-Hey, làm gì mà ngồi thẫn thờ đẫn đờ thế?- Nhi vỗ bộp vào vai Lâm làm cậu giật nảy mình. A! Nhi nghi lắm nhé! Sao lại giật mình? Chẳng phải các cụ có câu "Có tật giật mình sao"?
-Ê, sao thế? Khai nhanh- Nhi ngồi xuống ghế cùng Lâm hỏi.
-Phương chắc nhiều ng hâm mộ lắm nhỉ?- Lâm chợt nói, giọng trùng xuống buồn buồn làm Nhi chả hiểu mô tê gì. Xem nào, ừm... Phương xinh đẹp, hiền dịu, lại là con nhà gia giáo, học giỏi, nữ công gia chánh trên cả tuyệt vời. Úi! Nếu Nhi mà là con trai thì trả yêu từ lâu rồi. À mà khoan...ko lẽ tên Lâm này...
-Mi yêu Phương hả?- Nhi nhìn Lâm săm soi. Đáp lại là 1 cái thở dài của cậu. Yêu Phương thì chỉ là tình yêu đơn phương thôi. Phương đâu chú ý đến cậu cơ chứ.
-Ê,vậy là yêu rồi nha! Ủa, mà sao ko tỏ tình?
-Phương có yêu đâu mà tỏ với chả tình- Lâm lại thở dài não nề.
"BỐP"- cậu hứng trọn 1 cái đánh vào đầu từ Nhi.
-Này, mi học đâu đến nỗi nào hả? Tưởng con gái dễ dàng cho con trai đi kè kè bên mình mãi ý. Phải thế nào đấy chứ. Đúng ko?- Nhi mắng xối xả vào mặt Lâm
-Thì bạn thân cũng có thể mà- Lâm xoa xoa cái đầu bị "trấn thương''. Nhi đúng là sư tử. Ở với Phương 11 năm mà có bao giờ cô ấy đánh cậu thế này đâu cơ chứ.
"BỐP"- tiếp tục, Lâm hứng trọn 1 cú đánh nữa từ Nhi.
-Chất xám của mi để đâu thế hả? Mi với Phương quen nhau đến 11 năm. Nó lại là ng tinh tế, nhạy cảm. Chả lẽ ko biết đến tình cảm của ngươi? Với tính của Phương, nếu nó mà ko thích thì đã khéo léo nói ra từ lâu rồi chứ ko im lặng đâu- Nhi tiếp tục bài ca xa xả vào mặt Lâm. Cậu đường đường là Nga hoàng tương lai đấy!
-Vậy có nghĩa là Phương đã biết và cô ấy.....đồng ý hả?- khuôn mặt Lâm chợt vẽ nụ cười, ko còn ủ rũ như ban nãy. Ui da, nhưng mà Nhi đánh thì đau thật đấy.
"BỐP"- Nhi tiếp tục "tung chưởng"
-Não ngắn. Ko mau tỏ tình đi. Để ng khác cướp mất là Bạch Nguyệt Nhi này xử Nguyễn Hoàng Lâm đầu tiên đấy- Nhi giơ tay thành hình nắm đấm hù dọa.
-À mà này. Sao tớ quen Phương 11 năm, nghĩ là lúc 7t tớ đã gặp Phương. Mà 3 bọn cậu là bạn thân, đến khoảng năm 12t cậu mới ra nước ngoài. Trong khoảng 5 năm đó tớ ko gặp cậu nhỉ?- Lâm xoa xoa cằm phân tích rồi hỏi.
-Thế mi biết cô gái này chứ?- vừa nói, Nhi vừa tháo kẹp tóc thả mái ngố xuống, chia đôi mái tóc mình vắt sang 2 bên dùng tay cố định lại.
-Cậu của ngày hôm qua khác ghê gớm- Lâm gật gù nhớ ra. Khi đó Thoại Anh thì cậu có quen, ngoài ra. Thường trực và cạ cứng của 2 cô nàng này là 1 cô nhóc tinh nghịch khác với tím tóc 2 bên xoăn lọn và mái ngố đáng yêu. Hoá ra vẫn là ng quen cả.
-Cảm ơn nhé! Nhất định tớ sẽ hậu tạ- Lâm cười tươi rồi chạy đi, trên môi nở nụ cười tươi.
Chỉ còn mình Nhi khoanh tay đứng đó, khóe môi cong lên thành hình bán nguyệt chúc phúc cho cô bạn của mình. À mà quên mất. Giờ ăn! Chết rồi! Về nhà thôi!