Dứt lời, gương mặt của bà trở nên nghiêm túc, chỉ vào cái mũi của anh ta, nói: “Quý Thắng chỉ có một đứa con trai là con thôi, tất cả tương lai của ông ấy đều là con! Con phải biết, mặt mũi của một người không thể tuỳ tiện bị vạch trần, vạch trần ông ấy sẽ chỉ làm trầm trọng thêm thôi. Đến lúc đó ông ấy có thành kiến với con, lại ra ngoài sinh một đứa nữa thì con làm sao bây giờ? Lại nói, cha con ngàn không tốt vạn không tốt, đối với con cũng không có lời nào, cho con hết tất cả thứ tốt nhất, chính là hi vọng con thành tài. Nếu như con dám vì Quý Vi mà làm xấu đi quan hệ cha con của con, mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con đây nữa!”
“Tất cả của con đều do chúng ta cho, A Khang, con phải có lương tâm!”
Quý Sĩ Khang không biết mình có còn lương tâm hay không.
Từ ngày này trở đi, đạo đức và luân lí làm người đã không còn là chuẩn mực trong lòng anh ta nữa.
Lạnh lẽo và hời hợt dần dần xông vào thể phách và linh hồn của anh ta.
Nhưng mà anh ta còn có chuyện phải làm, cũng nhất định phải làm.
Anh bị quan hệ cha con và mẹ con gắt gao trói chặt, giống như mẹ nói, Quý Thắng không hề có lỗi với anh ta, cho anh tất cả, từ đầu đến chân mỗi một sợi tóc đều bắt nguồn từ hai người kia. Anh ta không thể ở bên ngoài làm ra chuyện có lỗi với bọn họ được.
Hôm nay, anh ta lặng lẽ đến viện tử của Quý Vi, vú em ngủ gà ngủ gật dưới bóng cây ở viện tử, anh ta ôm Quý Vi vào trong phòng, cùng cô chơi trò tách ngón tay của mình.
Trong phòng phát ra không khí rầu rĩ, bên ngoài là một mảnh trời chiều đỏ như lửa, gần như nhuốm trọn cả bầu trời.
Quý Vi ngậm ngón tay của anh ta vào, ngửa đầu cọ qua cọ lại lên bờ vai của anh ta, trong mũi hừ ra tiếng.
Quý Sĩ Khang nâng khuôn mặt của cô lên, Quý Vi bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra khoang miệng thiếu răng, đầu lưỡi hồng hồng phun ngón tay của anh ta ra, vụng về gọi một tiếng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Gọi anh là gì?”
Quý Vi lắc nhẹ cái đầu, cười đến đần độn, nơi gương mặt mập mạp của đứa bé bị ánh trời chiều chiếu đo đỏ.
“Anh, anh trai.”
Quý Vi ôm cổ anh ta, cọ cọ mặt anh ta: “Đại ca ca, muốn ăn kẹo.”
Tim Quý Sĩ Khang chậm rãi nứt ra khe hở, anh ta muốn làm một người cha, làm một người anh trai tốt, cho cô những gì cô không có.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Anh ta hôn vào trán vào mắt cô rất nhẹ rất nhẹ, chỉ sợ mạnh một chút, sẽ khiến cô liên tưởng đến những thứ không tốt.
“Qua mấy ngày, Tiểu Vi lại bị đánh, nhưng mà Tiểu Vi phải chịu đựng, anh trai sẽ cứu em, biết chưa?”
Quý Vi cái hiểu cái không.
Kỳ thật năm tuổi theo đạo lý mà nói, hẳn là phải biết nhảy biết náo loạn, thế nhưng cô vẫn còn lắp ba lắp bắp hỏi, không ai nghiêm túc dạy cô.
Có điều cô vẫn thật sự nghiêm túc mà gật đầu, có chút giống như một kẻ ngốc, muốn ăn kẹo của anh trai.
Quý Sĩ Khang đã nắm đúng trạng thái hiện tại của cô, có đôi khi cô sẽ chất phác giống như đá, người khác đẩy một chút cô mới có thể động một cái. Nhưng mà sau khi bị kích thích sẽ nổi điên, chính là bởi vì cô thỉnh thoảng nổi điên, cho nên càng nếm toàn bộ đau khổ.
Thế là mỗi lần sau vài ngày trong hoạt động nhà họ Quý mở tiệc chiêu đãi, Quý Sĩ Khang hạ quyết tâm, Quý Vi dưới sự dồn hết tâm trí tận lực kích thích, điên cuồng đại náo.
Thoạt đầu hôm nay mưa rơi lác đác, sau hai tia chớp, một cơn mưa lớn to như hạt đậu rơi xuống thiên hạ.
Trên đường bên ngoài đã không còn người nào đi đường nữa, mà Quý trạch lại đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt. Quý Thắng được mời đến thành phố họp, thế là toàn bộ công việc trong Quý trạch đều do phu nhân phụ trách. Ông ta muốn lấy một cái phiên hiệu nhà nước, cho nên ngày hôm đó mời không ít cấp trên, trưởng quan và nhân viên hành chính đến, bao gồm cả nhà giàu có danh giá ở huyện Diệu.
Đột nhiên Quý Vi nhảy ra, điên cuồng hét to, đụng ngã rất nhiều ly tách trên bàn rượu, túm chặt con cái nhà khác đấm đá cắn xé.
Đám người rối bời, châu đầu ghé tai nói ra mấy lời đồn đại khó chịu.
Mẹ Quý run rẩy xém chút ngất đi, nhịn cũng không nhịn được nữa bèn gọi người bắt lấy cô, nhưng mà cô nào có dễ bắt như vậy, sau một trận hỗn loạn và la hét, bị người nắm chặt vả miệng.
Không biết sao, Ngải Thải Phượng trà trộn vào được, nhìn thấy cảnh này thì tỉnh táo, gào khóc cướp lấy đứa bé, trong lúc tranh chấp với người nhà họ Quý, ném mặt mũi của nhà họ Quý xuống đến dưới cùng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Danh dự của nhà họ Quý vẫn bị vấy bẩn.
Mẹ Quý phái người kìm mẹ con hai người đưa đến hậu viện thi hành gia pháp, sau một trận gậy bừa, cuối cùng Ngải Thải Phượng cũng mất đi mềm yếu, hung tợn nhìn chằm chằm vào bà: “Các người đều là súc sinh! Đối xử với con của tôi như thế!”
Mẹ Quý ho ra một ngụm máu, hung ác nham hiểm về nhìn bà, ép đến bên tai của bà: “Bà cho rằng bà là thứ gì tốt! Một con đĩ! Người đàn bà dâm dục ngàn người cưỡi vạn người gối! Bán con gái vào, còn trông cậy vào rồi thì nó có thể thật sự được xem như đại tiểu thư mà nuôi nấng sao? Đây đều là bà gieo gió gặt bão!”
Đã đến mức này, cuối cùng mẹ Quý cũng có thể danh chính ngôn thuận ném hai người ra ngoài.
Ngải Thải Phượng và Quý Vi bị ném ra ngoài, đầu của Quý Vi bị nện vào lan can.
Cô nằm dưới đất máu me khắp người, cố gắng trợn tròn mắt, nhìn hàng người đứng sau cánh cổng, muốn tìm ra một người, tìm ra khuôn hình anh trai.
Ngải Thải Phượng lấy hết toàn sức lực ôm lấy con gái, đi dọc theo con sông đào bảo vệ thành trong cơn mưa lớn bàng bạc, hồn bay phách lạc, cuối cùng tôn nghiêm theo máu của con gái không ngừng chảy ra ngoài.
Bà đi thật lâu, mãi cho đến khi không đi nổi nữa, tiếng sóng nước ào ào trong sông đào bảo vệ thành dâng lên.
Con gái đã nhắm mắt lại, gần như không còn hơi thở nữa.
Ngải Thải Phượng thầm nghĩ, bà quá vô dụng, cuộc sống quá thống khổ, Tiểu Vi chịu khổ là bởi vì người làm mẹ vô dụng như bà.
Ngải Thải Phượng đặt Tiểu Vi xuống còn mình từ trên lan can nhảy xuống.
Bà có thể dẫn con gái cùng đi, nhưng chung quy vẫn không đành lòng.
Lúc Quý Sĩ Khang tìm được lý do hợp lý rời khỏi bữa tiệc, dẫn người từ trong mưa to chạy đến, chỉ còn lại dòng máu mơ hồ trên mặt đất, rất nhanh, dòng máu thuận theo nước mưa trôi không còn một mống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Ngày thứ hai trên báo chí đăng lên, vớt được một người phụ nữ bên trong sông đào bảo vệ thành, về sau xác minh được người phụ nữ này là người quả phụ họ Ngải.
Về phần cái đứa bé điên Quý Vi, có lẽ bị nước sông cuốn đến thành hoặc có lẽ bị ai đó ném vào bãi tha ma rồi.
Một tuần lễ sau Quý Sĩ Khang rời nhà, trong vòng mười năm chưa từng đặt chân về huyện Diệu một bước.