Miên Phong mang giày cao gót, vóc người thon thả uyển chuyển, cô ngẩng đầu cười một tiếng với anh ta, dùng mắt thổ lộ hết đáp án.
Trọng Sùng Sơn dẫn cô Diệp đi vào sảnh bên trái, cả đám người phòng ngoại giao nhao nhao chào hỏi bọn họ: “Miss Diệp lại đến khiêu vũ rồi, sao không đến sớm một chút chứ?”
Trọng Sùng Sơn cởi áo khoác giúp Miên Phong, giao cho nhân viên phục vụ: “Cô Diệp xinh đẹp đây muốn đến xem biển, sao tôi có thể không nghe theo chứ.”
Trong tiếng cười ha ha của mọi người, Miên Phong khoác vai anh ta tiến vào sàn nhảy.
Ánh đèn trong sàn nhảy lúc tối lúc sáng, muôn màu muôn vẻ, Quý Sĩ Khang ở trên lầu nhìn xuống, có thể nhìn rõ ràng sự dây dưa quấn quít trên cổ giữa hai người.
Có người đi đến chỗ ngồi trang nhã, cúi xuống ghé vào tai anh ta nói rõ chuyện về Trọng Sùng Sơn, trưởng quan Quý phất tay bảo người đó đi ra, khi anh ta nhìn xuống lần nữa, Thúy Vi và cái tên tạp chủng họ Trọng này đã nhảy đến mí mắt của anh ta. Một chùm tia sáng vàng ánh xuyên qua soi rọi xuống gương mặt cô. Trên mí mắt hiện ra lấm tấm đốm sáng, đuôi mắt bởi vì cười mà cong lên.
Trên môi là tràn ngập màu đỏ sậm lạnh lùng bóp nghẹt, trong mắt dao động phóng đãng.
Đúng, chính là phóng đãng.
Quý Sĩ Khang dựa vào nét mặt của cô nhìn thấu sự mập mờ, cho dù cô không ngả ngớn đưa môi mình lên, nhưng cô đã thông qua ánh mắt nói cho đối phương biết —— Hiện tại, cô chính là món ăn trên bàn của anh ta.
Vì sao trong nháy mắt anh ta có thể nhìn ra được, bởi vì đó hoàn toàn không giống cô, mà giống một người phụ nữ xinh đẹp trăm phương ngàn kế, đang dùng ngoại hình và phong tình của mình cưa đổ đối phương.
Miên Phong cho rằng thời cơ đã đến, buổi tối hôm nay cô phải ăn Trọng Sùng Sơn vào bụng.
Đối với anh ta, cô không thích cũng không chán ghét, ở trong mắt cô, anh ta chẳng qua chỉ là một vật thí nghiệm, đối xử với vật thí nghiệm chỉ cần có suy tính khách quan là được rồi.
Trong sàn nhảy càng ngày càng nhiều người, bầu không khí mập mờ cũng càng ngày càng đậm, ở dưới mắt Miên Phong đương nhiên cả người Trọng Sùng Sơn nóng bỏng, máu huyết chảy ngược, bàn tay đặt trên eo đối phương mờ ám trượt xuống, anh ta nghiêng người thổi hơi vào tai cô: “Nơi này quá nóng quá ồn, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh trò chuyện đi.”
Miên Phong đáp được, từ chối thì bất kính.
Hai người ăn ý lần lượt rời khỏi sàn nhảy, ôm khuỷu tay đứng ở cửa hình mặt trăng, nhìn nhau cười một tiếng từ bên trong đi ra ngoài, đúng lúc này, phía cầu thang bằng gỗ ở bên cạnh truyền đến tiếng động.
Miên Phong chỉ tùy ý liếc mắt nhìn về bên kia, nụ cười mập mờ giả tạo ở trên môi đã đông cứng lại.
Trọng Sùng Sơn thấy cô không đi, bèn nghi ngờ nói: “Miss Diệp, sao thế?”
Trình Giảo Kim nhảy đến trước mặt hai người, giọng điệu mạnh mẽ nói: “Cô Diệp, trưởng quan mời cô lên lầu nói hai câu.”
Đương nhiên, Trọng Sùng Sơn không tình nguyện, anh ta tức giận chất vấn đối phương là ai, phó quan Võ chỉ một cái lên trên cho anh ta tự mình xem.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, một ngọn lửa nhảy nhót trên chân nến mạ vàng thanh lịch phát ra ánh sáng không rõ dưới tấm màn che màu đỏ tươi, bên cạnh ngọn lửa có từng vòng khói trắng bay ra, vành mắt lượn vòng quanh khóe miệng của người đàn ông, không khó nhận ra người đàn ông mặc một thân quân trang, quân hàm đeo trên vai phản chiếu ánh sáng quyền lực. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đột nhiên Trọng Sùng Sơn giật cả mình, trong hoảng hốt giống như anh ta trông thấy một đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo ở phía sau sương mù bắn về phía anh ta.
Miên Phong nói câu xin lỗi, rời khỏi anh ta đi lên lầu.
Quý Sĩ Khang đuổi phó quan đến phía cửa, rồi mời cô ngồi xuống.
Miên Phong nhàn nhạt nhếch môi, bưng ly rượu đỏ mới đưa tới lên, đưa đến bên môi: “Trưởng quan, có gì dặn dò sao?”
Quý Sĩ Khang chậm rãi dập tắt tàn thuốc, nghiêng người nắm lấy tay phải của cô, từ từ xoa nắn thịt mềm bên trong lòng bàn tay của cô: “Em muốn làm gì?”
Miên Phong tỏ thái độ không rõ ràng: “Anh nói xem tôi muốn làm gì, không phải đã rõ ràng rồi sao?”
Trưởng quan Quý đổi lại bắt lấy cổ tay cô, vòng qua bả vai kéo cô đến, bước đến nâng cằm cô lên: “Kết giao với hắn ta? Với loại người đó?”
“Loại người đó? Người nào?”
Sức mạnh trên đầu ngón tay của Quý Sĩ Khang tăng thêm hai phần: “Kết giao lung tung, ngạo mạn, nịnh bợ, nông cạn, ti tiện nhát gan, tôi nói chính là loại người này.”
Sắc mặt Miên Phong không thay đổi, lắc đầu: “Anh nói là đúng, anh nói đúng cũng chưa hẳn đúng.”
Người đàn ông hít sâu một hơi, đưa hơi thở đến gần thêm hai phần, Miên Phong khó chịu trốn về sau: “Tôi chỉ là em gái nuôi của anh, tới lui với ai còn phải được anh phê chuẩn sao?”
Trưởng quan Quý hừ lạnh một tiếng: “Em nói đúng, tôi là anh, tôi có quyền lên tiếng về chuyện chung thân đại sự của em. Tôi nói hắn ta không được thì chính là không được!”