Tầm chạng vạng năm giờ, khu cho thuê phồn hoa vẫn còn chưa chính thức mở cửa, cơn mưa phùn lất phất rơi phía chân trời u ám, tóc gáy như đang bay nhẹ theo chiều gió. Loại mưa nhỏ này rất dễ khiến người ta cáu gắt, thứ nhất là không đủ mạnh, lại kéo dài triền miên không ngừng, đương nhiên sẽ khiến tâm trạng của người ta trở nên xấu đi.
Một chiếc xe kéo dừng ở trước lối vào rạp hát, cửa rạp hát mở hờ, cũng không có bảo vệ canh gác. Một người đàn ông mặc trường bào xanh đậm từ trên xe bước xuống, vóc dáng người đó không cao lắm, dáng vẻ vô cùng gầy gò, dưới cái mũ tròn là gương mặt non trẻ không có râu.
Hứa Quốc Hoa trả tiền, sắc mặt mềm mỏng mang theo lạnh lẽo, u ám giống hệt với thời tiết trên đỉnh đầu.
Bây giờ vẫn chưa đến thời gian mở màn, trong đại sảnh chỉ có hai cô gái, một người đang loay hoay lau bàn, một người đang quét sàn. Thấy anh ta đi vào, lần lượt cất tiếng chào. Hứa Quốc Hoa không để ý đến họ mà đi thẳng vào hậu trường. Hậu trường thì ngược lại, người đông như mắc cửi, mấy cái bàn được bày dọc theo góc tường, trên mặt bàn đặt một hàng gương, mà trên gương có chia thành từng ô, ngoài rìa mỗi ô đều lắp vào bóng đèn tròn màu trắng.
Chủ rạp hát chen từ trong đám người bước ra, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa cúc với anh ta: “Ông chủ Hứa, hôm nay đến sớm thế.”
Hứa Quốc Hoa âm thầm xùy một tiếng, trên mặt mang ý cười: “Đâu dám nhận là ông chủ gì đó chứ, vị trí của tôi vẫn còn chưa đủ tư cách đâu.”
Vừa nói anh ta vừa nâng bàn tay lên, đầu ngón tay hơi vểnh lên vỗ nhẹ một cái lên tay của chủ rạp hát.
Chủ rạp hát gật đầu tỏ ý hài lòng, lại nịnh hót thêm hai câu, ông ta làm ra dáng vẻ bí mật, đưa mu bàn tay lên áp sát vào tai anh ta: “Đừng có nói tôi không quan tâm anh, tối hôm nay sẽ có khách lớn đến, anh cũng đã ở đây được mấy năm rồi, có thể hết khổ hay không còn cần phải xem tối nay anh....”
Ông ta nháy mắt ra hiệu một cái với Hứa Quốc Hoa, không diễn đạt bằng lời cũng có thể hiểu.
Hứa Quốc Hoa thay quần áo rồi ngồi vào vị trí của mình, mở mấy cái lọ đủ màu sắc ra, anh ta nhìn gương mặt bên trong gương, cổ tay uyển chuyển nâng bút, nét bút chuẩn xác tinh tế, gương mặt làm anh ta chán ghét này dần dần tỏa ra sức sống, dần dần khuynh đảo linh hồn.
Lúc rạp hát mở màn, chỉ có lác đác vài người ở hàng ghế dưới sân khấu. Chờ lúc anh ta lên sân khấu, chỗ ngồi phía dưới đã đầy hơn một nửa, đám người vỗ tay lốp bốp, dùng hết sức mà gọi Hằng Nga, Hằng Nga. Mấy cô chủ, bà chủ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, quần áo đẹp đẽ hợp thời, vừa nhìn liền biết là đến để giết thời gian, uống trà vùi đầu vào nhau nói chuyện phiếm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Hứa Quốc Hoa vung tay áo dài cất giọng, cũng chẳng hề nhìn ai liền chìm đắm bên trong thế giới riêng của chính bản thân mình.
Đợi lúc anh ta sắp phiêu đến cung trăng nhập vào bầu trời thì xung quanh bắt đầu hỗn loạn. Kiểu hỗn loạn này đến nhanh rời đi cũng nhanh, từng tiếng giày cao cổ đạp rầm rập lên mấy tấm ván gỗ, chỉ nhanh chóng mấy giây đã át được mấy tiếng gào thét kinh ngạc. Hai mươi cảnh vệ súng ống đầy đủ hộ tống chủ nhân đi vào, chủ rạp hát gập eo cong như con tôm, vô cùng sợ rằng lệch một tấc sẽ thất lễ với khách quý, ông ta vô cùng căng thẳng, trong hơi thở trắng toát mang theo run rẩy: “Quý... ngài Quý, mời đi bên này, hàng ghế riêng trên lầu đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
Người đàn ông đội chiếc mũ lính màu xanh thẫm, vành nón che mất ánh sáng tạo ra một khoảng đen như lông quạ, trong mảng đen ấy bắn ra ánh mắt lạnh lẽo không thèm đếm xỉa đến xung quanh, chủ rạp hát hơi ngẩng đầu liền bị dọa đến sống lưng lạnh run, loại người này đích thị là giết người không chớp mắt.
Mạng người ở trong mắt anh ta không đáng giá một xu.
Quý Sĩ Khang cầm áo khoác, để lộ ra quân trang mỏng bằng vải nỉ trên người. Phó quan ở phía sau nhận lấy áo choàng, nhấc chân đạp chủ rạp hát một cước: “Phí lời gì thế, trưởng quan thích ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó!”
Cũng may chủ rạp hát đã vịn được lan can nếu không thì đã xấu mặt hơn rồi, ông ta liên tiếp đáp bảy tám câu vâng, vị trưởng quan trẻ tuổi dọa người đã lướt qua ông ta đi về hàng ghế đầu sân khấu.
Gương mặt Quý Sĩ Khang đã hiện ra trước mắt Hứa Quốc Hoa, đột nhiên một gương mặt đập vào mắt thế này suýt chút nữa đã làm anh ta lạc giọng. Nhất thời, giọng của anh ta giống như băng cát sét bị kẹt, dưới sự im lặng kì lạ của tất cả mọi người, Quý Sĩ Khang nâng hai tay lên, bàn tay thon dài đeo bao tay trắng, bất ngờ vỗ liên tiếp hai cái phát ra âm thanh bồm bộp khó chịu, lập tức toàn bộ đám người đi theo phía sau đều vỗ tay. Chính trong tiếng vỗ tay khiến người ta giật mình này, một lần nữa Hứa Quốc Hoa mới lấy lại nhịp điệu.
Miên Phong cúi đầu quét rác phía sau sân khấu, phía sau đầu thắt bím tóc cài sợi gai, trên người mặc áo trấn thủ* đã sờn một nửa ở bên trong, khoác một chiếc áo khoác hoa ngắn cũn cỡn, thuộc kiểu sẽ không ai chú ý đến. Vừa nãy ở bên ngoài chào hỏi Hứa Quốc Hoa, vậy mà anh ta cũng không hề chú ý đến. Sân khấu phía trước ồn ào rồi yên tĩnh, yên tĩnh rồi lại ồn ào, sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào phía trước, Miên Phong liền ném cây chổi đi, nhấc cái băng ghế thấp bé đi đến nấp phía sau cây cột, vén cái màn vừa dày vừa nặng lên dò xét bên ngoài.
(*)Áo trấn thủ: thường là áo len, áo bông cộc tay.
Lúc cô nhìn thấy Quý Sĩ Khang, nước bọt trong miệng không ngừng ứa ra.
Người đàn ông từ trên xuống dưới giống hệt một tượng băng lạnh lẽo cứng rắn, súng bắn không xuyên, đao chặt không nát.
Miên Phong rất muốn cắn một cái lên miệng anh ta xem thịt anh ta có thật sự cứng đến nỗi cắn gãy răng không.
Thật ra vào lần đầu tiên chuẩn bị ám sát, tất cả đều đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng lúc Miên Phong mai phục ở khách sạn đối diện, nhìn thấy gương mặt của anh ta qua giá chữ thập của súng ngắm thật sự cô không thể nào ra tay được.
Bên trong khách sạn yến tiệc linh đình, phồn hoa như gấm, anh ta cũng mặc trên người bộ quân trang như thế này, có điều ở trên túi có cài một bông hoa màu hồng đỏ tươi như máu. Mục tiêu của cô chính là bắn nát đầu kẻ có cài hoa trên túi, đạn cần phải bắn vào huyệt thái dương của anh ta, đám người nên hoảng hốt kêu gào sợ hãi, sau đó trên tường sẽ lưu lại chất lỏng màu đỏ sền sệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đáng lẽ Quý Sĩ Khang phải chết ở khách sạn hoa hồng vào một tháng trước.
Nhưng mà bây giờ anh ta đang nhàn hạ thoải mái ngồi ở hàng ghế giữa dưới sân khấu, bàn tay đeo bao tay trắng cầm một chén trà.
Miên Phong ôm mặt, tâm hồn như đứa trẻ thở dài một tiếng.
Vào một số thời điểm, lúc cô không vui sẽ thích giả vờ thành thế này.
Lúc ấy cô đang suy nghĩ gì đó, cô không muốn dùng một viên đạn giải quyết anh ta, làm thế có phải là hơi tàn bạo hay không.
Miên Phong ngáp một cái, lười nhác duỗi cái eo, tiếp tục lùi về phía sau màn che, tiếp tục cầm lấy cây chổi như vô tình mà quét bừa khắp nơi. Tất cả cửa trước cửa sau đều có người canh giữ, đội ngũ mười mấy người bao quanh đại sảnh biến nó thành một cái thùng sắt.
Cơ hội chỉ có một, mất rồi sẽ không trở lại nữa.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cô cần phải đợi thêm nữa.