm nguyện?”
Thẩm Dật âm thầm bất đắc dĩ, cậu nhóc này quá nhanh trí, đúng là không chừa cho hắn chút thể diện nào.
Hắn không nói lời nào, Tạ Trì liền biết là hắn đang ngầm thừa nhận.
Nhất thời Tạ Trì cảm thấy hơi phục trước một người như hắn, dám ước nguyện vọng lớn như vậy, chợt nhìn lại bản thân, đúng là rất vô tư.
Anh không có dã tâm như vậy, anh hận Pet, nhưng tuyệt đối không đến mức muốn cá chết lưới rách như vậy.
Tạ Trì nghiêm mặt lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Có một câu hỏi rất quan trọng, anh công khai tặng dao cho tôi ở trong show “Kinh dị liên hoàn”, liệu có phải bởi vì biết tôi là pet, cố ý kéo tôi xuống nước, ép tôi chọn đội? Khiến bọn họ hiểu lầm rằng, tôi và anh là cùng một bọn, đối đầu với bọn họ?”
Tạ Trì hận Pet, nhưng cũng ghét chuyện bị lợi dụng, nếu như đáp án là phủ định, về mặt tình cảm anh có xu hướng theo Thẩm Dật, nhưng nếu đáp án là khẳng định, anh và Thẩm Dật sẽ mỗi người một ngả.
Thẩm Dật cười mà không nói, hắn lấy một bức hình từ trong một tập tài liệu, từ từ giao cho Tạ Trì.
Tạ Trì đưa mắt nhìn, đồng tử mắt co lại.
Đó là bức ảnh chụp trong lúc anh đóng phim “Người yêu cương thi”.
Trong bức ảnh, đó là lần đầu tiên anh xuất hiện sau khi được Thiên đạo tái tạo lại cơ thể, ngón tay co lại, dường như trong tay đang nắm một thứ đồ vật.
“Chip?” Trái tim Tạ Trì trĩu xuống.
“Đúng vậy.”
Thẩm Dật nói: “Cậu có số hiệu, trong chip có công năng định vị, cậu vào app, người của Pet trong app đã biết rồi, nhưng khi đó bọn họ không quản cậu.”
“Cậu có biết vì sao không?” Thẩm Dật dừng lại một chút, cười như một con hồ ly ranh mãnh.
Tạ Trì yên lặng, đợi hắn nói tiếp.
“Bởi vì chip có chức năng tự hủy.”
Tạ Trì đột nhiên nín thở.
“Là con chip như này phải không?” Thẩm Dật lấy một con chip mà Tạ Trì quen đến mức không thể quen hơn từ ngăn kéo bàn trà ra, đưa cho Tạ Trì.
Tạ Trì kiểm tra một chút, xác nhận không sai, “Đúng vậy.”
Chip của Pet rất đặc biệt, anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Thẩm Dật gật đầu, lại lấy một chiếc máy thao túng trong ngăn kéo ra.
Hắn đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ.
Tạ Trì trơ mắt nhìn Thẩm Dật ném chiếc chip kia từ trên tòa nhà trăm tầng xuống, sau đó ấn nút bấm trên máy thao túng.
“Rầm”, một tiếng vang lớn.
Giữa không trung vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tạ Trì sa sầm mặt trong tiếng nổ lớn.
Thẩm Dật quay trở về rồi ngồi xuống, từ tốn nói: “Bọn họ mặc kệ cậu, bởi vì cậu chưa làm ra bất cứ chuyện gì uy hiếp tới tổ chức, bọn họ có thể lập tức làm nổ chip, chẳng cần tốn nhiều sức lực đã có thể khiến cậu chết không có chỗ chôn.
“Nhưng sau đó, nhờ app mà chip của cậu được tách ra, cậu thoát khỏi bàn tay khống chế của họ.
Bọn họ lập tức chú ý tới điểm này, nhưng khi đó cậu vẫn còn yếu, người của Pet ẩn giấu rất sâu trong app sẽ không bại lộ ra chỉ vì một người.
Bọn họ dành rất ít sự chú ý cho cậu.”
“Theo lượng phim kinh dị cậu đóng nhiều lên, tin tức về cậu cũng bị lộ nhiều ra.
Chuyện hai nhân cách đã đủ khiến họ khủng hoảng, điều này chứng minh cái gì, tôi nghĩ cậu biết rất rõ ―― Pet không thể có gen có vấn đề, bọn họ không thể mắc bệnh, nhưng cậu có thể chia nhân cách ra, cậu mắc bệnh tâm lý.”
Tạ Trì trầm mặc không nói gì cả.
Thẩm Dật nói: “Cậu là dị thường, là pet biến dị đẳng cấp, làm trái nòng cốt của tổ chức bọn họ, là sự tồn tại mà bọn họ không tài nào hiểu rõ.”
“Hơn nữa cậu leo lên quá nhanh, trở thành mối uy hiếp với họ.”
“Túc Thanh chỉ là bạn trai của tôi, bản thân em ấy không gây uy hiếp với pet, bọn họ chỉ giận cá chém thớt, muốn hốt gọn một mẻ mà thôi, nhưng cậu thì khác.”
Thẩm Dật nhấp một ngụm nước: “Tôi có thể nói rõ cho cậu, trong app, tổ chức Pet chỉ nhận thức theo chip, bởi vì lòng người anh lừa tôi gạt, chỉ chip có thể giám sát tư tưởng nắm giữ sinh mệnh mới là thứ khiến họ yên tâm nhất.
Từ lúc cậu không còn chip nữa, cậu đã mất tư cách theo phe của họ rồi, cho dù cậu có quy hàng, bọn họ là tổ chức “một là một hai là hai”, không có chỗ cho trung lập, pet không thể khống chế chính là kẻ địch của họ.
Cho nên thậm chí bọn họ còn không buồn hỏi lập trường của cậu, đã phái Thành Châu đi giết cậu rồi.”
Tạ Trì mím môi, anh trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên bảo rằng: “Cảm ơn anh đã giải thích rõ ràng.”
Tạ Trì không phải người không hiểu chuyện.
Những lời này của Thẩm Dật, đã cho anh thấy rõ động cơ của Thẩm Dật.
Từ khi anh mất đi con chip, chiếc kiếm treo trên đỉnh đầu đã lung lay sắp rơi xuống rồi.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ rơi xuống, anh không thể tránh được, không phải Thẩm Dật muốn trói buộc anh, mà anh chỉ có thể lựa chọn hắn.
Tạ Trì cũng không hối hận hay tiếc nuối, sau khi biết chip sẽ nổ, phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy may mắn.
Chí ít hiện tại anh còn có thể nắm giữ vận mệnh của mình, chứ không bị ép phục tùng, như một cỗ máy chấp hành nhiệm vụ một ngày nào đó cũng chết một cách vô nghĩa giống như Thành Châu.
Bây giờ anh vẫn còn tự do, còn anh trai, anh còn có thể lựa chọn phản kháng.
Mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều rồi.