Cửa ải thứ ba: Trò chơi trốn tìm (8)
“Trong gương người bắt quỷ.”
“Chúng ta chỉ cần vào thế giới trong gương là được,” Tạ Trì nói, “Mà biện pháp để vào thế giới trong gương, thực ra rất rõ ràng.”
Tạ Tinh Lan nói: “Nằm vào quan tài, đậy kín ván quan tài lại.”
Tạ Trì bật cười.
Tạ Tinh Lan đi về phía quan tài, nói rằng: “Mặc dù anh là quỷ yếu, nhưng đây chỉ là thân phận trong trò chơi trốn tìm mà thôi, nói thẳng ra vẫn là người, theo quy tắc tương phản, bên ngoài gương là quỷ bắt người, bên trong gương đương nhiên là..
người bắt quỷ.”
Giọng hắn nhẹ bẫng, không còn một chút xíu chật vật của lúc trước nữa, hắn tùy ý ném thi thể của kẻ địch ra, bản thân nằm vào trong ngôi mộ vĩnh hằng.
Tạ Tinh Lan khép đôi chân thon dài lại, đặt lưng nằm thẳng xuống, cái đầu đặt ngay ngắn, hai tay chắp trước bụng.
Làn da nhợt nhạt, áo quần đen nhánh, ngũ quan yêu dị bí hiểm, lại tăng thêm sự chết chóc cho chiếc quan tài, hắn như một ma cà rồng anh tuấn ngủ say trong quan tài.
Tạ Tinh Lan tự đóng nắp quan tài lại cho bản thân, nhắm mắt lại.
【Ủa má??? Tiêu rồi em lại không hiểu gì nữa!】
【Ảnh bị quỷ mạnh khống chế à? Sao lại nằm vào trong quan tài chứ?】
【Đẹp trai quáaaa Tạ Vampire!!】
【Đóng nắp quan tài của anh lại!】
..
Trong phòng khách mời, Thẩm Dật trông thấy hành động của Tạ Trì, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, lập tức hài lòng nở nụ cười.
Dường như nam khách mời cũng nhìn ra được một chút mánh khóe, giật mình mấy giây, bừng hiểu ra: “Hóa ra là như vậy!”
Anh ta nghĩ mà thấy hơi sợ hãi trong lòng, cửa ải này đổi lại là anh ta có không ít đạo cụ trong tay cũng chưa chắc đã có thể vượt qua, thực ra phương pháp phá vỡ cục diện không khó, nhưng để có thể nghĩ ra được lại rất khó khăn.
Đầu tiên phải ý thức được bị quỷ bắt mới là cách chính xác, bước này bản thân nhất định phải có võ lực, sau đó cần tìm ra được manh mối trong cây kéo, kế tiếp phải ý thức được bí mật nằm dưới mặt kính mờ, cuối cùng không thể bị làm cho rối loạn để tìm ra biện pháp trở thành con quỷ trong gương.
Những điều này yêu cầu quá cao với tâm tính và trí thông minh của diễn viên, không cẩn thận thì chỉ có một con đường chết, hơn nữa sai lầm mà người thông minh thường phạm phải nhất chính là… tự cho rằng mình thông minh, ví dụ như Du Cảnh.
Mẹ Du Cảnh cười khẩy nói: “Cậu ta đang làm cái gì vậy? Trải nghiệm tâm lý của Vô Diện à?”
Nam khách mời liếc nhìn bà ta một cái, lúng túng nhỏ giọng nói: “Có lẽ ban nãy bà mải chú ý con trai mình, không để ý tới chi tiết trong phim ngắn, tất cả các quy tắc trong phim này đều tương phản.”
Mẹ Du Cảnh suy tư trong chốc lát, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, nụ cười hơi gượng gạo: “Ra là vậy.”
Bàn tay bà lại càng siết chặt ly thủy tinh, mu bàn tay nổi gân xanh.
Đúng lúc này Thẩm Dật liếc mắt qua nhìn bà.
Người phụ nữ nhớ lại trước kia anh ta gọi con trai mình là “phế vật”, lúng túng muốn chui xuyên qua tâm trái đất.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, người phụ nữ cúi đầu nhìn, là một tin nhắn do Du Cảnh gửi tới: Mẹ à, độ khó vượt kiểm soát, may mà có mẹ, con ra cửa thứ hai trước, nhất định sẽ đứng đầu.
Gương mặt người phụ nữ hết sức khó coi, thầm nói một tiếng “Đồ vô dụng”, trong lòng hết sức nóng nảy, dường như nhụt chí mà bỏ điện thoại xuống bàn, không có tâm trạng nào để trả lời Du Cảnh.
Thẩm Dật thấy thế cục đã định, bèn cho điểm cao nhất rồi rời đi.
Lúc Tạ Tinh Lan mở mắt ra, đập vào mắt là máu đỏ che ngợp bầu trời.
Vẫn là mê cung quen thuộc có ánh sáng xanh thẫm soi chiếu, điểm khác biệt là ở nơi này, bất luận là mặt kính hay mặt đất, đều có máu đặc quánh dính dấp khắp nơi, vừa ngột ngạt đè nén lại toát lên sự điên cuồng.
【Thế giới trong gương!】
Phía sau có tiếng nước chảy “tí tách”, “tí tách”, Tạ Tinh Lan vừa quay đầu lại, đột ngột trông thấy thi thể treo trên mặt kính.
Thi thể bị treo ngược, cái đầu chúc xuống, một cánh tay rơi xuống vũng máu dưới đất, Tạ Tinh Lan chau mày tiến lên dò xét, phát hiện cánh tay của thi thể này bị giật mạnh xuống.
Chỗ tay đứt lìa vẫn còn đang rỉ máu.
“Anh à, trông người này khá quen mắt.”
Tạ Tinh Lan túm mái tóc của người treo lủng lẳng kia lên để nhìn gương mặt anh ta, chính là Mập.
Tạ Tinh Lan lấy khăn trong túi áo ra lau máu trên ngón tay, lần theo bản đồ mê cung trong trí nhớ để đi về phía trước, cứ đi được mấy bước là hắn lại trông thấy một thi thể.
Nơi này có thi thể vẫn còn mới, cũng có thi thể đã thối rữa hơn nửa.
Thế giới ngoài hiện thực thì sạch sẽ, còn thế giới trong gương mới là luyện ngục máu tươi.
Tạ Tinh Lan như có điều suy tư, chắc hẳn “quỷ gương” dựa vào năng lực đặc thù của mình để giết người ở thế giới hiện thực, sau đó kéo thi thể vào trong gương để che giấu.
“Anh à, anh không phát ra tiếng bước chân.” Tạ Trì nói.
Bấy giờ Tạ Tinh Lan mới chú ý tới điều này, trước đó hắn không đặt sự chú ý ở đây.
Hắn dừng lại một chút, sắc mặt có vẻ kỳ lạ: “Hình như anh có khả năng dịch chuyển.”
Tạ Trì chậc một tiếng.
【Vậy là biến thành quỷ rồi à?】
【Cảm giác rất mạnh mẽ.】
“Chắc chắn Vô Diện ở đây ――” Tạ Tinh Lan còn chưa dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, thoáng trông thấy một bóng đen đang chạy ra lối rẽ.
【Vô Diện aaaaaaaaa】
Bóng đen đang đi xa dần, dường như đang cố gắng che giấu tiếng bước chân, nhưng tiếng bước chân vẫn hết sức rõ ràng như cũ.
Chỉ có thể là Vô Diện.
Tạ Tinh Lan nhún vai nhoẻn cười, hai tay đút trong túi, bờ vai thả lỏng ra, giống như đang dạo bước: “Hắn trông thấy anh rồi, biết anh đã vào đây, để anh chơi với hắn ta một lát.”
“Thật xấu xa.” Tạ Trì than một tiếng từ đáy lòng.
Trên gương mặt Tạ Tinh Lan nở nụ cười thích thú như mèo vờn chuột.
Trò chơi “quỷ gương” bắt con mồi đã kết thúc, bây giờ là lúc..
con mồi bắt “quỷ gương”.
Trong mê cung yên tĩnh, Vô Diện đang chạy trốn, rõ ràng hắn đang cố gắng che giấu tiếng bước chân, nhưng động tác nhỏ bé rơi rớt lại vào tai Tạ Tinh Lan lại vang như trống nổi.
Bắt Vô Diện là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong lối đi nhỏ hẹp dài thật dài, Vô Diện đang bạt mạng chạy, bởi vì gần như không có thị lực nên hắn luôn bị vấp ngã bởi thi thể chắn ngang giữa đường.
Đây đều là những kẻ hắn đã giết, trước kia hắn tùy ý bày bừa những thi thể này.
“Tự chui đầu vào rọ rồi.” Trước mặt đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp đầy ý giễu cợt.
Vô Diện lập tức dừng chân lại, cả người run lên như máy lắc rây, đó là nỗi sợ hãi đến từ thẳm sâu trong lòng.
Kẻ trước mặt hắn là quỷ!
Hắn ở thế giới hiện thực là quỷ, ở thế giới trong gương là người! Mà người đàn ông trước mặt ở bên ngoài là người, nhưng ở thế giới trong gương là quỷ!
Giờ đến lượt anh ta bắt hắn!
Cảm giác được người đàn ông kia tới gần, Vô Diện lập tức quay đầu bỏ chạy.
Hắn trốn sau một mặt kính, đang muốn thở, sau lưng đột nhiên lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Vô Diện như ngã xuống hố băng, máy móc mà gượng gạo xoay cổ lại.
Tạ Tinh Lan đứng sau kính, mặt kính nhuốm máu soi rõ gương mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn.
Hắn duỗi tay ra, đôi tay tái nhợt dễ dàng xuyên qua mặt kính xanh lục, đụng vào bả vai của Vô Diện.
Vô Diện không thể động đậy được nữa.
Một tay Tạ Tinh Lan nắm chặt cằm của hắn, tay kia giữ lấy gáy hắn, nhẹ nhàng bẻ một cái, “rắc” một tiếng.
Khoảnh khắc cuối cùng, bên tai Vô Diện là tiếng thầm thì như ác mộng, “Game over.”
Cổ của hắn bị bẻ gãy, cái đầu dần dần vô lực mà gục xuống.
Trên mặt kính xanh lục đối diện phản chiếu gương mặt méo mó xấu xí của Vô Diện.
Ánh mắt Tạ Tinh Lan hững hờ, tiện tay đẩy một cái, đẩy thi thể Vô Diện ra nằm giữa những thi thể kia.
Vô Diện chúc đầu ngã vào lẫn trong đó, chẳng khác gì những kẻ đã bị hắn giết chết, thứ nghênh đón hắn là bóng tối vĩnh hằng.
“Thiên tài cô độc tột cùng”, anh ta đã chết trong chính trò chơi mình tạo nên.
Kẻ săn đuổi huênh hoang, cuối cùng lại bị chính con mồi của mình giết chết.
【Trời máaaaaaa!!!!】
【Mặc dù em không hiểu nhưng mà nhưng mà!!!!!!!!!!】
【Ngầu quáaaaaaaaa】
【Cái kết này!!!!】
【Tự chui vào rọ, xem hả hê quá!! Bị ngược lâu như vậy!!!】
【Follow ngay! Má ơiiiiii!!!】
【Xin hãy nhận lấy đầu gối của em!!!】
【Em coi như cũng hiểu được đại khái, tự cho rằng mình thông minh sẽ chết, mà ngu thì cũng ngỏm củ tỏi, nói thẳng ra là cửa ải này vẫn phải dựa vào trí thông minh, ôi má ơi!!!】
Ở gian phòng khởi động, nhóm người mới còn sống tập hợp một chỗ, cùng nhau ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trên màn ảnh, sắc mặt mỗi người một khác, kẻ thì gượng gạo người lại tươi cười.
Lục Văn trước giờ vẫn luôn kiệm lời cũng không màng tới mọi người bên cạnh, kích động thốt lên: “Anh Tạ bá đạo quá!!”
Du Cảnh đang được mấy người xum xoe xung quanh tái mét mặt mày, sự phong độ nhã nhặn, bình dị thân thiện trước đó biến mất, trong mắt bấy giờ chỉ còn nỗi oán hận và vẻ âm hiểm.
Du Cảnh nhìn chòng chọc chàng trai hờ hững và xa cách trên màn ảnh, cảm giác khó chịu thuận thế leo lên, kéo lý trí và tôn nghiêm của hắn đi từng chút, từng chút một.
Thế mà hắn lại thua! Bị thua bởi tên Tạ Trì mẹ từng nhắc tới!
Mấy tên tân binh vốn đang lấy lòng hắn đều lúng túng không thôi, bắt đầu giả câm giả điếc, lặng lẽ dịch sang bên cạnh, sợ bị tai bay vạ gió, trong chớp mắt, chỉ còn một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Du Cảnh.
【Phân đoạn bình thường thích nhất hôm nay lại thấy hơi nhàm, chắc tại không còn hồi hộp nữa.】
【Ý đồ của mẹ Du Cảnh coi như thất bại rồi, haha hả hê quá, bà ta có cho con mình điểm cao, có đút lót khách mời thế nào cũng không đuổi kịp Tạ Trì.】
【Vậy mà em gái của Nhậm Trạch không xuất hiện trong gameshow, tiếc hùi hụi à.】
Nhậm Trạch đang ngồi lẩm bẩm trong góc phòng.
“Huhuhu ảnh đẹp trai quá, em muốn cưới ảnh!!”
Nhậm Trạch đen mặt, bĩu môi nói: “Nếu không phải anh bị cướp cơ hội, còn lâu anh mới thua cậu ta.”
“Anh à, anh là cái đồ khẩu thị tâm phi, lúc anh ấy nằm vào quan tài, em nghe thấy rõ anh thốt lên “Đạ mấu siêu vãi nồi” trong lòng.”
“………” Nhậm Trạch không nhịn được nữa, gương mặt đỏ lên hơi khả nghi, “Em ngậm miệng lại cho anh!”
“Anh à, em muốn xin chữ ký anh ấy.”
Bị em gái đu idol giày vò sợ quá rồi, Nhậm Trạch từ chối ngay tắp lự: “Không được!”
“Em cứ muốn đấy! Thân thể này có phần của anh cũng có phần của em, sao lại không cho em đi xin chữ ký chứ?”
Nhậm Trạch đang đôi co với em gái, ở bên kia, Du Cảnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn mấy tay tân binh đang tránh xa mình, lạnh lùng nói: “Như vậy không công bằng, cậu ta được đặc cách tiếp tục, tôi lại bị tước mất cơ hội, nếu tôi cũng được đặc cách tiếp tục, tuyệt đối sẽ không thua.”
Mấy tân binh khác không muốn đắc tội Du Cảnh, gật đầu nói phải, Nhậm Trạch thì ôm cánh tay ngồi ở đó, khinh thường thở hắt ra, thầm nghĩ cái tay Du Cảnh này không chịu chấp nhận thua.
Ánh mắt Du Cảnh trở nên lạnh lùng.
Trong phim ngắn, màn hình điện thoại của Tạ Tinh Lan sáng lên.
【Chúc mừng bạn hoàn thành phim ngắn “Trò chơi trốn tìm”, sẽ dịch chuyển ngay lập tức.】
Tạ Tinh Lan quay trở về gian phòng khởi động.
“Anh à, em ra nhé.” Tạ Trì nói.
“Được rồi.”
Lục Văn chen lên chúc mừng, Tạ Trì mỉm cười đáp lại.
Anh đảo mắt đếm, nơi này tính cả anh thì còn lại bảy người, nói cách khác, bởi vì tạm dừng giữa chừng, có ba người chết trong “Kinh dị liên hoàn”.
Nhóm người mới ồn ào thi nhau chúc mừng đôi câu, Tạ Trì đáp từng người một.
Du Cảnh lạnh lùng nhìn mọi người ở bên đây trò chuyện vui vẻ.
Trong lúc đợi kết quả, Tạ Trì khiêm tốn tìm một vị trí trong góc để ngồi dựa một lúc, tất cả mọi người đều đã biết rõ ai đứng đầu, Du Cảnh cũng không muốn nán lại nơi này nữa, hắn nhét điện thoại vào trong túi đi ra cửa, lúc đi ngang qua Tạ Trì, đột nhiên dừng chân, hơi nghiêng người cười lạnh nói: “Cậu đừng hòng so với tôi, lần này chỉ là may mắn thôi, đắc ý lắm phải không? Giả vờ giống phết nhỉ.”
Tạ Trì hơi cạn lời, nhấc mí mắt lên nhìn hắn ta, trong đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng: “Anh là ai?”
Nhậm Trạch ở bên cạnh trố mắt ra.
Du Cảnh gần như tức đến nổ phổi, gân xanh nổi rần rần trên trán, cuối cùng phải kiềm chế lắm mới không ra tay: “Cậu giỏi lắm.”
Tạ Trì mỉm cười: “Không cần anh nói, tôi biết mà.”
Du Cảnh nghẹn họng, cười gằn nói: “Tốt nhất cậu đừng để rơi vào tay tôi.”
Tạ Trì nhún vai, không thèm để tâm.
Du Cảnh đi rồi, Tạ Trì cũng cảm thấy không có gì thú vị, đứng lên định bụng rời đi, Nhậm Trạch ngồi bên cạnh đột nhiên ngã khỏi ghế, Tạ Trì nhanh tay lẹ mắt đỡ anh ta lên, anh ta ngồi trên ghế lắc đầu, dường như rất đau đầu.
“Anh sao vậy?” Tạ Trì tỏ vẻ thân thiện theo thói quen, nghiêng người ân cần hỏi.
Một giây sau, Nhậm Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, Tạ Trì đối mặt với một đôi mắt hết sức hưng phấn.
Hưng phấn?
Tạ Trì mờ mịt trong thoáng chốc, lại chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy dường như trong mắt Nhậm Trạch có những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
“Anh không sao thì tôi đi trước nhé?” Tạ Trì dịu dàng nói.
Tạ Trì vừa đi được hai bước, tay áo bị người ta túm chặt lấy.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía bên này, Lục Văn cũng sợ Nhậm Trạch tính tình khó chịu sẽ gây khó dễ cho Tạ Trì, nghiêm mặt đứng bên cạnh Tạ Trì.
Tạ Trì khẽ chau mày lại gần như không thể nhìn thấy, nhưng vẫn tốt bụng hỏi: “Sao vậy? Có việc gì à?”
Cái người đàn ông đẹp trai to con thân cao mét tám kia đột nhiên đong đưa tay áo anh, vẻ mặt thẹn thùng ỏn ẻn nói: “Anh à, em là fan của anh, anh ký tên cho em được không?”
Sau khi Tạ Trì xác định tai mình không có vấn đề gì, gương mặt không thể tin: “………”
Nhậm Nhiễm thấy anh không nói lời nào, còn tưởng là ngầm đồng ý, vội vén tay áo lên, duỗi cánh tay ra.
“Em không mang giấy, anh à, anh ký vào đây nhé?”
Ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tạ Trì cúi đầu, nhìn cánh tay đàn ông lông lá lù xù kia, ánh mắt càng thêm âm trầm.