Lúc đầu Miên Phong không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc giống như một tượng đá.
Cố Thành quay lưng về phía gió mưa bên ngoài, để cô gối đầu lên vai của mình, tay anh cũng chẳng động bừa, chẳng qua chỉ đơn giản vòng sau lưng cô mà thôi.
Miên Phong ngửi được một mùi thơm ngát giữa lúc mưa gió lạnh bên ngoài, là mùi đàn hương trên cơ thể của người đàn ông.
Ôm một lúc lâu, nhiệt độ trên người cô cũng từng bước một tăng cao lên, rất nhanh gương mặt trắng như tuyết lại đỏ ửng lên, là loại trạng thái xuất hiện sau khi người ta vùi đầu trốn ở trong rồi ra ngoài.
Tay cô buông thõng hai bên, trái tim đập loạn nhịp, quen thuộc và chưa quen thuộc, thay đổi và không thay đổi không ngừng thông qua nhiệt độ trên người Cố Thành đánh thẳng vào cô.
Hơi thở từ mũi của người đàn ông dài mà đều, cứ liên tục phát ra hơi nóng phả lên trên mặt Miên Phong.
Xém chút nữa Miên Phong đã quên đi một sự thật rằng bọn họ đích thực đều mang họ Cố, đều được sinh ra từ trong tử cung của cùng một người phụ nữ.
Đôi khi trí nhớ của cô lại tốt đến mức chẳng thể giải thích được, hai mươi năm trước, ảnh chụp trong tay Ngải Thải Phượng vẫn còn có thể khắc rõ trong đầu óc của cô.
Đó là lúc Cố Thành còn trẻ, cũng là lúc lợi hại nhất, hào quang bức người của tuổi trẻ cùng với âm trầm không thuận hoạt lộ ra ngoài, toàn bộ đều được lưu lại trong tấm ảnh ố vàng kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lúc này, cô rất cần nhìn lại gương mặt anh.
Cố Thành phát giác được động tĩnh trong ngực, hơi buông lỏng cô ra, bàn tay thuận hoạt trượt xuống, khoát một cách lỏng leo lên eo cô.
"Sao thể?"
Trong chốc lát Miên Phong yên lặng nhìn qua, cô cứ lẩn quẩn trong muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì cả.
Đột nhiên, cô lại thay đổi tâm trạng, cô vô cùng chán ghét mình, cô đã không bày tỏ cũng sẽ chẳng hồi báo. Người làm anh như Cố Thành đây, đã làm hết tất cả điều mà bản thân nên làm rồi. Đến bây giờ anh cũng chẳng cần cô nói một tiếng cảm ơn, thậm chí cũng chẳng cần cô gọi một tiếng anh.
"Cha nuôi, bây giờ em sống rất tốt."
Cám ơn anh đã làm bạn với em suốt mười năm qua.
Cố Thành cũng nói được, trên đôi môi mỏng mang một màu đỏ sậm, khóe môi vẽ ra một độ cong kín đáo mà xinh đẹp: "Anh biết rồi."
Trong tròng mắt của anh phát ra ánh sáng mềm mại hoà hoãn, giống như cất giấu vô vàn sự quan tâm và tiếp nhận vậy.
Cố Thành nói với mình, như vậy là đủ rồi, rất tốt.
Ngọc Dung ở lại Tịch Quang Viện chờ mấy ngày, chơi đùng cùng với Bảo Định và nhận sự huấn luyện của chú Tiểu Chu giống như nhóm bạn cùng trang lứa. Cộng thêm Cố Thành lại nói riêng với nó mấy câu, rất nhanh Ngọc Dung đã áp chế xuống được cảm xúc vô cùng hỏng bét trước đó xuống, lại một lần nữa từ từ vui vẻ lên. Sự vui vẻ của nó cũng là một sự vui vẻ điềm đạm nho nhã, thế là lúc Trường Hồng quay về, Trường Hồng vô cùng không hài lòng về thái độ của nó.
"Cái tên khốn em, anh biến mất lâu như thế mà em không nhớ anh sao?"
Ngọc Dung cười ấp úng, chia sẻ với thằng bé: "Anh, em có bạn mới rồi."
Trường Hồng ghen tị đến mức muốn giết người: "Ai? Là ai? Dẫn ông đây đi gặp một lần xem?"
Lúc này Miên Phong đã cho nó một bạt tay, bàn tay đập vào trên cái đầu tròn của nó phát ra tiếng động vô cùng vang dội. Trường Hồng mông lung một chút, hơi uất ức, bĩu môi: "Ai dô -- Mẹ à, mẹ không thể nhẹ nhàng một chút với con sao!"
Quý Sĩ Khang đặt cho Trường Hồng rất nhiều bộ quần áo mới, áo khoác lông cừu dày mềm mại mặc kèm áo chẽn vải nỉ, trên cổ áo được thắt một cái nơ màu đỏ, tóc chải bóng loáng, lộ ra cái trán cao trắng noãn. Vừa nhìn đã biết chính là tiểu công tử nhà ai rồi.
Miên Phong đặt hai đứa bé này cùng một chỗ, cảm thấy Trường Hồng quá phú quý, còn Ngọc Dung quá khó coi.
Dạng này thật sự không tốt.
Cũng may là bản thân Ngọc Dung không hề phát hiện khác biệt trong đó, cứ vui vẻ cùng đùa giỡn với anh trai.
Miên Phong thảo luận chuyện đó với Liêu Tấn Vân, trong đáy lòng Liêu Tấn Vân có chút cảm động, cô thật sự coi Ngọc Dung như là con ruột của mình: "Anh cảm thấy cũng không có gì, vốn cũng chẳng phải cùng một cha, điều kiện có chênh lệch cũng rất bình thường."
Anh ta thấy, Ngọc Dung nên làm quen loại khác biệt như thế này, nên làm người thế nào, làm việc gì và mặc quần áo ra sao. Nam tử hán đại trượng phu, nếu như mình có thiếu cái gì, có bản lĩnh thì tự bản thân mình nên đi kiếm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong nói với anh ta không thông, lại đi tìm Quý Sĩ Khang. Anh ta mới từ Cục An Ninh trở về, trên áo khoác dính sương lạnh, cũng không nghe cô nói thế nào: "Em tìm đến anh là vì chuyện này?"
Mặt tư lệnh Quý treo đầy sự bất mãn, nặng nề, tràn đầy mùi chua thối rữa.
"Chẳng lẽ con trai của anh cứ phải đi nhân nhượng người ta à?"
Miên Phong thật sự muốn vả vào miệng của mình, cô nói nhiều như thế làm gì? Vỗ hồ lô vẽ bầu cho Ngọc Dung làm quần áo mới không được sao?
"Anh à, xem như em chưa nói gì là được rồi."
Miên Phong đã có quyết định liền lập tức thực hiện. Quý Sĩ Khang quát bảo cô đứng lại, bước chân dài đi đến kéo người đầy vào trong phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta liên thả lỏng tay ra, mệt mỏi ngồi bên giường xoa mi tâm của mình.
Miên Phong mềm lòng, tình cảm dịu dàng chạy khắp toàn thân, hầu hạ tư lệnh Quý cởi đồ tắm rửa, lại bị anh ta kéo vào trong bồn tắm làm bừa một trận.
Trong phòng ấm áp nóng hừng hực, hai thân thể trần trùng trục ôm nhau dưới tấm chăn nhung, Quý Sĩ Khang kéo người vào trong ngực, liên tục hôn cô rồi ngậm lấy đầu lưỡi cô, nụ hôn ẩm ướt từ sau tai đi xuống, Miên Phong vô cùng khổ sở, phản ứng chậm chạp. Bàn tay của Quý Sĩ Khang lưu luyến quên về trên da thịt trơn bóng của cô, giọng điệu trầm thấp kéo dài: "Em nói xem chúng ta nên có một đứa nữa không?"
Miên Phong hoàn toàn bác bỏ theo phản xạ có điều kiện: "Không thể nào, sao em có thể mang nó được?"
Trên thực tế cô cho rằng suy nghĩ này không thiết thực, cũng không thể được.
Sắc mặt của Quý Sĩ Khang lập tức trở nên khó coi: "Không phải em mang sao? Anh cũng không xứng là một người cha sao?"
Miên Phong ở chỗ anh đã hoàn toàn có kinh nghiệm, mồm mép cũng trôi chảy, tiến vào trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông rồi dùng sức ôm lấy anh ta, nói vâng vâng vâng, anh là người xứng với chức cha nhất trên đời, có người cha như anh đây, vận của Trường Hồng như ăn phân chó rồi.
Không biết có chuyện gì xảy ra mà năm trước đột nhiên có một bà mối quang lâm đến tiểu viện nhà họ Liêu. Bà ta rất béo và có phong cách, sau khi Miên Phong nhìn thấy bà ta, bèn đoán rằng có phải tất cả bà mối đều trông như thế này không.
Bà mối mặc quần áo màu đỏ, vui mừng hớn hở quan sát Cố Miên Phong và người đàn ông canh ở cửa, trong miệng ai nha ai nha tán thưởng: "Anh Liêu thật là tuấn tú lịch sự mà, dáng dấp vừa cao vừa anh tuấn, lại còn kiếm được tiền, cưới ai thì cũng là phúc khí của người đó nha."
Sau khi hàn huyên vài câu, xém chút Liêu Tấn Vân đã xúc luôn mặt mũi của mình, lúc trước anh ta uống rượu với người ta, người khác ta hỏi vợ anh ta ra sao thế nào, anh ta nói thẳng là mình không có. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Người này liền mời bà mối đến đây.
Liêu Tấn Vân cố gắng bày ra một tư thế ngay ngắn: "Bà đi trước đi, tạm thời tôi vẫn không có quyết định kia."
Bà mối liếc mắt nhìn Miên Phong một cái, cười híp mắt rồi rời đi, cách một ngày lại đem đến một tấm ảnh chụp: "Anh Liêu, anh xem thử cô bé này đi, cô bé rất tốt, biết nấu cơm may quần áo không nói, nhưng dáng dấp cũng được, tốt nghiệp trung học có văn hoá. Mấu chốt là, cô bé ấy là người thành thật, không giống mấy tiểu thư hiện đại chỉ biết tụ hội vui đùa ở ngoài kia. Chỉ là nhà có hơi khó khăn nên cha cô bé bảo cô đi lấy chồng sớm một chút. Ai dô, anh Liêu à, một người đàn ông như anh đây nuôi con cũng rất cực khổ mà, cứ coi như muốn tốt cho con đi, cũng nên tìm một người mẹ như thế này cho nó rồi."
Liêu Tấn Vân vô cùng chán chường, sau khi tiễn bà mối rồi thì xem ảnh thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình không được. Suy nghĩ đinh một tiếng hiện lên trong đầu anh ta, anh ta đưa ảnh chụp đến trước mặt Miên Phong: "Cô xem một chút, người này hợp với cha nuôi cô không?"