Anh bóp lấy vòng eo vặn vẹo dữ dội của Miên Phong, dùng sức ấn lên tường: “Cô muốn vì người đàn ông không hòa nhập vào tầng lớp đó mà phá hư toàn bộ kế hoạch sao.”
Miên Phong luống cuống chớp mắt một cái, ngoảnh mặt sang một bên, hô hấp của cô nặng nề lộn xộn, một hồi lâu mới cúi đầu xuống.
Trong thoáng chốc này hình như cô đã nói từ bỏ rồi, muốn trả lời cha nuôi rằng cô không muốn tiếp tục nhiệm vụ này nữa, cô nên trở lại vị trí ban đầu, cái vị trí sinh ra trong đêm tối kia.
Nhưng mà tôn nghiêm cô không cho phép, tín ngưỡng của cuộc đời cô cũng không cho phép.
Cố Thành chậm rãi buông cô ra nhìn sang bên cạnh, anh đốt một điếu thuốc thơm trong một góc kín đáo, ánh lửa trong bóng tối vô cùng quỷ mị: “A Miên, quay về từ từ tính việc lần này cô làm đi.”
Nhìn Miên Phong theo đường cũ trở về, trong góc có một bóng đen chạy vụt qua, Cố Thành ngẩng đầu thổi một làn khói, nói với người kia: “Để mắt đến cô ấy cho tốt đó. Khắp nơi đều là tay mắt của Quý Sĩ Khang, đừng để cho anh ta nghi ngờ Miên Phong.”
Người này ừ một tiếng, nhưng mà một tiếng đồng hồ sau anh ta lại vội vã chạy về, nói đã mất dấu người rồi.
Ngay tiếp theo, Cố Thành nắm cả điếu thuốc đang cháy vào lòng bàn tay, dưới gọng kính bắn ra một ánh nhìn sắc bén.
Chấp mê bất ngộ! Hại người hại mình!
Trong phía chân trời xa rộng đột ngột vang lên một tiếng sấm rền.
Mưa như sợi tơ tản mạn từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng biến thành mưa rả rích, không qua bao lâu trong nháy mắt hạt mưa lại trở nên to như hạt đậu, nhanh chóng đập vào kính thủy tinh bên trên mui xe.
Phiến cửa sổ thủy tinh của căn nhà trọ cũ quen thuộc nào đó bị đập vào tường loảng xoảng, phiến thủy tinh không chịu nổi tra tấn như thế, loảng xoảng một tiếng vỡ thành vô số mảnh, sau đó loảng xoảng rơi xuống đất vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Màn cửa màu trắng bay múa giữa không trung, phần đuôi quất vào trên mặt Miên Phong.
Cô vô tri vô giác, người không thăng bằng quỵ xuống vũng máu.
Một giây trước bọn họ vẫn còn dây dưa quyết liệt, Liêu Hoa Bình giận dữ mắng cô bảo cô cút đi, cô tiến lên ôm lấy anh ấy, dốc sức ôm lấy cổ anh ấy mà hôn, sau đó Liêu Hoa Bình hì hục thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như quỷ, thất hồn lạc phách để cho cô hôn loạn. Chỉ là chưa đến hai phút, anh ấy giống như bị điên ném cô lên giường xé rách quần áo của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đèn điện lắc lư theo gió mạnh bên ngoài cửa sổ, người quay cuồng ngã xuống giường, Liêu Hoa Bình cưỡi lên người cô, đột ngột xé rách váy cô, vớ thủy tinh bị chia năm xẻ bảy thảm hại, sau đó anh ấy kéo quần tây của mình xuống, một vật dữ tợn nóng hổi ngẩng cao đầu vươn ra ngoài.
Chính lúc này, Miên Phong tự chất vấn mình vô số lần, lúc này hẳn là cô phải ngăn anh ấy lại.
Cô luôn biết mình có bệnh nhưng lại không rõ nguồn gốc của căn bệnh, từ lúc cô bắt đầu tiếp xúc lại với đàn ông, căn bệnh này lại xuất hiện lần nữa.
Cô cho rằng lần này sẽ không có vấn đề gì, bởi vì cô thật sự có tình cảm với anh ấy, nếu quả thật có tình cảm thì cô sẽ không ra tay.
Nhưng mà cô vẫn ra tay.
Tay của cô không còn giống tay của cô nữa, đầu óc cũng không còn là đầu óc của cô, một khắc này não sau trống rỗng, lạnh buốt đến quỷ dị, giống như một con dã thú đã ngủ yên trong núi tuyết ba ngàn dặm.
Miên Phong trông thấy mình lưu loát xoay người, lúc sấm sét bên ngoài ầm ầm vạch ra màn đêm, cô cầm lấy miếng thủy tinh dưới đất, nhẹ nhàng linh hoạt cắt vào phần bụng dưới của Liêu Hoa Bình như cắt thịt heo cũng cắt luôn cả sinh mạng của anh ấy.
Xưa nay cô chưa từng cảm thấy mình tàn nhẫn, nhưng lần này lại đau thấu tim gan.
Cô chỉ muốn cắt mình làm đôi thôi.
Một dòng máu lớn tanh nóng từ giữa hai chân người đàn ông không ngừng chảy xuống, rất nhanh, thật sự rất nhanh, máu nóng cùng với nước mưa đập vào mặt, chẳng qua mấy phút người đàn ông đã chật vật co giật ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn chẳng còn một hơi thở.
Anh ấy chết rồi, chết một cách rẻ mạt.
Cố Thành im ắng đi vào cửa, bên ngoài mưa to vẫn còn đang rơi, mà trong phòng lại yên tĩnh giống như một phần mộ mốc meo.
Cái bóng của anh nghiêng nghiêng rơi vào trên người Miên Phong, không cần bước lên kiểm tra, Cố Thành vẫn biết Liêu Hoa Bình chết thật rồi.
Anh trực tiếp loảng xoảng kéo cánh cửa sổ đóng lại, Cố Thành gập người ngồi xuống chiếc ghế sofa sạch sẽ ở bên cạnh, đặt một tay lên trên tay vịn của ghế.
“Sớm biết thế này, sao lúc trước còn vậy.”
Dường như Miên Phong không nghe thấy, quần áo rách rưới như một người bằng gốm sứ bị phá hủy sau khi cường bạo, cũng không điên cuồng khóc lớn, nhưng cũng tạm thời mất đi linh hồn.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thi thể, cái lưng cong lại mơ hồ run rẩy, run giống như từng cọng xương cốt đều sắp tan ra thành từng mảnh, cô nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, góc thủy tinh đâm vào trong lòng bàn tay, máu của cô dọc theo rìa mảnh thủy tinh tí tách nhỏ xuống từng giọt hòa vào cùng một vũng máu của Liêu Hoa Bình.
Mười phút sau, Cố Thành tiến đến ôm ngang Miên Phong lên, Miên Phong mềm như không xương rơi vào lồng ngực của anh, cái cổ không gượng nổi nữa mà ngửa về phía sau, ánh sáng của đèn điện lay động hắt lên mặt cô, soi sáng một gương mặt ửng đỏ cùng với nước mắt.
“Đi vào dọn dẹp nơi này đi.”
Bóng dáng trong góc tối đi vào, Cố Thành ôm Miên Phong đi xuống lầu, nhấc chân bước lên xe hơi.
Lái xe lập tức lái ra ngoài như kiếm, Cố Thành vuốt ve từng cái lên tóc Miên Phong, đưa mắt nhìn về phía trước.
Trong lúc vội vàng, ông chủ Lục lại muốn nhanh chóng đi ra ngoài, phát hiện mấy người bên cạnh không biết bận cái gì rồi, Liêu Hoa Bình tan tầm đi được nửa đường lại phát hiện không mang chìa khóa, phải quay trở về tìm lại chạm mặt ông chủ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lúc này ông chủ Lục mới kéo anh ấy theo.
Mà tất cả tình tiết trùng hợp này đều xuất phát từ sự sắp xếp tỉ mỉ của Cố Thành.
Đây là kết cục tốt nhất rồi, cho dù Liêu Hoa Bình hết hy vọng, Miên Phong cũng hồi tâm, miễn là họ Liêu kia giữ được miệng thì anh không ngại để anh ta sống tốt mấy ngày.
Kết cục xấu nhất chính là Miên Phong không khống chế được mình mà phạm sai lầm tiếp.
Nhưng đối với Cố Thành mà nói, Liêu Hoa Bình chết trong tay Miên Phong đã là kết cục tốt nhất rồi.
Anh cũng không có chút thương hại nào với Liêu Hoa Bình cả.
Người đàn ông này chết cũng vô ích, tốt nhất chính là chết xong sẽ sạch sẽ mọi chuyện, trừ hết mọi tai họa ngầm đi.