Mất đi linh hồn của tập đoàn rắc rối, cả nhóm ko ai nở đc nụ cười tươi. Có cười họa chăng đó chỉ là nụ cười xã giao, nụ cười gượng gạo mà thôi.
- - - -
Mọi chuyện trôi qua thật nhanh. Trong đầu Phong vẫn còn vẹn nguyên cái kí ức hôm đi biển định mệnh đó. Nó như 1 thước phim hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Phong đang tự dằn vặt mình trong qúa khứ, trong nỗi ám ảnh. Mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn lọn; đôi mắt màu cà phê trong veo, long lanh; đôi môi luôn nở nụ cười tươi tắn, lạc quan.
Hôm nào cũng vậy, khi hoàng hôn buông xuống là lúc Phong lại lái xe ra biển thủ thỉ như đang nói chuyện với ai đó. Ban ngày là 1 vị TGĐ lãnh đạm và đầy quyết đoán, ban đêm là 1 Huyết Long máu lạnh. Cậu hiền nhất là khi về với biển. Phong coi biển và ng con gái đó là 1. Nói chuyện với biển cũng chính là nói chuyện với Nhi, mặc dù đáp lại chỉ là tiếng sóng vỗ rì rào.
Đông qua, xuân đến rồi hè nối tiếp. Tất cả lại thêm 1 tuổi mới. Phương, Thoại Anh, Long, Lâm và Phong đón tuổi 20, cái tuổi đẹp nhất đời ng.
- - - - - - -
-Tiểu thư. Tất cả đã chuẩn bị xong rồi ạ- ng vệ sĩ cúi đầu kính cẩn.
-Đc rồi. Ng nói với ba mẹ ta chưa?- cô gái đc gọi là tiểu thư đang đeo 1 chiếc vòng cổ vào hỏi.
-Dạ. Thưa rồi ạ.
-Ko uổng công ta chuẩn bị mấy năm trời. Ngươi thấy ta thế nào?
-Tiểu thư thực sự rất giống cô gái đó. Nhưng vì cái gì cơ chứ?
-Vì ng ta yêu