Miên Phong không ngồi bao lâu, lắc cái thân mềm mại đến quầy lễ tân, hỏi có còn phòng đặt trước hay không.
Trước khi ra cửa đã uống thuốc, cuống họng đau đến không chịu nổi, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp, trước quầy lễ tân là một cô gái, Miên Phong dùng ánh mắt nóng rực sau kính râm đùa giỡn cô ấy, khiến cho cô ấy không còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào vị khách cà lơ phất phơ nhưng lại không mất đi vẻ anh tuấn này.
“Xin chờ một chút, hôm nay là cuối tuần, tạm thời đã hết phòng rồi.”
Miên Phong chống hai tay lên phía trên, hận không thể dán nửa người trên đến, nhưng lời nói vẫn xem như có khuôn phép: “Được, cảm ơn cô, tôi ngồi ở ngay bên cạnh, nếu như có người trả phòng phiền cô báo giúp, được không?”
Cô gái đỏ mặt, đáp đương nhiên là được.
Miên Phong không đợi bao lâu, dùng thân phận dự phòng để đăng kí, ngón trỏ xoay chùm chìa khóa, một tay nhét vào túi rồi đi vào thang máy.
Nhiệt độ buổi chiều oi bức khó chịu, trên lầu rất ít tiếng động, thừa cơ hội phần lớn mọi người đều đang nghỉ trưa, Miên Phong chạy một vòng trên lầu.
Hóa ra Dương Thành Hổ ở trên tầng cao nhất, trong hành lang cứ năm, mười bước lại có một trạm canh gác.
Nơi này cao hơn toà nhà lầu ở hai con phố bên cạnh, tỷ lệ thành công khi bắn từ bên ngoài vào là rất nhỏ.
Cô trở về phòng của mình ngủ một giấc thật đã, đúng năm giờ thì đi xuống lầu. Tự tiêu khiển bằng cách chơi bài trong phòng trà, một khắc đồng hồ sau, đoàn trưởng Dương trên người mặc Âu phục chen vào giữa đám người túm tụm đi đến đại sảnh. Anh ta có gương mặt dài, nông dân, phong sương, thay Âu phục rồi vẻ phong sương thô ráp trên mặt càng nổi trội hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Có ba người rảo bước từ cửa lớn vào, gương mặt mỗi người đều có sức sống, trong đó có một người mặc kimono màu đen.
Lúc này, Miên Phong quay mặt sang một bên, cô biết người này, là xã trưởng Điền Dã từng qua lại với Quý Sĩ Khang.
Người hai bên nhiệt liệt chạm mặt nhau, ôn tồn nịnh hót một phen, đoàn trưởng Dương được Điền Dã dẫn đi.
Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Điền Dã đều đến thăm hỏi. Cho đến ngày thứ tư, dường như Dương Thành Hổ đã bị anh ta làm cho cảm động, dọn khỏi khách sạn Tứ Quốc, chuyển vào bên trong căn nhà hiện đại tường cao san sát ở khu cho thuê Nhật Bản.
Anh ta giống như một con rùa đen, làm việc không muốn để người khác biết, cho nên không thể tùy tiện vươn đầu ra.
Mắt thấy bên phía Nam Kinh sắp đến kỳ huấn luyện, Miên Phong không thể đợi thêm, cô nhất định phải mạo hiểm tiến vào khu cho thuê Nhật.
Cô trải tấm bản đồ lên trên tấm đệm ố vàng, trong miệng ngậm một cây bút mực đỏ, một chân mang giày đặt lên giường. Bên trong thành giày cắm một cây dao găm, sau đó cô rút bút mực vạch ra một đường màu đỏ trên tấm bản đồ.
Đường màu đỏ này đại diện cho con đường Dương Thành Hổ từ câu lạc bộ trở về mỗi đêm.
Một đường vô cùng ngắn, một ngang một dọc và chỉ cần năm phút lái xe mà thôi.
Có thể thấy vị đoàn trưởng Dương này khá quý trọng mạng sống của mình.
Có điều đây cũng là cơ hội cho cô, có lẽ anh ta cho rằng khá an toàn, vì vậy chỉ dùng hai chiếc xe.
Đêm hôm ấy, Miên Phong leo tường tiến vào khu cho thuê Nhật, ẩn núp trắng đêm trong bụi cỏ ngoài vườn hoa cách câu lạc bộ khoảng chừng hai mươi mét. Phía xa xa hoa truỵ lạc, tiếng dương cầm truyền qua khe cửa bay thật xa, đôi khi xen lẫn cả tiếng ồn ào, giống như tiên cảnh vừa vui sướng lại vừa ấm cúng. Cái đầu này, lông lá dính bết vào cằm, con muỗi không ngại bay vòng quanh, trong miệng phát ra tiếng vo ve, vo ve. Cây kim nhọn trên miệng chúng nó, từng cái từng cái xuyên qua áo mỏng đâm vào da cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong xuyên qua cành cây chuyên tâm nhìn chằm chằm về phía đối diện, cửa gỗ trên sân thượng lầu hai đột nhiên bị đẩy ra, người dẫn đầu bước ra chính là Dương Thành Hổ. Cô theo phản xạ có điều kiện rút ra khẩu Bác Lãng Khắc hỏa lực lớn, đột nhiên có một bóng người cao cao khác đi đến bên cạnh anh ta. Cánh tay thẳng tắp và phần lưng eo gần như che đi một nửa Dương Thành Hổ.
Người này tùy ý nghiêng đầu nhìn nhìn vào góc tối, là Quý Sĩ Khang.
Miên Phong thu cây súng trong tay lại.
Đầu tiên, nhiệm vụ của cô không phải Quý Sĩ Khang, thứ hai tạm thời không thể động vào anh ta, cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, bắn chết Dương Thành Hổ ở đây không phải lựa chọn tốt nhất.
Đến lúc rạng sáng, mấy người tụ tập lẻ tẻ rời đi.