Ngoại trừ sáng sớm, gần như cả ngày Cố Thành đều không ra khỏi cửa, cứ ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ đàn hương màu vàng kia.
Miên Phong nấp bên tường, cũng nhìn cả một ngày.
Quả thực là nhìn lâu rồi, chẳng biết là vì cơ mắt đau nhức nên mới chảy nước mắt, hay là do gió cát bay vào mắt nữa.
Cố cố ép mình đừng nhớ anh, cũng không cần nghĩ chiếc xe ở ngoài thành Tô Bắc khi ấy chạy đến hướng nào, tình cảnh lúc đó vừa tối vừa loạn, đạn và thuốc súng bay khắp nơi, tia lửa bắn tung tóe trong không khí lạnh lẽo. Cô văng ra ngoài, còn anh thì sao. Anh có thể chạy được bao xa với chiếc xe bị nổ bánh đó, rốt cuộc anh , còn sống hay đã chết. Những điều này Miên Phong không muốn nghĩ tới, nhưng chỉ cần nghĩ đến một chút, dù chỉ là một giây, thì cả trái tim của cô đều sẽ co rút đau đớn kịch liệt, đau đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Miên Phong vẫn luôn ôm một niềm tin, rằng loại người như Cố Thành, dù cho tự anh muốn chết thì ông trời cũng chẳng dám nhận.
Sau khi gặp lại Quý Sĩ Khang, dù cho bọn họ chẳng nói gì về Cố Thành, hình bóng của Cố Thành thi thoảng sẽ hiện lên trong bất chợt, cô có thể nhìn ra được từ ánh mắt của Quý Sĩ Khang, Quý Sĩ Khang cũng có thể cảm nhận được từ ánh mắt của cô. Cô không hỏi, anh ta cũng không nói. Bộ dạng ấy để cô biết được Cố Thành vẫn chưa chết. Bởi vì Quý Sĩ Khang không thành công nên trên mặt của anh ta không hề có niềm vui nào, thậm chí là có vẻ phẫn nộ căm phẫn thầm kín. Đối với những cảm giác không rõ ràng này, sau khi cô làm rõ thân phận của mình, Quý Sĩ Khang đã che giấu cảm xúc của mình càng sâu hơn nữa.
Thế nhưng những điều này đã đủ rồi, quả nhiên ông trời không chịu nhận Cố Thành, không chịu nhận người anh trai tốt toan tính trăm bề của cô.
Chỉ có điều nếu truy cứu tận gốc nguyên nhân, sự toan tính trăm bề của anh cũng là bắt đầu từ nỗi đau khổ vào rất nhiều năm về trước.
Cô mãi mãi chẳng có cách nào để chỉ trích anh, oán hận anh, trách cứ anh. Dù cho cô không biết được chân tướng thì vẫn sẽ như thế.
Cố Thành ăn trưa cũng là ăn trong phòng, lần này không phải là đứa nhỏ, mà là một thanh niên dáng gầy.
Miên Phong phân biệt vài lần, cuối cùng xác định đó là Tiểu Chu.
Tiểu Chu đã trưởng thành, trở thành một thanh niên có thể diện, cậu khoác trên người áo choàng ngắn vải đen, quần áo cũ kỹ nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ, cậu vẫn giữ bộ mặt than từ khi còn niên thiếu thẳng đến lúc trưởng thành.
Cậu bưng một cái mâm gỗ, bên trên đặt một cái chén và một vài món phụ, Tiểu Chu quỳ xuống bên cạnh, cung kính dâng cơm lên cho cha nuôi.
Cố Thành đã thu lại giấy bút, trước mặt bày một quyển sách.
“Để xuống đi, lát nữa tôi ăn.”
Tiểu Chu muốn nói nhưng lại thôi, như là muốn khuyên nhủ điều gì, nhưng Cố Thành đã bày ra tư thế tự nhiên như chốn không người, bộ dạng không muốn nghe người khác khuyên bảo.
Cuối cùng Tiểu Chu vẫn lui ra ngoài, gọi một đám đồ tử đồ tôn mới đến tập trung đến gian phòng lớn ở giữa để ăn cơm.
Sau bữa tối, bọn họ thu dọn bàn bên đó, nhao nhao lấy mền gối trong tủ ra, trải thành hàng trên sàn gỗ. Còn bên căn phòng nhỏ trong sân đối diện, Cố Thành lại bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa đã sửa sang lại mấy nếp nhăn trên quần áo của mình, sau đó cầm lấy gậy chống trong góc tường chậm rãi đi lại trong sân.
Có lẽ anh không muốn để người bên cạnh nhìn thấy khiếm khuyết của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cố Thành dạo quanh cây đa già hai vòng thì gặp được trụ trì tiền viện trong hành lang, trụ trì đã đến tuổi để râu dài bạc trắng. Hai người trò chuyện một hồi trên hành lang, nội dung xoay quanh kinh kim cang, từ kinh kim cang đến tâm kinh, tựa như nói mãi chẳng đến điểm dừng. Vì thế, một tay Cố Thành đỡ cột gỗ sơn đỏ, cẩn thận giữ thăng bằng cho cơ thể ngồi về sau, dường như vị trụ trì này không để ý đến sự bất tiện của anh, trên khuôn mặt mang tính Phật như nước đọng, nói đến chi phí tu sửa tượng Phật trước đây.
Lúc này Miên Phong đã đổi chỗ, cô lách vào một góc khuất nào đó rồi nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ đá vuông Hoa Điêu.
Hoá ra ngôi chùa này vốn là nơi bỏ hoang, Cố Thành đến đây vào nửa năm trước đã chủ trương tu sửa lại nơi này, rồi vào trong núi mời vị trụ trì này đến.
Khoảng thời gian anh đến đây, chính là lúc cô và Liêu Tấn Vân vừa đến Tứ Xuyên.
Trước khi đám nhỏ bắt đầu luyện công, Cố Thành được trụ trì bầu bạn trở về căn phòng của mình.
Hôm nay là một ngày âm u, từ sáng đến tối vẫn chẳng thấy mặt trời đâu, anh vẫn cứ ngồi đó trong ngày sương trắng mịt mù, ngồi đến năm tháng nhật nguyệt vĩnh hằng.
Miên Phong đã quên mất ngày lễ Lập Đông này từ lâu, chờ đến khi cô chậm rãi dạo bước trên đường phố, nhìn thấy biển hiệu quảng cáo trước tiệm cơm thì mới nhớ ra mục đích ra ngoài hôm nay của mình. Cô vội vàng chạy đến tiệm gạo mua một túi gạo nếp, lúc này Miên Phong mới gọi taxi về nhà.
Cô vừa định đẩy cửa vào thì cửa lớn đã tự mở ra từ bên trong, Quý Sĩ Khang nhìn cô với vẻ mặt trầm lặng như nước, anh ta hít sâu hai hơi, cuối cùng cũng tránh sang nhường đường.
Anh ta vừa nhường đường, Liêu Tấn Vân dường như cũng vừa ra khỏi phòng, cau mày hỏi: “Cô đi đâu vậy, để bọn tôi ở đây chờ.”
Trường Hồng từ sau ngưỡng cửa nhảy ra, thằng bé đã bị không khí dồn nén trong phòng làm cho bức bối khó chịu từ lâu, nó ủng cái đầu cứng ngắc của mình vào đùi Miên Phong: “Mẹ, bên ngoài chơi vui không? Mẹ đi chơi gì đó, sao không dẫn con theo?”
Miên Phong sờ đầu thằng bé, một câu nói của Trường Hồng khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lại: “Không có gì, nghe nói có bộ côn kịch sắp ra mắt nên mẹ đuổi theo nhìn xem thôi. Ăn cơm chưa?”
Trường Hồng bĩu môi, tự sờ bụng mình: “Con sắp đói chết rồi, mẹ còn nhớ mình vẫn còn hai đứa con chưa ăn cơm ha.”
Lúc thằng bé nói câu này hoàn toàn là bắt chước giọng điệu nói chuyện của người lớn, Miên Phong cười phụt một tiếng.
Liêu Tấn Vân nhận lấy túi trong tay cô, mở ra nhìn, lấy ra một ít để vào trong tay chà xát, đành đi vào phòng bếp chuẩn bị nước, mè và đường, đám người ngồi giữa sảnh nặn bánh trôi.
Sau khi ăn xong một bữa chè trôi nước, Miên Phong đứng dậy thu dọn chén đũa, việc này vẫn luôn do cô làm, nhưng Quý Sĩ Khang đã xắn tay áo của tây trang lên, ngăn cô sang một bên, bưng mâm lau bàn làm rất ra dáng. Thế nhưng đợi đến khi anh ta đến phòng bếp, Miên Phong nghe thấy tiếng vỡ nát của chén sứ rơi xuống đất từ bên đó truyền đến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Ngọc Dung nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang cha ruột, cha ruột của thằng bé đang ngồi hút thuốc trong phiền muộn trên ghế đá cạnh cửa.
“Hay là con đến giúp nha.”
Trường Hồng chậc một tiếng: “Em còn chưa cao bằng cái bếp nữa, giúp cái rắm.”
Miên Phong bảo bọn nhóc đi làm bài tập, lúc đi ngang qua Liêu Tấn Vân, cô mò trong ngực lấy ra một tấm bùa hộ thân mới lấy, nhẹ nhàng đặt lên đùi anh ta.
Trong phòng bếp, Quý Sĩ Khang áo mũ chỉnh tề chẳng biết phải xuống tay ra sao với đống chén đũa chất đống hỗn loạn.
Miên Phong thấy đầu ngón tay của anh ta chảy máu, cô nắm lấy tay anh rồi đưa đầu ngón tay lên miệng mút hai cái: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Sắc mặt của Quý Sĩ Khang không hề vì động tác của cô mà tốt lên chút nào.
Anh ta trở tay nắm lấy cổ tay của cô rồi dẫn người ra ngoài, chẳng thèm chào hỏi ai, trực tiếp nhét Miên Phong vào trong xe.
Miên Phong hỏi anh ta đi đâu, Quý Sĩ Khang sầm mặt, nhìn thẳng phía trước với vẻ mặt u ám yên lặng, hoàn toàn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Anh ta lái xe thẳng đến đại trạch của mình, Võ Chí Bình thấy trưởng quan dẫn theo Miên Phong sải bước đi tới thì đã biết lại có kịch hay để xem rồi, có điều chỉ với ba chữ tư lệnh Quý này đã khiến anh ta phải cắp mông trốn ra ngoài rồi. Võ Chí Bình đi đến dưới một gốc cây táo trơ trọi, nhổ vào rễ cây một cái, còn mắng Miên Phong: “Ả đàn bà thối tha, sớm muộn gì ông đây cũng thao chết cô.”
Đương nhiên, anh ta chỉ nói miệng vậy thôi, anh ta biết rõ cả đời này của mình e rằng sẽ chẳng thể nào thực hiện được nguyện vọng đen tối này.
Còn tư lệnh Quý ở trong phòng thì đang là bộ dạng giông tố sắp nổi lên: “Hôm nay rốt cuộc là em đã đi đâu.”