Miên Phong lăn vào trong bụi cỏ, không hề động đậy cả một lúc lâu.
Cô nằm ngửa, xương cốt ở trên người vì bị va đập khi lăn, phát ra cơn đau rõ ràng.
Thế này cũng không sao, căn bản không đáng để nhắc đến.
Nhiệt độ cơ thể đang lạnh dần, trên đầu mũi xuất hiện sương trắng, sương trắng bay ngược lên, đến phía trên tầm mắt, bên trên nữa là bầu trời đêm như một tấm vải đen dài vô biên vô tận.
Mặt trăng rất sáng, một màu trắng bạc chói loá vô cùng thuần khiết ngây thơ. Khiến cho người ta muốn hái nó xuống ôm vào lòng, hoặc là đặt vào mâm, phối thêm hai chén trà hoặc một tách cà phê để ăn.
Sự đau nhói trên mặt Miên Phong đã dần biến tan theo thời gian, gợn sóng ở trong lòng phun ra càng lúc càng dào dạt.
Ngón tay cứng ngắt chậm rãi cuộn tròn lại, run rẩy nắm chặt thành quyền rồi bỗng nhiên đánh xuống đất.
“Chó chết!”
“Phế vật!”
Thất bại thế này, bất kể là thế nào cô cũng không dễ dàng tiếp nhận.
Lần thứ nhất còn có thể viện cớ do bị gương mặt kia làm cho chấn động mê hoặc, thế lần này phải nói như thế nào đây?
Cô hoàn toàn không còn mặt mũi nào để nói, chẳng lẽ lại nói với cha nuôi bỗng nhiên mình bị choáng đầu?
Quả thật là bỗng nhiên choáng đầu, nhưng đây là lý do sao?
Cô kéo một nắm cỏ lưỡi liềm nắm trong lòng bàn tay, rồi lại nhét vào trong miệng, cố gắng nhai nuốt.
Mùa này làm gì có cỏ non, ăn vào miệng giống hệt như cắn phải dây thừng, khiến cho đôi môi mềm mại và đầu lưỡi còn mềm hơn bên trong chịu vô số vết cắt.
Miên Phong bất tri bất giác nuốt cỏ, hai mắt đột nhiên nhức nhối, thậm chí còn có cả cảm giác xúc động muốn khóc.
Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Là tại sao thế?
Rốt cuộc mình đã mắc phải bệnh gì, cô cứ nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ, cảm giác chán ghét bản thân từng đợt đập mạnh vào lồng ngực, khiến cho cô hận không thể đi tìm chết.
Thế là cô quỳ xuống, mười ngón tay bắt đầu điên cuồng cào xuống dưới đất, cào đất đỏ bỏ vào miệng, trong miệng cô đầy mùi tanh đắng chát, cô không hề suy nghĩ mà nuốt vào trong bụng.
Miên Phong đi trong đêm tối tận mấy tiếng, mắt thấy mặt trăng dần dần chuyển về phía đông, lệch đến phía đông. Mà phía đông cũng đã hiện lên màu chàm, hiển nhiên là trời đã sắp sáng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Liêu Hoa Bình vừa mới xuống giường, chợt nghe thấy cửa có tiếng động lạ, giống như có người nào đó va nhẹ vào nó một phát. Anh ấy là một người cẩn thận, gần đây lại nghe nói an ninh trật tự ở lân cận không tốt, nhiều lần xảy ra mất cắp. Lúc anh ấy cẩn thận từng li từng tí hé mở cánh cửa thì không khỏi giật nảy cả mình. Tiểu Thúy chật vật giống như chó lăn trong chuồng heo, đầu tóc rối bời như bà điên, uể oải ngồi dưới đất tựa vào cửa.
Miên Phong từ tử ngẩng đầu, tóc tai Liêu Hoa Bình lộn xộn lại đang mặc quần áo trong, mặt mày thuần khiết, là một người có sức hấp dẫn với thanh niên.
Kính mắt trên sống mũi vẫn lệch, xuyên qua đôi tròng kính mỏng, cô nhìn thấy sự ngạc nhiên và nhu tình bên trong mắt anh ấy.
Khó chịu, thật là khó chịu mà.
Miên Phong khịt mũi hai cái, chất lỏng nóng ướt theo mũi chảy xuống.
Liêu Hoa Bình cố gắng dìu cô đứng lên: “Em đây là...”
Miên Phong nói không nên lời, suy nghĩ của cô vẫn còn rất loạn, từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không thông. Giống như có một tảng đá lớn đè nặng lên nơi đó khiến cho cô sắp ngạt thở và phát điên.
Cô mang loại tâm trạng này tóm lại là vì thất bại, bởi vì không có cách nào tha thứ cho nguyên nhân dẫn đến thất bại, cô còn mặt mũi nào đi gặp cha nuôi nữa chứ?
Liêu Hoa Bình gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ một ngày, anh ấy không có cách nào ngoài xin nghỉ cả, dáng vẻ của Tiểu Thúy quá đáng sợ, trên tay, trên mặt đều chi chít vết thương, không ngừng nôn thốc nôn tháo.
Chỉ là còn chưa mở miệng, Tiểu Thúy mềm nhũn đè ống nghe xuống, cúp điện thoại.
“Không cần xin nghỉ, cũng không cần gọi bác sĩ đâu… Anh Liêu à, anh nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi...”
Liêu Hoa Bình ngồi ở mép giường, không nhịn được mà sờ lên mặt cô, chỉ thấy trong ánh mắt của cô gái nhỏ trong thân thể yếu đuối kia vẫn chứa đựng vẻ kiên quyết không cho từ chối. Anh ấy không còn cách nào khác, bèn giúp Miên Phong cởi áo ngoài ra, đặt cô nằm xuống giường, quay người mở lò than ra, bỏ hai cục than đá vào, lại vốc ra một nắm gạo từ trong thùng gạo dưới lò, vo sạch rồi bỏ vào trong nồi gốm.
“Em ngủ một lúc đi, đợi tỉnh lại thì cháo cũng nấu xong rồi, anh đi chuẩn bị món dưa muối để em ăn cùng.”
Anh ấy đứng dậy mặc áo ngoài, cầm lên cặp công văn và mũ, lại quay đầu nhìn về bên giường, Tiểu Thúy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chôn nửa gương mặt bên dưới chăn, thoạt nhìn trông giống hệt như đứa trẻ non nớt vô tội nhất.
“Tối nay... Anh sẽ về sớm một chút, có chỗ nào không thoải mái nhớ phải gọi đến công ty đó.”
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Miên Phong liền lặng lẽ mở mắt.
Trong chăn vốn nóng nảy, lại có hương vị và khí tức của Liêu Hoa Bình.
Cô quấn chặt chăn bông, cong đôi môi yên lặng thở dài: “Anh Liêu, em thật sự thích anh đó.”
“Nếu như em thật sự là Tiểu Thúy, em sẽ gả cho anh, sinh cho anh hai đứa con.”
“Nhưng mà chút tiền lương ấy của anh nuôi hai đứa trẻ cũng quá sức, chuyện này cũng không sao, em có tiền, em sẽ lén cho anh.”
Miên Phong ảo tưởng một lúc, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, khóe miệng hạnh phúc như chứa mật, cô ngủ thật rồi.
Ban đêm, Liêu Hoa Bình trở về, phát hiện cháo bên trong nồi gốm đã bị nấu đến cháy, người trên giường vẫn còn đang ngủ say, anh ấy kề sát gương mặt của mình vào mặt cô, liền nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ truyền đến.
Chẳng bao lâu, Liêu Hoa Bình đã làm xong món cháo thịt gà, anh ấy bèn đánh thức Miên Phong dậy. Anh ấy đang rửa chén đũa ở rãnh nước bên cạnh, trong miệng vẫn còn oán trách chuyện ban ngày: “Không biết ông chủ đã bị ai chọc tức mà lại đến văn phòng nổi trận lôi đình, còn đuổi việc mấy người nữa.”
Anh ấy đặt bát đũa sạch sẽ lên tủ đầu giường, múc cháo nóng đưa cho Miên Phong, Miên Phong nghe anh ấy kể, bèn nở một nụ cười hồn nhiên: “Anh Liêu, ai bắt nạt anh thế, em sẽ giúp anh báo thù.”
Liêu Hoa Bình sững sờ, dừng động tác ăn canh lại, lập tức cắt ngang cô: “Trẻ con!”
Ban đêm, anh ấy tự động ngủ ở ghế sofa, có điều trước khi ngủ lại bị Miên Phong ôm lấy nồng nhiệt hôn một lúc.
Đèn điện trong phòng vừa tắt, Miên Phong nghiêng người gối đầu lên cánh tay mình, nhìn bóng dáng Liêu Hoa Bình ở phía đối diện, Liêu Hoa Bình trằn trọc lăn hai vòng, chợt trùng điệp thở dài: “Đừng nhìn anh, em mau ngủ đi.”
Nếu như cô còn nhìn tiếp anh ấy sẽ không nhịn được mà bò lên giường đó.
Sáng sớm hôm sau, kế toán Liêu vẫn đi làm như cũ, kết quả không có về đúng giờ tan làm, cửa phòng vang lên hai tiếng cộc cộc, Miên Phong đến dép lê cũng không thèm mang, hưng phấn nhảy cẫng lên chạy tới mở cửa, nhưng lại sửng sốt vài giây, chậm rãi thu vào nụ cười ngây thơ: “Cha nuôi.”
Cố Thành mặc một thân trường bào màu xanh đậm, trên đầu đội một chiếc mũ tròn, trên môi nở nụ cười dịu dàng, anh rất cao, đã hoàn toàn che kín cả cánh cửa phòng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?”
Đương nhiên là Miên Phong không muốn rồi, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi, cô nhường lối đi nhỏ ra, Cố Thành sải chân bước vào, ngả mũ, dạo một vòng quanh căn phòng. Trên giường có tấm chăn đang mở loạn, trên ghế sô pha còn có một tấm chăn cũ kĩ, trên bếp còn có xoong nồi chất đống chưa được rửa.
Phì một tiếng, phía sau vang lên một giọng nói, Cố Thành mỉm cười xoay người, Miên Phong đã quỳ xuống.
Cố Thành dùng một tay nắm lấy tấm chăn trên sofa ném xuống đất, phủi phủi bụi bặm trên mặt vải nhàn nhã ngồi xuống.
“Tới châm cho tôi điếu thuốc đi.”
Miên Phong quỳ lê gối đến, rủ đôi mi hạ tầm mắt nhận lấy hộp diêm từ trong lòng bàn tay của anh, thử vạch ngọn lửa một cái. Cố Thành phối hợp quay người, một tay kẹp lấy điếu thuốc châm lửa, khói của điếu thuốc này lập tức phun lên mặt Miên Phong.
Miên Phong há mồm ho một tiếng, bỗng dưng hàm dưới đau nhức, hai má đã bị gan bàn tay anh kẹp lấy.
“Sống ở đây sung sướng lắm sao?”
Anh dùng sức bóp rất mạnh, lại dùng giọng mũi hỏi thăm: “Hả?”
Miên Phong muốn lắc đầu, Cố Thành lại dùng sức thêm, cô liền không động đậy cái đầu được nữa, miệng bị ép mở ra, nước bọt ở bên trong càng lúc càng ra nhiều, thế là một dòng chất lỏng óng ánh thuận theo khoé miệng cô tràn ra ngoài.
Ánh mắt Cố Thành càng nghiêm khắc hơn, như xuyên thẳng vào trong lòng cô.
Anh lập tức nghiêng đến một chút, môi mỏng ấm áp dán vào chỗ hàm dưới của cô, môi lưỡi chặn lại nước bọt của cô, hút từng ngụm cuốn vào trong miệng mình.