Át chủ bài

Miên Phong nhịn không được cũng đi đến, trong chớp mắt nhìn thấy anh ta, đầu óc nhàm chán trong nháy mắt trở nên linh hoạt, giống như nước sôi ùng ục, hơi nước phì phì trong miệng ấm nước bay ra.

Cô mang theo trái tim hưng phấn, quanh quẩn qua lại ở trước cửa thư phòng, tâm nhĩ này nhảy lên mạnh mẽ, thùng thùng va chạm vào trái tim, thật sự không có cách nào, cô thực sự không nghĩ ra —— Vì sao anh ta vẫn còn bình an thế này.

Vì sao cô không ra tay với anh ta.

Lúc phó quan Trâu đi ra, xém chút đã đụng phải cô, Miên Phong nở một nụ cười vụng về, vụng về đến độ nhìn không ra cảm xúc gì. Phó quan Trâu luôn luôn đối xử khách sáo với cô, đối phương hỏi cái gì thì anh ta liền đáp cái đó: “Cũng không phải rất bận, nhận hai bức điện báo. Cô Diệp, cần tôi thông báo một tiếng không?”

Miên Phong nói được, phó quan Trâu đi vào rồi lại ra, uyển chuyển nói bây giờ trưởng quan phải xử lý chút chuyện khẩn cấp.

“Bằng không tôi cùng cô đi tản bộ trong vườn hoa một chút?”

Phó quan Trâu là một người có tướng mạo đoan chính, rất nhã nhặn, nói chuyện dịu dàng tinh tế còn có một ít khí chất của phụ nữ.

Đương nhiên cô không cần anh ta đi cùng, tự mình đi đến vườn hoa phía sau, đi nhanh dưới cây tùng bách xanh um tươi tốt, gió lạnh thổi qua khuôn mặt cô, thổi đến mức khuôn mặt như muốn lạnh cứng. Bên trong tòa nhà truyền ra tiếng nhạc và tiếng cười nói, Miên Phong nhìn vào cửa sổ thư phòng xa xa trên lầu hai, màu cửa đen màu xanh sẫm che phủ bên trong kín không một kẽ hở. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Từ ngày đó trở đi, họ Quý lạnh nhạt thờ ơ với cô đã mấy ngày.

Thời tiết u ám càng thêm ám trầm, lúc năm, sáu giờ có hai chiếc xe nhỏ đến, một chiếc chuyên chở quần áo đạo cụ, một chiếc chở ông chủ Từ - một diễn viên kinh kịch nổi tiếng.

Từ Quốc Hoa mặc một chiếc trường bào màu xanh đen, trên cổ quấn chiếc khăn quàng cổ dài màu xám, bước xuống xe với một phong cách riêng. Trong nửa phút anh ta đứng tại chỗ nhìn ra xa, có người từ bên trong đi ra đón anh ta ra phía sau để chuẩn bị. Tiếp cận đến sân khấu đã lắp xong ở phía sau tòa nhà dương, vài rạp hát đều phái công nhân đến đang kéo màn che, phía dưới có người giúp việc đang bố trí mấy cái bàn.

Miên Phong từ phía hành lang bên kia đi tới, cô đứng cách anh ta khoảng nửa mét, có vẻ như đang tùy ý đánh giá sân khấu.

Từ Quốc Hoa vân vê quạt xếp, gõ vào lòng bàn tay hai lần, rồi đưa mắt nhìn phía trước: “Đã lâu không gặp.”

Miên Phong khẽ dạ, cảm xúc xao động trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

“Người ấy có lời gì gửi đến tôi sao?”

Từ Quốc Hoa ừ một tiếng, người ấy là ai, trong lòng hai người hiểu rõ.

Anh ta nghiêng người đến, bày ra lễ nghi giao tiếp, nhẹ nắm lấy bàn tay của Diệp tiểu thư, Miên Phong nhận tờ giấy trượt vào ống tay áo, nhàm chán mà đến tùy tính mà đi, xen kẽ trong hương thơm của tân khách đi lên lầu hai.

Căn phòng ngủ Hoàng Như Ngọc từng ở được giao cho cô, Miên Phong ngồi trước bàn trang điểm mở tờ giấy ra, tờ giấy rỗng tuếch, cô lấy một hộp diêm từ trong ngăn kéo ra, châm một que diêm rồi đưa tới gần tờ giấy, tờ giấy phát ra tiếng vang xì xì, trong vài giây, một dòng chữ nhiệm vụ đến nhỏ đẹp và đều đặn hiện ra rõ ràng.

Nhân vật mục tiêu là Dương Thành Hổ, người đứng thứ hai của quân phiệt Tứ Xuyên.

Miên Phong đoan trang ngồi xuống, chầm chậm đốt cháy tờ giấy, lấy thêm tờ giấy dùng ngọn lửa đốt một điếu thuốc lá dài nhỏ cho phụ nữ.

Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, trong lúc hoạt động khiến cô cảm thấy trầm tĩnh thích thú. Chỉ là thích thú này rất nhanh đã bị tiếng đập cửa cắt ngang, sĩ quan đến gọi cô xuống dưới ăn cơm.

Miên Phong trả lời không đi, bảo cậu ta bưng thức ăn lên là được rồi.

Nửa tiếng sau, cửa phòng lại bị gõ vang  một lần nữa, tiến vào là chủ nhân của dinh thự họ Quý.

Người đàn ông đã thay quần áo, anh ta mặc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác áo ghi lê xám bằng nhung ôm sát người, ống tay áo cuốn lên phân nửa, lộ ra một phần cánh tay xinh đẹp có lực. Quý Sĩ Khang đặt bữa ăn lên cái bàn tròn rồi xoay người lại, hai cánh tay dài từ phía sau ấn lên bả vai của Miên Phong, âm thầm vân vê, ghé vào bên má cô nhìn về phía tấm gương: “Sao thế, tức giận à?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Miên Phong hơi nhấc mí mắt liếc anh ta một cái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không biết anh đang nói cái gì.”

Quý Sĩ Khang thổi một cái vào bên má cô, nhàn nhạt cười: “Trách tôi lạnh nhạt với em à?”

Hơi thở của người đàn ông bao quanh toàn bộ người Miên Phong, điều này khiến cho cô vô cùng nhớ đến cảnh tượng đêm đó, thân thể của người đàn ông cao lớn khỏe đẹp cân đối, hình ảnh những đường cong cơ bắp được lộ ra, còn có động tác đầu của anh ta chôn ở giữa hai chân cô.

Thần kinh của cô nhanh chóng nhảy lên, nước bọt tiết ra dồi dào, thân thể tự thay đổi theo hình thái bên trong.

Miên Phong quay lại choàng qua cổ người đàn ông, đôi môi đỏ hồng chầm chậm đưa đến nơi khóe môi của anh ta.

Quý Sĩ Khang khước từ nụ hôn của cô, giọng điệu lãnh đạm: “Đừng làm loạn.”

Tình cảm dịu dàng của Miên Phong cho chó ăn, sắc mặt cô lúc này cũng đen lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui