Miêu Thiến Thiến đè nén vô vàn mất mát, nhấc rương hành lý lên, ở cửa ra vào, cô ta đụng phải tiểu thư Diệp, lập tức đổi sắc mặt, nén giọng chỉ vào mũi cô: “Cô đừng đắc ý, Diệp Thúy Vi, cô cứ chiếm chút lợi lộc đó đi, để tôi xem cô có thể chiếm được bao lâu.”
Miên Phong không quan trọng nhìn chằm chằm cô ta một lúc, chuyện bọn họ nói vừa rồi cô cũng nghe được mấy phần, ý kia đơn giản chính là Quý Sĩ Khang có khúc mắc, cho nên mới coi trọng cô.
Kéo môi nở một nụ cười, tiểu thư Miêu quá thất bại rồi, cô ta bị anh họ của mình xua đuổi còn thuận tiện nói thêm vài lời đe dọa, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho cô ta.
Trong nháy mắt, tiểu thư Miêu bị chọc giận, lỗ chân lông nở ra vẫn còn muốn tranh đấu tiếp, lúc này trưởng quan Quý sải bước đi tới, nắm lấy cánh tay cô ta rồi kéo ra ngoài, nhét trọn vào trong xe ô tô, lại gọi đến ba cảnh vệ, một người lên xe tiểu thư Miêu để phòng ngờ cô ta nhảy xuống giữa đường, hai người kia thì ngồi lên một chiếc xe khác, tạo thành một thế cục giám sát em họ.
Tiểu thư Miêu lại không tình nguyện, rất nhanh đã được đưa đến khách sạn Dương ở khu cho thuê công cộng, sau đó người của cô ta cũng bị đuổi đến đây, tất cả hành động đều nằm dưới mí mắt của hai nhân viên cảnh vệ.
Dinh thự họ Quý trở lại sự yên tĩnh như lúc ban đầu, bên trong sự yên tĩnh mang theo không khí ngột ngạt và khó chịu.
Miên Phong đi lên trên lầu, Quý Sĩ Khang lại gọi cô lại, ánh mắt nặng trịch, thậm chí có chút ý dữ tợn. Ngực Miên Phong bức bối, cũng bị cảm hóa chút ít, tim có hơi thắt lại, thay đổi tầm mắt tiếp tục đi về phía trước, nói rằng mình đi lên tắm rửa, có chuyện gì chờ một hồi rồi nói. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đợi cô tắm xong đi ra, Quý Sĩ Khang đã đổi quần áo chỉnh tề, đồ vest bằng vải vân nghiêng màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi trắng phối với áo gile cùng màu, phong thái vô cùng nho nhã. Anh ta chọn ra một chiếc váy dài từ trong tủ quần áo, đặt bên giường: “Đổi cái này đi, chúng ta đi ra ngoài một lát.”
Trước khi ra cửa Miên Phong nhìn vào gương thoa son môi, Quý Sĩ Khang im lặng đứng cạnh cửa, trong tay cầm một chiếc mũ dạ, ánh mắt của cô nghiêng qua, lập tức đụng phải anh ta.
Loại bầu không khí sền sệt không thể giải thích này một mực duy trì đến tận trên đường.
Ô tô lái đến nội thành phồn hoa, Quý Sĩ Khang đuổi tài xế và mấy người nhân viên đi, kéo tay Miên Phong đi xuống.
Đám người tụm năm tụm ba đứng đầy dưới ánh đèn neon năm màu, ở cửa phòng Bách Lạc ca múa xa xa phía trước truyền đến tiếng nhạc kiều diễm.
Buổi tối ngày mùa hè vốn có chút buồn bực nóng ẩm, tay của Miên Phong vẫn còn đang trong lòng bàn tay của Quý Sĩ Khang, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện đầy mồ hôi nóng. Cô chuyển động ngón tay, rất nhanh đã bị người đàn ông xòe ra năm ngón tay đan vào khe hở giữa các ngón tay cô, làm thành trạng thái khóa kín.
“Chúng ta đi khiêu vũ à?”
Trưởng quan Quý quay đầu dẫn cô đi ngược lại phía cửa phòng Bách Lạc: “Không phải, chỉ là tùy tiện đi một chút thôi.”
Điệu bộ này của anh ta, giống như là cuộc hẹn hò giữa tình nhân, còn bình thường hơn cả bình thường.
Miên Phong đang có một suy nghĩ kì lạ, trước kia vậy mà cô lại rất thích mấy cuộc gặp gỡ nhạt nhẽo với vô số người yêu lúc trước, cho dù là thật hay giả, bình thường cũng do cô chủ động. Chỉ là giờ phút này đã trở thành tư thế bị động, đột nhiên có hơi khó chịu, giống như không tình nguyện, lại hình như không ghét cảm giác bị bắt ép không tình nguyện này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cô lén vẩy vẩy cánh tay, lại bị người đàn ông vững vàng cố định lại.
Đi khoảng chừng nửa tiếng, mồ hôi dinh dính trên người thuận theo thái dương chảy xuống, cô dùng tay trống xoa xoa gò má, Quý Sĩ Khang dừng bước, đưa tay nâng cằm cô lên xem xét, từ trong túi quần móc ra chiếc khăn kẻ ô vuông của con trai, cúi đầu lau mồ hôi cho cô.
Hơi thở của người đàn ông phả đến rất gần, ánh mắt của Miên Phong tự nhiên rơi xuống nửa gương mặt phía dưới của anh ta, đường nét dưới cằm góc cạnh rõ ràng, quai hàm kéo căng, cùng với đôi môi đỏ sậm. Vành môi của anh ta rất xinh đẹp, thường xuyên nói năng thận trọng, rất vô vị, nhưng nếm vào thì rất thú vị.
Khăn tay mềm mềm dán trên mặt cô, đã hơn một lúc nhưng vẫn chưa dịch chuyển đi, Miên Phong bị mê hoặc, vừa bước một bước tiếp cận phía trước, Quý Sĩ Khang lại lui về phía sau một bước, đổi lại ôm lấy bờ vai cô: “Bên ngoài nóng quá, chúng ta tìm một chỗ uống gì đó đi.”
Có hai đứa trẻ bán hoa từ phía đối diện đi đến, một nam một nữ có dáng vẻ khoảng chừng mười mấy tuổi, đưa cái rổ đầy hoa tươi đến trước mặt Quý Sĩ Khang: “Tiên sinh, tiên sinh, tặng một bó hoa cho chị gái xinh đẹp này đi ạ!”
Quý Sĩ Khang theo trực giác nhíu mày, một lúc sau rút từ bên trong ra một nhánh hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, thưởng cho mỗi đứa trẻ một đồng bạc. Đứa trẻ reo hò chạy đi, Quý Sĩ Khang tự mình cầm nhành hoa trái lại không hề nói gì.
Cho đến khi đi đến trước một quán cafe kiểu Nga, yêu cầu một chỗ lịch sự cạnh cửa sổ, bọn họ gọi hai phần điểm tâm với café đá.