Trong thành phố Tô Bắc, không có ai không biết, không có ai không hiểu danh tiếng của Liễu Y Y cả.
Ông chủ Lục đã nâng đỡ cô ta từ khi còn là một tiểu hoa nhỏ bé trong kỹ viện, cô ta cũng không hề chịu thua kém, trong vòng hai, ba năm đã luyện được một giọng hát hay, dáng vẻ cũng thuộc hạng đứng đầu, ngực cong mông vểnh, cho dù mặc sườn xám từ trên xuống dưới không hề bó chặt cũng đều có thể khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác mập mờ rõ ràng.
Ông chủ Lục vô cùng hài lòng về cô ta, còn muốn đưa cô ta đến học lớp diễn xuất để nâng đỡ cô ta thành minh tinh màn bạc. Chỉ là không được thuận lợi, bất kể Liễu Y Y ở trong mắt ông ta có hoàn mỹ như thế nào đi nữa, ánh mắt của mọi người nhìn cô ta đều tràn đầy vẻ khinh thường châm chọc. Ông chủ của công ty điện ảnh cũng từng ám chỉ với ông chủ Lục, không thể không cân nhắc xuất thân của cô Liễu, nếu chuyện đó được truyền ra thì chắc chắn sẽ trở thành một chuyện cười lớn. Bởi vì chuyện này, Liễu Y Y đã nhiều lần tỏ sắc mặt với ông ta.
Ông chủ Lục rất yêu cô ta, lần này mời được Quý Sĩ Khang, hai người đã suy tính kĩ càng, nhất trí cho rằng bợ đỡ được anh ta là tốt nhất.
Đàn ông mà, hoặc là yêu tiền yêu quyền, hoặc là yêu sắc. Trong ba thứ đó, chắc chắn sẽ có một cái.
Nếu như yêu tất cả cũng rất bình thường.
Nhưng Liễu Y Y mời rượu một lần, đến tay anh ta cũng không nắm được.
Đây có thể xem như trận chiến thất bại hơn cả trận Waterloo* trong cuộc đời của cô ta, bởi vì trước giờ cô ta luôn đắc ý vì tính toán kế hoạch thành công, nhưng ở trước mặt Quý Sĩ Khang lại cảm thấy mình dơ bẩn, nhỏ bé. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
(*)Trận Waterloo: Trận đánh kết thúc với thắng lợi quyết định thuộc về lực lượng liên quân chống Pháp. Trận chiến này đã kết thúc Đế chế Napoléon và cũng là trận chiến cuối cùng của Napoléon I.
Đây còn khiến người ta khó chịu hơn so với thất bại chân chính.
Cô ta thật sự nhìn trúng vị quân đoàn trưởng Quý cao không thể chạm, xa không thể với này.
Tâm phúc, tay sai Võ Chí Bình của Quý Sĩ Khang chợt hỏi nhỏ một câu: “Trưởng quan, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Vừa rồi, Liễu Y Y quá chăm chú suy nghĩ, lúc này nghe thấy tiếng động bèn nhìn sang, trông thấy tay cầm đũa của Quý Sĩ Khang hơi không ổn, chiếc đũa dài đầu ngọc phỉ thúy loạt xoạt đập vào ngón tay anh ta hai lần, trông có vẻ như sắp rơi xuống.
Cô ta vội vàng đưa hai bàn tay sang nắm lấy tay anh ta, một tay nhét vào dưới lòng bàn tay ấm áp, một tay đặt lên mu bàn tay của anh ta, tâm trạng cuồn cuộn mang theo quan tâm hỏi: “Ngài Quý, ngài sao thế?”
Đôi mày của người đàn ông hơi nhíu lại, dường như ánh mắt hơi rời rạc, trực tiếp chống bàn đứng lên: “Có lẽ là do tôi uống nhiều rồi.”
Ông chủ Lục thêm cả mấy quan viên chính phủ đều dồn dập đứng lên, cùng đồng thanh bảo anh ta nên đi nghỉ ngơi, ông chủ Lục lại giả vờ như vô cùng quan tâm, lúc đi ngang qua Liễu Y Y thì đưa mắt liếc cô ta một cái, mời Quý Sĩ Khang đi đến tòa nhà phía tây.
Khách quý cũng đã đi đến tòa phía tây, những người khác cũng thầm hưng phấn, đều hận không thể lập tức ôm phụ nữ bên cạnh đi vào trong phòng ở tòa phía tây bắn ‘vài phát súng’.
Quý Sĩ Khang có một gương mặt thon dài tuấn tú, mày kiếm mũi cao, phong thái dáng vẻ cũng thuộc top đầu, giờ phút này khẽ cau mày cũng khiến cho người ta nghi ngờ rằng tiếp đãi không chu đáo.
Liễu Y Y muốn dìu anh ta nhưng lại bị anh ta phớt lờ bỏ rơi ở một bên, Võ Chí Bình bước một bước dài đến, trực tiếp tách Liễu Y Y ra, hộ tống trưởng quan đi qua hành lang nối liền tòa phía đông với tòa phía tây.
Trưởng phòng mật vụ và hai trưởng phòng của bộ phận khác đi theo phía sau, cũng cùng nhau tiến vào căn phòng thuê cho Quý Sĩ Khang.
Đám người kia thì chen bên ngoài sảnh líu ra líu ríu, đang tìm lí do thoái thác, đang xu nịnh ca ngợi quân trưởng Quý một trận. Quý Sĩ Khang ngồi một mình ở trước bàn tròn, dùng một ngón tay đặt lên giữa mày, ông chủ Lục thấy thế quay ra ngoài hét lên một câu: “Người đâu? Gọi người đến đây pha trà đi!”
Có mấy tên nhóc sai vặt và mấy hầu gái lục tục đi vào, Liễu Y Y cũng phong tình vạn chủng lướt vào, cướp lấy bình trà ở trong tay hầu gái, quay sang nở một nụ cười xán lạn với Quý Sĩ Khang, người đàn ông vẫn không hề nhìn thẳng vào cô ta như cũ, mà đột nhiên nhìn sang hầu gái bên cạnh cô ta: “Em đến châm trà cho tôi.”
Liễu Y Y bị bẽ mặt, liền cười gượng, quay đầu nhìn kẻ địch của mình, chỉ là một con nhóc nhỏ có gương mặt hơi thanh tú.
Con nhóc này khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt trắng nõn nà, thứ duy nhất nổi bật cũng chỉ là đôi mắt to long lanh nước.
Cô ta thật sự muốn khoét xuống đôi mắt to ánh nước vô tội này.
Cho dù không tức tối nữa, nhưng bây giờ cô ta cũng chỉ có thể tạm thời nhường lại vị trí, âm thầm suy nghĩ, quay về phải trừng trị con hồ ly tinh không biết xấu hổ này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Mọi người đều yên tĩnh, dồn dập đưa ánh mắt tò mò đến.