Miên Phong thấy sắc mặt anh ta không tốt cũng đoán được hai phần. Một phần chắc là có liên quan đến Dương Thành Hổ, một phần có liên quan đến chuyện cô ăn cơm với Dung Ân Dương. Nhưng nói đi nói lại, bề ngoài hai chuyện đều có liên quan đến cô, thật ra thì trên thực chất có liên quan gì đến cô đâu? Cô chỉ là một thanh súng, thật sự muốn cắt đứt sinh mạng là người khác, còn với giáo sư Dung, vậy thì lại càng không thể trách cô.
Miên Phong thấy anh ta lâu lắm không lên tiếng, cô chống lại không khí đang đè nén trong phòng, tìm đến ghế sofa ở bên cạnh ghế tựa rồi ngồi xuống, nâng một chân lên, áo ngủ chất lụa theo đùi trượt xuống, lộ ra cái đùi săn chắc xinh đẹp sau khi tắm.
Quý Sĩ Khang bước hai bước về phía cô, suy đoán liệu có phải sau khi cô tạm biệt Dung Ân Dương đã hối hận nên lại bí mật tìm anh ta không. Một đôi nam nữ, tại sao phải bí mật gặp nhau?
Tóm lại là phải làm một số chuyện nam nữ nên làm. Nếu như cô không có gặp Dung Ân Dương, thì sẽ đi gặp ai chứ? Cái tên quan phiên dịch tép riêu kia sao?
Thần kinh Quý Sĩ Khang co rút đau đớn, trong lúc bước đi nắm tay đã bóp chặt, thế nhưng lúc anh ta ý thức được điều này, trong chốc lát giống như tia sét bổ từ đỉnh đầu xuống.
Anh ta làm cái gì vậy? Anh ta điên rồi nên mới muốn ra tay với cô sao?
Cơn thịnh nộ muốn xông ra này đột nhiên liền tiêu tán thành vô hình.
Có thể là đến phần cuối cùng, trái lại hết thảy bình tĩnh trở lại.
Quý Sĩ Khang đứng nguyên chỗ, bắn ánh mắt về phía Miên Phong, chỉ thấy ánh mắt của em gái nhỏ bình thản, toàn thân mang vị nước, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nhàm chán nâng cằm lên nhìn quanh hai bên.
Anh ta xoay người đi đến bên bàn làm việc, mở ngăn kéo ra lấy cái gì đó, Miên Phong tò mò nhìn sang, chỉ thấy anh ta lấy ra cái thứ gì đó nho nhỏ rồi đi đến ngồi bên cạnh cô, nâng chân trái của cô lên đặt trên đùi của mình. Miên Phong nhẹ kêu ôi chao một tiếng, quần lót giữa hai chân lộ ra trong không khí, nhưng mà người đàn ông không có nhìn, chỉ chuyên tâm nắm chặt lòng bàn chân của cô, nói một câu cô nên cắt móng rồi.
Một phút đồng hồ tiếp theo, Quý Sĩ Khang chuyên chú cắt móng chân cho cô, từ ngón cái đến ngón út, từ chân trái đổi đến chân phải. Sau khi cắt xong một vòng, lấy thêm cái giũa bên trên kìm cắt móng, chỉnh lại móng chân cô cho gọn gàng xinh đẹp, quả thật có thể xem như một bàn món ăn.
Miên Phong uốn éo người đổi một tư thế thoải mái, tiến vào trong góc làm ổ, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ken két ngẫu nhiên, cô giống như đang nép mình vào một cái ôm mềm mại của mẹ, cuối cùng cũng có thể nhận ra một điểm tốt của đối phương.
Quý Sĩ Khang cúi thấp đầu, mái tóc ướt mồ hôi trên trán lộ ra một đoạn rơi xuống, duy chỉ ngoài sống mũi cao của anh ta cùng đôi môi mỏng đỏ thẫm.
Anh ta xử lý xong chân, lại muốn xử lý đến tay cô, Miên Phong nhẹ nhàng hừ một tiếng, hơi nhếch mũi lên cự tuyệt, ngày thường phải nhận điện báo đánh điện báo nên phải để móng tay thật dài để xử lý.
Quý Sĩ Khang kéo lên kiểm tra một phen rồi khẽ cười nói: "Quả nhiên."
Anh ta đặt cô vào tư thế ngay ngắn rồi ôm ngang lên, đưa cô về phòng ngủ của mình. Miên Phong tựa lên đầu vai anh ta, trong mũi đều là mùi của anh ta, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi, bởi thoát ra từ lỗ chân lông của anh ta nên tự nhiên cũng mang theo mùi của anh ta.
Quý Sĩ Khang đặt cô lên giường, kéo chăn mỏng che lại nửa người dưới của cô, ánh mắt vừa mới tiếp xúc đến, trong chớp mắt có chút thỏa mãn kì quái.
Anh ta đưa tay vào trong túi quần rồi lấy ra một sợi dây chuyền vàng lộng lẫy toát lên vẻ tinh tế rực rỡ.
Sợi dây chuyền vàng xoắn tinh tế, phía dưới treo một viên ngọc trai lớn, bên trong viên ngọc trai này được khảm hồng bảo thạch thủy sắc hạng nhất.
Đây là anh ta đã phải đến cửa hàng Tây chọn mất mấy ngày mới miễn cường tìm ra một cái hài lòng.
Anh ta không hỏi cô có thích hay không, chỉ cần anh ta muốn tặng, cô không muốn anh ta cũng phải tặng cho cô.
Miên Phong chợt cảm thấy trên cổ mát lạnh, sợi dây chuyền đã được đeo lên. Tôn lên làn da trắng ngần của vùng xương dưới bả vai, khác nào một phen phong cảnh đặc biệt.
"Thúy Vi, là tôi không tốt, sau này tôi sẽ chú ý."
Anh ta đưa tay phải của Miên Phong đến dưới môi, dán môi lên đánh dấu, ánh mắt sâu lắng chất chứa hàng nghìn hàng vạn lời nói.
Miên Phong nghe lời nói của anh ta, đón nhận ánh mắt anh ta, giống như uống cạn nửa bình rượu đỏ, khắp thân yếu mềm toát ra cảm giác tê ngứa, về mặt tinh thần đạt được vài tia vui mừng yên tĩnh, vì vậy từ từ ôm lấy cổ anh ta. Lần này Quý Sĩ Khang làm rất dịu dàng, nhưng cũng rất dài lâu, hoặc có lẽ là nhịn mấy ngày, chung quy vẫn có một ít thiếu sinh lực. Làm trên giường một lần, sau đó lại đến bồn tắm làm một lần.
Qua mấy ngày, thứ trưởng sở cảnh sát đặt sàn nhảy ở khách sạn để mừng đại thọ ông ta bước qua tuổi năm mươi, bởi vì trước kia có người đi cấp trên cầm ông ta mấy phần vốn nên ông ta cũng không dám tổ chức lớn.
Nhưng không làm thì không được, sẽ mất tôn nghiêm của thứ trưởng, vì vậy ông ta quyết định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ, chỉ trong phạm vi nhỏ của hệ thống mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Bởi vì trong cục có rất nhiều người mới đến, Miên Phong bận bịu đến bảy tám giờ mới xuất phát, lúc đến nơi thì đã gần chín giờ.
Lúc này phần lớn món ăn đều đã nguội lạnh, phía trên hiện lên lớp dầu mỡ, Miên Phong không đụng đến thức ăn trên bàn dài, miễn cưỡng chào hỏi với đồng nghiệp mấy câu, trong dạ dày cũng có biểu hiện không thoải mái.
Cô đã gọi một ly rượu đỏ, ngồi xuống cạnh sàn nhảy từ từ uống.
Một người có khuôn mặt xa lạ bước tới mời cô khiêu vũ, cô chưa kịp từ chối thì có người đi tới, lạnh nhạt vung bàn tay được ôm trọn bởi bao tay trắng lên, trực tiếp gạt người này đi.
Quý Sĩ Khang đưa lưng về phía ánh đèn trong sàn nhảy, xòe bàn tay về phía cô.
Miên Phong cho rằng anh ta sẽ dẫn cô vào sàn nhảy, không ngờ anh ta lại dịu dàng nắm lấy tay cô, dẫn vào một căn phòng nhỏ thoải mái ở bên cạnh.
Cô chưa kịp thấy rõ tình hình bên trong phòng thì người đàn ông đã ôm lấy eo cô, phần dưới thân hai người dán chặt lấy nhau, anh ta đưa môi tới, nhẹ nhàng cọ sát chậm rãi đè hôn cô một hồi.
Mấy phút dài dằng dặc trôi qua, Quý Sĩ Khang móc trong túi ra một viên gì, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mắt cô.
"Có phải đau dạ dày rồi không, ăn viên kẹo này áp chế một chút, tôi sẽ cho người mang chút đồ ăn tới."
Miên Phong nhìn đi nhìn lại viên kẹo xinh đẹp này, bọc bên ngoài viên kẹo là mảnh giấy sọc ba màu, ngón tay của cô do dự nhận lấy, giống như đối mặt với một sự kinh hỉ lớn. Chẳng qua chỉ là một viên kẹo thôi mà, đâu phải viên đạn "to lớn" đâu. Nhưng hình như cực kỳ lâu trước kia, một viên kẹo Thụy Sĩ như thế này giống như chứa một vị ngọt ảo mộng khiến người ta không dám tin.
Quý Sĩ Khang nhìn cô ăn, thật sự cũng gọi mang bữa vào. Anh ta chầm chậm ăn với cô nửa tiếng, lại cho cô uống bát canh gà nóng, lúc này mới dẫn người về nhà, dọc đường nói với cô rằng sau này nếu cô không muốn đến những bữa tiệc như vậy thì cũng không cần đến nữa.
Ngày tiếp theo cô vẫn ngồi xe của anh ta đi làm như cũ, vừa vào đến cửa chính đã đụng phải trưởng phòng Mao hăng hái, ông ta đánh tiếng chào với Quý Sĩ Khang đang ngồi bên trong xe từ xa, rồi sánh vai cùng Miên Phong đi vào đại sảnh.
"Tiểu Diệp à, chờ lát nữa sẽ có một người mới đến tìm cô, cô dẫn cậu ta làm quen nghiệp vụ một chút."
Miên Phong nói không thành vấn đề, do có mối quan hệ vững chắc với cấp trên nên cô có một phòng làm việc riêng của mình.
Ước chừng khoảng mười giờ, người thanh niên mặc đồng phục màu lam gõ cửa bước vào, người này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, mặc bộ đồng phục rất đẹp.
Miên Phong nhìn vào mắt anh ta, phát hiện chính là người giúp đỡ mà cô đụng phải trong nhóm Hồ Nam ở hành lang lần trước.
Hai người đều đồng thời nói là anh (là cô), thấy anh ta cười nên Miên Phong thầm nghĩ có lẽ tính cách người này cũng tốt, có thái độ đúng mực.
Trưởng phòng Mao đi tới móc nối, cười ha ha ha: "Tiểu Diệp, cô vẫn chưa biết cậu ta đúng không, cậu ta là mầm non tốt được ủy viên đặc huấn coi trọng đó, tên gì ấy nhỉ?" Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Người thanh niên lại cười nói: "Trưởng phòng, tôi tên Liêu Hoa Xương, thật ra thì cũng là người bản địa. Ngài cứ gọi tôi tiểu Liêu là được rồi."
Trong đất bằng nổi sóng, Miên Phong buộc lòng thu nụ cười lại, lồng ngực mơ hồ phập phồng hai cái.
Chẳng trách lại cảm thấy quen mặt.
Nhìn gương mặt này, kết hợp với họ tên này, anh ta là em trai ruột của Liêu Hoa Bình không sai.