Sau khi cảm giác đói tới nỗi ruột gan cồn cào biến mất, nó lập tức cảm thấy mệt mỏi.
Ăn no rồi thì không cần phải đi tìm đồ ăn nữa, lại có thể nằm ngủ dưới ánh mặt trời rồi.
Chiều hôm nay, quất miêu vẫn tìm một nơi có ánh mặt trời dưới bóng cây nằm bò, ngủ khi no đúng là sướng.
…Khi Hạ Thi Kết dọn dẹp tủ lạnh, cô mới phát hiện ra miếng thịt ức gà kia đã biến mất, đang cảm thấy kỳ lạ thì lại thấy đĩa đựng thịt đặt trên bàn cơm, bây giờ cô mới rõ, chắc là An An cầm đi.
Hạ Thi Kết đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn về phía sân sau, chỉ thấy con gái mình đang ngồi vẽ tranh dưới bóng cây.
Cô vừa định đẩy cửa đi ra ngoài thì lại thấy một con quất miên đang nằm ngủ ngon lành bên chân cô bé.
Cô ngừng thở nhìn một lát, bàn tay nắm lấy then cửa cũng buông ra, quyết định không quấy rầy bọn họ.
Nhưng Hạ Thi Kết vẫn không nhịn được cầm lấy điện thoại chụp một tấm ảnh cho An An và quất miêu.
Sau khi chuyển nhà, cô vẫn luôn thử tìm một công việc, nhưng nơi này khá hẻo lánh, gần đây ngoài một phố buôn bán ra thì chỉ có mấy trường học, muốn tìm thấy một công việc tốt cũng chỉ có thể đi tới trung tâm thành phố cách đây mười đến hai mươi kilomet.
Không tìm được việc làm cô cảm thấy không biết quyết định mang An An tới thành phố Đông Hải có phải là một quyết định chính xác hay không.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô bé an tĩnh ở bên quất miêu, trong lòng cô tràn ngập một cảm giác cảm động không tên, cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Buổi tối.
Giống như ngày thường, Hạ Thi Kết ăn cơm xong sẽ dẫn Hạ An An đi làm vài chuyện theo lời dặn của bác sĩ tâm lý, tiến hành dẫn đường cô bé.
Hy vọng cô bé có thể khôi phục năng lực giao lưu với thế giới bên ngoài.
Nhưng cô còn chưa kịp tiến hành thì Hạ An An đã cầm một cái đĩa trống đi tới.
“An An, sao thế? Con chưa ăn no à?” Hạ Thi Kết dịu dàng hỏi.
Hạ An An lắc đầu, nôn nóng chỉ vào đĩa như đang muốn nói gì đó, rồi lại không biết phải biểu đạt thế nào.
Hạ Thi Kết thấy cô bé nóng nảy bèn trấn an: “An An đừng vội, con chậm rãi nói cho mẹ nghe, được không nào?”Sự nôn nóng trong mắt cô bé biến mất một ít.
Cô bé cầm đĩa đưa về phía Hạ Thi Kết, môi mấp máy, khó khăn nói ra một chữ: “Thịt.
”Có lẽ là vì quá lâu không mở miệng nói chuyện nên lời nói có vẻ mơ hồ không rõ.
Nhưng lại làm Hạ Thi Kết ngây người.
An An nói chuyện?Cô khiếp sợ, kích động, quá nhiều cảm xúc làm cô quên mất đáp lại An An.
An An nóng nảy, giọng nói mang theo sốt ruột lặp lại thêm một lần: “Thịt.
”Lần này, chữ nói ra rõ ràng hơn nhiều.
.