Miên Phong giễu cợt Quý Sĩ Khang vớ vẩn, Hoàng Như Ngọc không xuất hiện cô còn không nhớ ra, Hoàng Như Ngọc giống như một cành hoa ngồi trước mắt, cô mới nhớ đến hóa ra ở đây vẫn còn một cô “em gái” nữa.
Bình thường người đàn ông muốn một người phụ nữ thì anh ta sẽ muốn chứ không nhất định phải kèm thêm một danh hiệu đường hoàng. Hơn nữa hết lần này đến lần khác cứ giống trống khua chiêng.
Có điều cô cũng chỉ xùy một tiếng chứ không định cãi nhau với anh ta.
Quý Sĩ Khang thấy ánh mắt cô, cũng hiểu rõ vẻ lãnh đạm không được tự nhiên bên trong, nhưng mà anh ta lại không cách nào dùng ngôn ngữ giải thích rõ ràng.
Anh ta quay người lên lầu, vài bước cũng chưa ra hoa, đầu óc đột ngột thanh tỉnh.
Anh ta tỉnh táo nhận ra một thực tế —— Đến cuối cùng anh ta với cô có quan hệ gì.
Đó là mối quan hệ trái đạo lí, hoang đường, sẽ khiến cho thế nhân điên cuồng chế nhạo.
Anh ta muốn loại phụ nữ nào không muốn, sao anh ta có thể muốn em gái ruột của mình chứ?
Mọi thứ của anh ta đều tươm tất và phong quang, duy chỉ có việc này giống như thứ gì đó sinh ra từ đầm lầy.
Quý Sĩ Khang giống như bị người ta đánh cho một bạt tay, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh, phẫn nộ và sự vặn vẹo phát ra kịch liệt, lạnh lẽo.
Cũng giống như một bạt tay mẹ anh ta đánh ra vào năm đó, hỏi anh ta rằng cha quan trọng hay là tiểu tạp chủng quan trọng. Là cha anh ta yêu thương, nuôi dưỡng anh ta hay là tiểu tạp chủng tận tụy từng đường kim mũi chỉ cho anh ta.
Với nhận thức này, cho dù Hoàng Như Ngọc rời đi, anh ta cũng không đến tìm Miên Phong gây phiền phức. Đêm nay anh ta hút rất nhiều thuốc, trên bàn sách chất đầy vật liệu và văn kiện nhưng anh ta đều không xem vào một chữ. Cho đến tận đêm khuya, trong miệng đầy vị đắng của thuốc lá, điều này khiến cho anh ta cảm thấy buồn nôn, buồn nôn về chính bản thân mình. Đồng thời cũng buồn nôn về cô, cho dù cô không nhớ rõ chuyện trước kia, không nhớ rõ gia đình trước kia, như vậy chung quy kiểu gì cô cũng sẽ không nhớ một người không quan trọng như anh ta, nếu không phải vậy sao cô lại bằng lòng uốn éo thân thể lõa lồ dưới người anh ta như thế.
Nói cho cùng, anh ta chính là một người đàn ông vô cùng ích kỷ và tự phụ.
Miên Phong đã sớm thu dọn xong hành lý, không tốn bao nhiêu thời gian, cô đã sớm tắm rửa sạch sẽ, trong áo sơ mi tơ tằm sợi mỏng hiện lên hình ảnh hai nụ hoa. Cô để lại một ngọn đèn nhỏ trong phòng, đợi đến lúc mười giờ, liền biết có thể Quý Sĩ Khang sẽ không tới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Nhặt lấy gối đầu đặt để tựa lưng, Miên Phong nhắm mắt lại, đưa tay trái lên ngực, kẹp chặt hai nụ hoa cách một lớp lụa trơn, bóp xong hai nụ hoa lại bắt chước phủ lên cánh tay lớn như người đàn ông, dùng sức xoa nhẹ hai cái. Đến lúc này cô vẫn còn chưa có bất kỳ cảm giác gì, thế là đưa tay phải xuống phía dưới, ấn ấn vào âm hộ đầy đặn.
Xoa nhẹ mấy lần cô liền từ bỏ, không có tư không có vị không có ý nghĩa.
Nghĩ đến lúc Quý Sĩ Khang đè thân hình nặng nề lên, rất nặng, nhiều khi khiến cô khó mà hô hấp. Nhưng mà cô thích ngửi mùi vị của anh ta, thích độ nóng tản ra trên người của người đàn ông, trêu đùa đến mặt cô đỏ bừng thân thể như nhũn ra, thích anh ta dùng đầu lưỡi ướt sũng phát ra tiếng động thăm dò cơ thể mình. Cũng thích gương mặt luôn luôn không có biểu cảm kia, lúc lộ ra cảm giác ham muốn kia, có một loại quyết đoán động lòng người đến quái lạ, vô cùng anh tuấn, vô cùng mị lực.
Ngày kế tiếp cô thức dậy rất sớm, nhưng mà còn có người tỉnh sớm hơn cả cô.
Người đàn ông mặc quân trang ngay ngắn, quân phục bằng vải nỉ trơn mỏng, chỗ cổ áo lộ ra áo sơ mi trắng sạch sẽ. Trên eo thắt đai lưng rộng, lộ ra vóc dáng đỉnh cao.
Hình như anh ta đã đến được một lúc, trong không khí tản ra mùi thuốc lá, Miên Phong vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, miễn cưỡng được thân thể nhưng tinh thần vẫn rất phờ phạc, một chữ cũng không muốn nói.
Quý Sĩ Khang nhấc người cô lên đặt vào trong lòng, đưa cà phê nóng trên tủ đầu giường qua, Miên Phong cúi đầu uống hơn phân nửa.
Cà phê rất đắng, không thêm đường cũng không thêm sữa, dựa theo thói quen của người bình thường, vậy đơn giản là đắng không thể tả, nhưng quen rồi cô cũng thích.
Người đàn ông đút cà phê cho cô, lại đút nửa miếng sandwich, lại đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: “Nhanh một chút, tôi đưa em đến nhà ga.”
Chờ lúc bọn họ lên ô tô, bầu trời ở bên ngoài đã hiện ra màu xanh, trong không khí bốc lên hạt sương ẩm ướt, ở nơi xa mịt mờ hiện ra sương trắng.
Hai người một trái một phải ngồi xuống, ở giữa có chút khoảng cách, cũng không nói chuyện, họ đều cho rằng không có lời nào để nói.
Cho đến khi đến nhà ga, giống như bỗng nhiên lại đến nhân gian náo động ồn ào, ở cửa ra vào người đi như mắc cửi, có rất nhiều người xách hành lý từ trên xe taxi nhảy xuống, cả một đoàn người ồn ào. Hai bên cửa bày lít nha lít nhít sạp hàng bữa sáng, trên vỉ hấp tản ra mùi thơm của bánh bao.
Lính cần vụ lấy ra cái rương của cô Diệp, một đoàn người đi từ lối vào đặc biệt đến sân ga, trên sân ga theo thường lệ cũng là người ra người vào, nhưng còn nhiều hơn so với bên ngoài.
Trưởng phòng Mao dẫn theo tùy tùng và cấp dưới trong cục, ba nam một nữ, vừa ngồi vào trong xe riêng của nhân viên chính phủ. Mặc dù mắt của ông ta vừa dài vừa nhỏ, nhưng là ánh mắt khôn khéo bén nhọn, tốc độ nhắm ngay đoàn người ngoài cửa sổ. Ông ta vội xuống xe, đưa mặt đến trước mặt cục trưởng, cúi đầu khom lưng tìm kiếm cảm giác tồn tại, sau đó lại vô cùng thức thời xin được cáo lui trước.
Miên Phong hơi cười nhẹ một tiếng, so với Quý Sĩ Khang, cô cảm giác trưởng phòng Mao càng thân thiết hơn một chút.
Quý Sĩ Khang trầm mặc nhìn cô, nặng nặng nề nề, điều này khiến cô vô cùng không thoải mái.
Cô nói sắp đến thời gian rồi, phải lên xe.
“Chờ một lát.” Trưởng quan Quý nghiêng đầu nhìn phó quan ở bên cạnh một chút, lần này anh ta dẫn Võ Chí Bình đến, anh ta luôn biết Võ Chí Bình có cái nhìn không tốt với cô. Anh ta dẫn Võ Chí Bình theo bên cạnh để nhắc nhở mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Võ Chí Bình thiếu chút nữa đã bày ra ánh mắt khinh người rồi, không thể làm rõ được tình huống giữa hai người kia, hôm qua còn trong mật thêm dầu, hôm nay đã náo thành thế này.
Cái quái gì thế.
Đương nhiên là chửi mắng yêu tinh Diệp Thúy Vi này rồi, yêu tinh kia ngày thường cứ đứng đắn, như một tiểu thư khuê các, chẳng biết trong lòng có bao nhiêu mưu tính nữa, lại còn rất —— đâm đãng. Vừa nghĩ đến âm thanh thỉnh thoảng nghe thấy ở bên ngoài phòng làm việc, chỗ nào đó lại đột nhiên tràn đầy sức sống.
Anh ta lập tức kẹp chân đứng nghiêm chỉnh, quay người sốt ruột nhìn ra cổng, lính cần vụ chạy băng băng cầm ra một túi hoa quả tươi mới.
Táo đỏ tươi, cùng với thủy lê thơm mát.
Quý Sĩ Khang đưa tay, do dự một chút đặt lên vai Miên Phong, lòng bàn tay ngứa ngáy thầm xoa xoa, lời ít ý nhiều dặn dò vài câu.
Một trận gió mát thổi lên mặt, ngay tiếp theo là mùi vị hoa quả mùi thơm ngát, đây khiến cho cô ảo giác nó cũng là mùi hương của Quý Sĩ Khang, là mùi hương thanh đạm thơm mát.
Cô giương mắt nhìn anh ta, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, đưa tay túm lấy góc áo của anh ta nhẹ nhàng kéo.
Cuối cùng Quý Sĩ Khang cũng kéo cô vào ngực, cúi đầu nhẹ ngửi tóc cô, là mùi hương thoang thoảng còn sót lại của dầu gội đầu, vừa sạch sẽ vừa mềm mại.