-Sao cứu tôi?- Hải Anh vẫn nhìn trân trân vào Nhật khiến anh nhất thời bối rối.
A ha! Là vì anh có 1 lòng thương ng nồng nàn sâu sắc ý mà. Đúng đúng. Trên thế gian đâu ai từ bi đc như ta. Đệ tử Bồ Tát là đây(ms đầu còn ấn tượng tốt. Giờ thì tắt ngay loa đê để ta còn chuyển cảnh!)
-Vì em là thiên thần biển.
Nhật trả lời đầy ẩn ý. Ngay lúc đó, 1 cô hầu bước vào mang đồ ăn đến cho Hải Anh. Nhìn thấy đồ ăn, mắt cô bé sáng rực còn hơn đèn đường(!). Minh Nhật chợt mỉm cười, nụ cười đẹp và chói lòa như ánh nắng mùa hạ.
-Anh ko ngờ là em lại tham ăn đến thế đấy- anh chống tay nở nụ cười châm chọc nhìn Hải Anh.
-Kệ em. Em ko có tư tưởng định làm ng dây mà phải giữ eo- Hải Anh vừa ăn vừa trừng mắt nhìn lại Minh Nhật. Anh chợt bật cười lớn, cô bé này, vui qúa đi. Dám trừng mắt nhìn cậu cơ đấy.
Ngoài ô cửa kính, mùa hạ đang gõ cửa trở về. Tiếng chim hót ríu ran, ồn ã. Những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi. Ngoài vườn, những bông hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương ngào ngạt. Những cánh bướm mỏng manh chấp chới trên nền trời xanh. Mặc dù những bông hoa kia muốn níu giữ cánh bướm đó ở lại nhưng điều đó là ko thể. Là trái với quy luật thiên nhiên. Trái với sự sắp đặt của Thượng đế.
Hải Anh như cô công chúa chơi đùa trong vườn thượng uyển, dưới sự bao bọc của Minh Nhật. Anh coi Hải Anh như 1 viên ngọc tinh khiết, mặc dù viên ngọc ấy đã nhiều lần làm anh đau đầu khổ sở. 1 cô bé thật nghịch ngợm và bướng bỉnh luôn cãi lại anh. Dù trong trường hợp nào thì anh cũng phải bó tay chào thua!