Át chủ bài

Quý Sĩ Khang không nhúc nhích, để mặc cô đưa môi lướt qua môi mình như chuồn chuồn lướt nước.

Lập tức, anh ta cầm cổ tay cô, kiên quyết đẩy cô ra khoảng hai tấc: “Vẫn là câu nói kia, em suy nghĩ nhiều rồi.”

“Sau này không nên ngả ngớn như vậy nữa, phụ nữ phải nên kín đáo một chút mới tốt.”

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nhanh vào đi.”

Miên Phong bình tĩnh nhìn anh ta, không hề biến sắc đè ép tức giận mạnh mẽ, thấy đối phương đã lên xe, chiếc xe cũng được lái đi thật xa, sắc mặt của cô mạnh mẽ thay đổi thành lạnh buốt giống như bước ra từ đầm nước ướt át u ám.

Những ngày tiếp theo, mỗi người bọn họ đều diễn trò, một người diễn tốt vai trò của một người anh kết nghĩa, một người vẫn diễn trò biết rõ đạo lý không ăn nhập.

Cái trước làm dễ như trở bàn tay, người sau càng diễn càng miễn cưỡng.

Tâm trạng của Miên Phong càng ngày càng buồn bực, cô bị Quý Sĩ Khang ném vào trong nước ấm, càng ngày càng ném nhiều cũi lửa vào dưới cái nồi lớn, ngọn lửa càng đốt càng lớn, mãi đến khi ép cô muốn nhảy từ trong nồi ra dùng một đao chém chết anh ta.

Sự kiên nhẫn của cô gần như đã đến giới hạn, đã trở nên không còn chút giá trị nào, cũng không còn ti tí tác dụng gì nữa.

Điều này khiến cho cô cảm thấy thất bại và vô cùng áp lực, bởi vì tất cả ưu thế trước giờ của cô đều sụp đổ trước mặt của Quý Sĩ Khang.

Hơn nữa cô cũng chất vấn mình vô số lần, mấy lần đưa tin tức về Cố trạch, bên kia đều cho cô biết cha nuôi đi Thiên Tân vẫn chưa về.

Trong đêm này, hơi thở Miên Phong không ổn định, cô từ trên giường nhảy xuống, khoác qua loa một cái áo, như một cơn gió đi đến trước cửa phòng của Liêu Hoa Bình.

Liêu Hoa Bình đang ngồi trên bàn đọc sách, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã hơi cũ, khoác một chiếc áo vest dày, bên chân còn có một lò than đang cháy. Đôi mắt nhã nhặn trên gương mặt trắng, thỉnh thoảng đảo qua ấm nước trên lò than ở bên cạnh, không ngừng xoa xoa lòng bàn tay.

Lúc anh ấy nghe được tiếng đập cửa, trái tim anh ấy tự nhiên đập mạnh, lúc đứng dậy còn đụng vào bàn ghế phát ra cả tiếng rột roạt.

Cửa phòng vừa mở, hai người nhìn nhau hai giây rồi nhanh chóng ôm chặt nhau.

Liêu Hoa Bình dùng sức ôm chặt cô, đưa tay khép cửa phòng lại. Áo khoác của hai người rơi loạn xuống sàn nhà, bên trong bước chân rối loạn, bọn họ cùng ngã xuống ghế sô pha.

Miên Phong đón nhận đôi môi lạnh lẽo và nước bọt vô cùng tinh khiết sạch sẽ của anh ấy, thân thể khát khao dán sát vào anh ấy, muốn hấp thu toàn bộ ấm áp của anh ấy.

Một loại phiền muộn không nói được ở lồng ngực, sự phiền muộn và không vui từ từ từ chậm lại dưới sự vuốt ve và cái ôm của Liêu Hoa Bình.

Hai người chen chúc trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, xúc động qua đi, Liêu Hoa Bình dịu dàng ôm lấy cô, truyền đạt triền miên tơ vương phía sau kính mắt.

Miên Phong xóa bỏ lớp ngụy trang, đưa tay xoa lên má anh ấy, ngay cả tiếng anh Liêu cũng không gọi: “Anh thích em không?”

Gương mặt của Liêu Hoa Bình ửng đỏ: “Nói mấy lời ngốc gì thế.”

Anh ấy cảm thấy ngày hôm nay cô có gì đó khác lạ, nhưng nhất thời anh ấy lại không giải thích được nguyên nhân cô khác lạ ở đâu.

Miên Phong nhắm mắt cúi đầu vùi vào cổ anh ấy, hít sâu cái mùi vị thuộc về anh ấy, khóe mắt có hơi chua xót, cô muốn nói là chúng ta cùng đi đi, cùng rời khỏi nơi này.

Nhưng mà cuối cùng cô cũng không nói ra được.

Tám tuổi, cô đã giống chó hoang cướp lấy màn thầu nát ngâm trong thùng nước, bị người ta nắm chặt da đầu tàn nhẫn đánh đạp, lúc cô được Cố Thành nhặt về khi đang trốn trong đống đổ nát cùng với một con dê rừng già không biết ai để thất lạc. Cố Miên Phong cô đã không còn hoàn toàn thuộc về bản thân mình nữa, cô cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Hoàn thành nhiệm vụ đã ăn sâu bén rễ trong quy luật cuộc sống của cô.

Ngoại trừ nhiệm vụ thì tất cả đều là giả.

Miên Phong thất hồn lạc phách đi ra khỏi khu trọ, xa xa truyền đến tiếng chuông vang cứng nhắc, mười hai giờ nửa đêm lạnh đến không tưởng nổi, thở ra đều là khí trắng, gương mặt và ngón tay lộ ra bên ngoài cũng lạnh đến nỗi cứng đờ.

Nhưng cô không cảm thấy lạnh một chút nào cả, từ cổ họng đi xuống tất cả đều là núi lửa dung nham.

Cô không thể cứ bị người ta chi phối như thế hoài, không thể cứ nhận thua như vậy.

Cố Miên Phong cô từ xưa nay sẽ không nhận thua.

Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng mười hai, Quý Sĩ Khang tổ chức một buổi vũ hội ở khách sạn Hoa Hồng, bởi vì quy mô của đội điều tra truy bắt mở rộng một bước, chính thức thành một bộ phận độc lập, mà anh ta lại từ đội trưởng thăng lên thành cục trưởng. Mượn cái danh này mở một buổi yến hội, chẳng qua là một chuyện không thể bình thường hơn được.

Ăn mừng trong trường hợp vui vẻ như vậy, đương nhiên anh ta cũng tiện thể đưa Diệp Thúy Vi theo, hết lần này đến lần khác đặt cô dưới cánh của mình.

Trong đại sảnh lầu hai nguy nga tráng lệ, giấy thiếc treo trên trần nhà phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh xinh đẹp.

Bên trong đại sảnh đèn điện sáng tỏ, máy hát tự động phát ra âm thanh dễ nghe dưới trời chiều mơ hồ, nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh bưng khay trà đi qua lại trong đám người.

Trong phòng vô cùng ấm áp, Miên Phong mặc một bộ sườn xám bằng sa tanh bóng, vạt áo sườn xám dài đến tận đầu gối, phía dưới là một bắp chân thon dài xinh đẹp với đôi tất màu da trong suốt khiêu gợi. Cô hờ hững ghé vào bên cánh cửa sổ mở lớn, trong tay cầm một ly Champagne bốc lên bọt khí. Trong chớp mắt suy tư, hình ảnh Liêu Hoa Bình ngạc nhiên đập thẳng vào mi mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui