Miên Phong đã sớm trở lại địa điểm mai phục chuẩn bị xong từ trước, đây là một ngõ tối chật hẹp, chỉ nhét vừa một chiếc xe.
Quanh thân một mảnh tối om lặng ngắt như tờ, bởi vì hoàn cảnh địa lý, cô nhất định phải từ bỏ việc ngắm bắn ở cự ly xa mà lựa chọn bắn ở khoảng cách gần.
Đồng hồ trên cổ tay máy móc phát ra tiếng chuyển động tích tắc, cách đó không xa có ngọn đèn đường hắt ra ánh sáng mờ nhạt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng ô tô gầm vang từ xa tiến đến. Một chiếc xe chạy qua, bên trong hiện lên ba bóng người. Không có gì bất ngờ xảy ra thì phía trước vẫn là lái xe như cũ, đằng sau là Dương Thành Hổ ôm một kỹ nữ Nhật Bản. Đuôi xe vừa thoáng qua một cái, Miên Phong đã đạp chân ga mạnh mẽ lao ra.
Cô không lo chiếc xe đằng sau đuổi tới, bởi vì đúng như sự sắp đặt sẵn của cô, ống bô của chiếc xe đằng sau bị cô bỏ nhựa vào, nó đang xiêu xiêu vẹo vẹo dừng lại ở khúc quanh đằng kia, người bên trong xuống xe kiểm tra sự cố. Mà ở khúc quanh bên đây trên đường phố lẻ loi trơ trọi, chỉ có mỗi chiếc xe này của Dương Thành Hổ, Miên Phong giống như uống say, đuôi xe vặn vẹo quẹt vào xe của họ Dương, đầu xe đâm vào gương chiếu hậu của xe đối phương. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lái xe cho rằng cô uống nhiều quá, hạ cửa sổ xe xuống muốn chửi mắng, đây chính là mục đích của cô. Đối phương còn chưa phát ra một câu nào khỏi miệng, thì đạn bên trong súng cách âm đã bắn thủng trán của anh ta. Đoàn trưởng Dương vừa mới nâng cái đầu lên khỏi ngực của kỹ nữ thì viên đạn thứ hai đã bắn vào mắt trái của anh ta bay ra sau não. Một viên cuối cùng chếch đi một chút, trực tiếp chặn lại tiếng rít gào của người phụ nữ.
Tất cả mọi chuyện này không vượt quá hai phút, chiếc xe ở phía sau vẫn còn đang ở chỗ kia kiểm tra trục trặc.
Ô tô nhanh như điện chớp vụt về phía trước, quẹo vào ngõ nhỏ chuyển đến đường tắt.
Trong đêm tối, bên tai chỉ còn lại tiếng lốp xe nhanh như gió xẹt qua mặt đất, đầu xe không ngừng phá vỡ không khí. Sau mười phút lái đến nơi miệng cống, bỗng nhiên phía bầu trời đêm phía xa bừng sáng lên, hẳn là đội cảnh vệ Nhật Bản đang được điều động, nhưng vẫn còn chưa kịp tra xét sang bên này thì cái đình ở miệng cống bên cạnh bỗng nhiên ầm vang một tiếng bùng lên những tia lửa chói rọi, thừa dịp vệ binh hét to chạy sang bên kia, Miên Phong tắt đèn xe một hơi một mạch xông ra ngoài, liều mạng lái vào trong đêm tối.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như thời gian đã ngưng đọng, dường như trong đêm tối vang lên một tiếng hát, nhưng xe vẫn không ngừng một khắc, vọt thẳng vào trong hồ đen ở ngoài thành phố Tô Bắc.
Cô như con cá từ bên trong bơi ra, nín thở bơi nhanh đến sau một căn nhà bỏ hoang, đổi một chiếc xe mới lái đến ga xe lửa.
Đợi đến khi cô xuống xe lửa vào sáng sớm ngày kế, mua một tờ báo buổi sớm ở bên cạnh ga Nam Kinh, trên gương mặt tái nhợt không khỏi lộ ra một nụ cười.
Ở trong phòng chợp mắt một lúc, Miên Phong đổi trang phục rồi đi ra, gặp mặt hai đồng nghiệp. Bọn họ hỏi cô dưỡng bệnh thế nào rồi, bây giờ đã khỏe lại chưa, Miên Phong ho khan hai tiếng, màu môi trắng bệch tự nhiên: “Cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi.” Cuối cùng trưởng phòng Mao cũng đi ra, nhìn thấy ánh mắt kỳ kỳ quái quái của cô, Miên Phong thản nhiên cười, cô hiểu ông ta đang nghĩ gì đang sợ gì. Quả nhiên, ông ta đi đến nhưng cũng không nhiều lời, giả bộ như không biết là an toàn nhất, vỗ vỗ vào vai cô: “Tiểu Diệp à, nếu như cơ thể còn chưa khỏe, hôm nay cũng đừng đi nữa.”
Miên Phong dịch về nửa bước đi theo sau lưng ông ta, ho khan hai tiếng, hoàn mỹ tạo thành một cấp dưới tốt, nói đã khỏe nhiều rồi, chỉ là cuống họng có hơi không thoải mái thôi.
Chớp mắt thời hạn huấn luyện nửa tháng đã trôi qua, đoàn người kéo nhau tiến vào nhà ga, lại kéo nhau ra khỏi nhà ga. Ngay buổi chiều gió lạnh thổi đến, từng người một chia nhau rời đi. Đầu Miên Phong hơi nặng nề, từ sau ngày đó, đúng là cô thật sự ốm nhẹ, kéo dài tận mấy ngày vẫn không khá lên. Cô xách vali, ánh mắt có hơi hoảng hốt, đang muốn đi đến gọi xe kéo gần đây thì nghe thấy tiếng hét to của Võ Chí Bình vang lên. Thận trọng mà nói là gọi, anh ta gọi hai tiếng cô Diệp, Miên Phong nhìn sang, bên cạnh là ba chiếc ô tô màu đen tỏa sáng đổ ở đấy.
Khom lưng bước vào chiếc xe trung niên kia, trên tay Quý Sĩ Khang là điếu thuốc đang đốt dở, vừa thấy sắc mặt của cô lập tức hỏi sao vậy.
Miên Phong nói không có gì, không khỏi nghiêng đầu gối lên vai anh ta, vai người này quá cứng, xe lắc lư mấy lần, cô đã thuận thế nằm lên đùi người đàn ông ngủ thiếp đi.
Ngón tay của Quý Sĩ Khang rơi xuống tóc mai bên tai cô, cuốn từng sợi tóc vén ra sau tai, đặt bàn tay lên gò má cô, sắc mặt không khỏi trở nên nặng nề.
Dưỡng bệnh mấy ngày ở dinh thự họ Quý, bệnh này cũng không phải bệnh nặng, nhiều lắm chỉ tính là bệnh cảm, nhưng Quý Sĩ Khang vẫn muốn cô ở trong nhà, cô cũng yên ổn mà đợi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đợi sau khi từ từ lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện thái độ người đàn ông đối với cô không đúng lắm.
Đừng nói lên giường, đến tay cũng không kéo một cái.
Kỳ quái hơn chính là vào một buổi chiều thanh nhàn đến mức làm não người sinh ra nấm mốc, anh ta đưa một tấm thiệp mời đến cho cô xem.
Miên Phong nhận lấy, đó là một tấm thiệp vàng dán tinh xảo, bên trong được viết bằng chữ Triện nhỏ xinh đẹp, kí tên là Dung Ân Dương.
Dung Ân Dương mời tiểu thư Diệp cùng ăn tối.
Miên Phong cười, cầm tấm thiệp quạt gió: “Anh Dung này là ai đây? Hình như tôi không nhớ anh ta lắm.”
Quý Sĩ Khang không hề biểu cảm gì, vẻ mặt rất bình thường, khẽ mở đôi môi mỏng: “Anh Dung đây là giáo sư đại học, đồng thời cũng là con trai trưởng của công ty Thái Lai Thực Nghiệp, đối nhân xử thế không tệ, em có thể đi gặp thử rồi kết giao bạn bè.”