Quý Sĩ Khang đang chất chứa một suy nghĩ, không hề lan truyền mối quan hệ của hai người với nhiều người. Về phần trong dinh thự họ Quý nếu như dưới mắt có vệ sĩ hoặc là khách, anh ta xem như rất thân mật với Miên Phong, nhưng vẫn chưa thân mật đến mức độ tình nhân. Miên Phong cũng giấu tâm tư tương tự, nếu có người ngoài ở đó cô sẽ không làm ra hành động mập mờ với Quý Sĩ Khang.
Một là bởi vì cô cũng không định làm “tiểu yêu tinh” trong miệng Võ Chí Bình, hai là khi cô làm nhiệm vụ hiếm khi dùng sắc làm lưỡi câu, thật ra dùng sắc cũng không có vấn đề gì, nhưng ở sâu trong nội tâm của cô, dùng súng là thủ đoạn tốt nhất.
Cô với Quý Sĩ Khang, hai người giống như người tình bí mật nhất, ở ngoài sáng thì chào anh chào tôi, không ở trong tối lại kịch liệt tằng tịu với nhau.
Ngoại trừ lần trêu chọc công khai trước đó ở khách sạn Liêu Lí thì cô đã nhanh chóng dè dặt yên phận. Bí mật dây dưa với Quý Sĩ Khang chỉ thuộc về ham muốn cá nhân của cô thôi.
Về phần mọi người muốn đoán, muốn châu đầu chụm não để trao đổi vài lời đồn đại, chuyện đó cô quản không được, cũng không có liên quan gì, trên khách quan đúng là có lợi cho cô. Một vài lúc cô sẽ còn thêm dầu vô lửa để ngầm ra hiệu một phen. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Trưởng phòng Mao vào khoa điện dịch vô cùng thuận lợi, cái ngành này thực chất rất ít mồi béo bở*, mồi béo bở nhiều nhất vẫn là ở đại đội cảnh sát, tùy tiện chộp một nhà nào đó, tùy tiện vào khách sạn đi một vòng đều có thể dọa mồi béo bở. Mặc dù ông ta yêu tiền, nhưng vẫn yêu quyền lực với địa vị hơn. Khoa điện dịch là một trong những bộ phận quan trọng nhất của cấp trên, chỉ chênh lệch một chút với khoa tình báo thôi. Chỉ cần ông ta vào được này, ông ta sẽ là người đầu tiên biết được tin tức mà nhiều người khác không biết, cầm những tài liệu này đả thông quan trường, vậy cũng không phải rất dễ dàng.
(*) Mồi béo bở: ý chỉ những thu nhập không chính đáng.
Nếu ông ta đã đến khoa điện dịch, cũng không có đạo lý nào Miên Phong vẫn còn ngồi làm hậu cần.
Quý Sĩ Khang từng hỏi ý cô, cũng đề nghị cô cùng qua đó, học tập sư phụ một thời gian, nắm trong tay kỹ năng như thế này dù sao cũng tốt hơn bất tài.
Đương nhiên, anh ta tình nguyện nuôi cơm cô cả đời vô điều kiện, có điều lấy tư cách là em gái của anh ta thì cũng không thể không làm được trò trống gì.
Miên Phong không có ý kiến, bởi vì trên đầu có người nên công việc giao tiếp nhanh chóng thuận lợi.
Vì vậy vào trung tuần tháng tư, cô nhận được một bức điện báo, nói rằng Dương Thành Hổ sẽ đến Tô Bắc vào cuối tháng.
Vì để tạo được chứng cứ vắng mặt cho mình, Miên Phong trong tối ngoài sáng ám chỉ trưởng phòng Mao nhận chương trình huấn luyện ở Nam Kinh, trưởng phòng Mao cũng cho rằng cần phải học hỏi nhiều hơn, cũng cho rằng đến Nam Kinh sẽ có thể kết giao được càng nhiều mối quan hệ hơn nữa, thế là chuẩn bị một bảng danh sách phát xuống dưới, thu dọn một chút liền chuẩn bị lên đường.
Đương nhiên là Miên Phong có tên trong danh sách rồi. Cô là đối tượng cần để ý quan trọng của họ Mao, không có lý nào loại chuyện trăm lợi không có một hại như thế này lại thiếu cô được.
Trước khi đi, Miên Phong lấy cái vali đen bằng da thật ra, vụng về nhét vào hai ba bộ quần áo.
Quý Sĩ Khang từ trông chừng cô vô cùng chặt giờ đã biến thành tùy ý. Cô thích đi đâu chơi thì cứ đi đó, bởi vì anh ta nhìn ra được ở một số mặt cô vô cùng ỷ lại vào mình nên anh ta không sợ cô cất cánh một đi không trở lại.
Chạng vạng tối hôm đó, Miên Phong ngồi trong xe của cục trưởng Quý, Quý Sĩ Khang cầm lấy tay cô vuốt ve từng ngón.
Anh ta vân vê, khi thì dùng sức khi thì nhẹ nhàng chậm chạp, bụng Miên Phong không khỏi co rút hai lần, ngược lại vẽ vòng tròn vào trong lòng bàn tay anh ta.
Quý cục nghiêng đầu mỉm cười, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo vẻ mờ ám. Miên Phong nhịn không được đến gần gối lên bờ vai của anh ta, yếu ớt gọi một câu anh cả.
Người khác không biết còn tưởng rằng là xưng hô bình thường, nhưng Quý Sĩ Khang rất rõ ràng. “Anh cả” đã trở thành tiếng lóng bí mật giữa bọn họ, không phải động tình thì cô sẽ không dùng. Thậm chí có đôi khi để tăng cường cảm giác vi phạm luân thường đạo lí kích thích kia, anh ta sẽ ép cô liên tục không ngừng gọi anh ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang khống chế bắp thịt trên khuôn mặt mình, vỗ vỗ đùi Miên Phong, bày ra dáng vẻ anh trai tốt đang dỗ dành, lại là xoay đầu lại áp vào bên tai cô, thầm thì nói: “Muốn bị làm đúng không?”
Lúc trước, anh ta cũng không thích nói mấy lời thô tục hạ lưu như thế này, có vẻ như vô cùng thiếu văn hóa, nhưng mà quá mức yêu thích thái độ phóng đã bí mật của em gái nhỏ, mà loại phóng đãng và vô sỉ là thuộc về riêng anh ta, thế là càng thích dùng mấy lời thô bỉ này để quyến rũ cô.
Miên Phong nghiêm mặt liếc xéo qua, không vui vẻ lắm bĩu môi: “Anh cả, anh có thể đừng nói như vậy không.”
Quý Sĩ Khang đã vô cùng quen thuộc việc cô khẩu thị tâm phi, đưa bàn tay trượt xuống dưới váy, xuyên vào giữa hai chân phủ lên hai cánh hoa ấn vào mấy lần: “Huyệt nhỏ dâm đãng đã kêu đói rồi.”
Anh ta nắm quần ren mỏng manh thành một đường, kéo qua lại, quần ren lõm vào bên trong khe nhỏ, làm đến mức Miên Phong kẹp chặt hai chân, ngực chập trùng không yên.
Quý Sĩ Khang nhìn đằng trước một chút, lái xe với cảnh vệ ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn phía trước, anh ta thỏa mãn lại tiếp tục động tác.