Từng giọt máu nóng chảy vào trong khóe miệng Miên Phong, cô hé miệng liếm chất lỏng nuốt vào khoang miệng, không có cẩn thận nếm mà nuốt ngay vào.
Vị giác chậm chạp nói cho cô biết đây là máu của Quý Sĩ Khang, thật ngọt.
Chỉ chốc lát sau, xe cảnh sát phát ra tiếng còi hú chói tai chạy đến, từng người ở trong xe lần lượt nhảy xuống, nhanh như gió khẩn trương kéo đường ranh giới, còn những người trong xung quanh tầm mắt trải qua chuyện vừa rồi vẫn còn kinh hãi chưa ổn định được cảm xúc, vẫn tiếp tục hoảng sợ nên khóc như sói tru, trong miệng từng người đều hét to oan quá. Đội trưởng đội hình sự nhấc chân đi đến, trong tay cầm cây súng lục, trên cơ bản chính là thấy ai thì đập người đó, đã liên tiếp đập vỡ đầu tận mấy người qua đường. Trong đám ồn ào hò hét, nhân viên cảnh sát ở phía sau lần lượt đưa người bỏ lên xe, định đưa về thẩm vấn.
Miên Phong ngồi trong xe nhìn cảnh tượng ở bên ngoài, chẳng qua bọn họ chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi.
Cố Thành đã im hơi lặng tiếng rời đi rồi, anh muốn đi sẽ không ai chú ý được.
Bí ẩn cùng với lo sợ nghi ngờ không ngừng dây dưa quanh quẩn bên trên, va vào lồng ngực của cô phát ra âm thanh buồn bực, khiến cho cô cắn chặt răng nhưng cũng không ngừng run rẩy.
Đây không phải phong cách làm việc của anh, hoặc phải nói là không phải phong cách làm việc của bọn họ.
Mỗi một lần hành động, để bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót, trước đó đều sẽ lên kế hoạch và đề phòng một cách chu đáo cẩn thận.
Ở nơi phố xá náo nhiệt chỉ cách sở cảnh sát khoảng trăm mét như thế này, là kế hoạch và ý định xấu nhất từ trước đến nay.
Vả lại, đã rất lâu rồi anh chưa từng tự ra tay.
Ra tay cũng chưa từng có sơ xuất.
Nếu như anh thật sự muốn giết Quý Sĩ Khang, vậy bây giờ người bên cạnh cô đã chết rồi.
Đội trưởng Du giống hệt con cá mập bơi đến, vin vào chỗ cửa sổ xe của Quý trưởng quan, chiếc xe này đã được tiến hành xử lý chống đạn đặc thù, có thể hoàn mỹ ngăn được bị bắn lén trong bóng tối, cho nên Quý Sĩ Khang ngồi nghiêm chỉnh bên trong đưa tay phải ôm vai trái, trên vai trái lại được che phủ một bàn tay không của người phụ nữ cùng với chiếc khăn tay màu lam ướt đẫm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cửa xe mở rộng, một cái chân thon dài của Quý Sĩ Khang vẫn còn đặt ở ngoài xe.
Đội trưởng ở ngoài làm nhiệm vụ tương đối nhiều, cho nên Miên Phong thấy ông ta tương đối lạ mắt, ông ta cúi đầu rất thấp, đưa gương mặt đầy mồ hôi lạnh xoay người thỉnh tội: “Không biết là cẩu tặc ở đâu đến, thế mà gan to bằng trời, cũng dám tại ra tay trên đầu thái tuế, tôi thấy là gã ta không muốn sống nữa rồi.”
Vẫn còn nói liên miên lải nhải chưa xong, Quý Sĩ Khang đã trở tay cho ông ta một bạt tai, giọng nói giống như truyền từ dưới đất lên, khàn khàn lại lạnh lùng: “Ngậm miệng!”
Bởi vì động tác này của anh ta mà chỗ vai trái bị kéo đến kịch liệt đau nhức, máu lại một lần nữa phun ra ngoài.
Miên Phong dùng sức chặn lại, cơ bắp của Quý Sĩ Khang căng thẳng, nén xuống lửa giận ngập trời, dặn dò: “Ông đi đến đường cái đối diện nhìn xem, tra cho kĩ toàn bộ dãy nhà đó."
Anh ta kéo cửa xe lại, quay đầu lại nâng cằm Miên Phong lên, trên mặt Miên Phong đỏ trắng, mất hồn mất vía.
Quý Sĩ Khang quay lại nghiêng người đến, hôn một cái vào môi cô: “Đừng sợ, bây giờ không sao rồi, đây chỉ là vết thương nhỏ, không quan trọng.” Lúc ấy khi chuyện xảy ra hai người đứng rất gần nhau, tất cả mọi người đều cho rằng tên bắn lén này đang nhắm vào Quý Sĩ Khang.
Bao gồm cả chính anh ta, anh ta theo trực giác bổ nhào vào Miên Phong, cô không có mảy may thương tổn gì đã là kết quả tốt nhất rồi.
Miên Phong đang buồn bã thở dài trong lòng, một lần nữa nhìn thẳng vào người đàn ông này. Mặt Quý Sĩ Khang có sự yên ắng trước giờ chưa từng có, mày rậm nhăn lại, từng sợi lông mi dài rõ ràng, hốc mắt có hơi sâu, cùng với biểu cảm chịu đau nén giận, trong đó còn kèm theo vui mừng bé nhỏ nữa.
Cô có hơi thương cảm, lại có chút thống khổ, quả thực như người không thể bình thường hơn, bị cảm xúc tùy tiện thao túng.
“Đến bệnh viện trước đi, lấy viên đạn ra đã.”
Quý Sĩ Khang gật đầu, ra lệnh cho lái xe lái đi.
Xe cảnh sát mở đường ở phía trước, rất nhanh đã chạy đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Không đầy nửa tiếng, cảnh vệ đã làm cho toàn bộ tầng lầu này trống không, đèn đỏ của cửa phòng giải phẫu phát sáng lên.
Miên Phong đứng bất động thật lâu, chậm chạp dựa vào bên cạnh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh chạm được khối gỗ cứng rắn, thế là cô mò mẫm vào tay vịn của ghế dài ngồi xuống.
Cô nhìn chiếc bật lửa bạch kim ở trong tay một hồi lâu, đây là thứ rơi ra từ trong túi lúc Quý Sĩ Khang bổ nhào về phía cô.
Không biết qua bao lâu, một chiếc giày da cộp cộp gõ vào trên nền đất xi măng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái cốc sứ bốc hơi nóng.
Miên Phong ngẩng đầu một cái, liền gặp Liêu Tấn Vân đứng trước mặt cô, một thân mặc đồng phục màu lam đúng tiêu chuẩn, quân hàm dưới sự chiếu sáng của đèn chân không lóe lên ánh sáng màu bạch.
“Uống chút trà nóng cho đỡ sợ đi.”
Nếu như cảm thấy lạnh trong ngày nắng to, vậy đây chắc là lạnh đến tận xương tủy rồi.
Bóng Cố Thành như âm hồn đứng ở đường cái phía đối diện cùng với cảnh tượng Quý Sĩ Khang bổ nhào vào cô không ngừng giao thoa kéo đến trước mắt, bỗng nhiên cô ý thức được, thế cuộc bởi vì ham muốn cá nhân và sự tùy hứng của cô mà đột nhiên đi đến hoàn cảnh vô cùng khó xử. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Giờ phút này, cô hoàn toàn chính xác rất cần một ly nước nóng, đồng thời lại vô cùng không muốn nhìn thấy Liêu Tấn Vân.
Như thế nào đi nữa, anh ta cũng là em trai ruột của Liêu Hoa Bình.
Chỉ là Liêu Tấn Vân cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Miên Phong, dù sao vẫn duy trì khoảng cách quan tâm có chừng mực.
“Đừng quá lo lắng, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần không phải bị thương ở chỗ hiểm thì những nơi khác đều có thể không đáng kể.”
Liêu Tấn Vân cong người về phía trước, khuỷu tay chọc vào đùi, vẫn duy trì khoảng cách tầm mắt ngang với Diệp tiểu thư.
Thấy Miên Phong không nói lời nào, sau đó anh ta lại đến gần hơn, yên lặng cùng cô ngồi một hồi lâu.
Mãi đến khi đội trưởng Du cầm sổ ghi chép đi đến, ông ta nhìn thấy Liêu Tấn Vân, miễn cưỡng cười một tiếng chào hỏi: “Mới nói vừa rồi không thấy cậu, hóa ra là ở đây.”
Liêu Tấn Vân nhìn cuốn sổ trên tay ông ta, biết ông ta theo thông lệ đến để dò hỏi, anh ta rất thông minh mà đứng lên, thái độ khiêm tốn hiền lành, vươn tay về phía cuốn sổ: “Đội trưởng Du, ở đây cứ giao cho tôi đi.”
Đội trưởng Du quét mắt qua hai người một chút, ông ta cũng thật vui vẻ đến thế, đỡ phải đắc tội em nuôi kiêm tình nhân của Quý cục.
Chờ ông ta vừa đi, Liêu Tấn Vân ngược lại không hề quan trọng mà ném cuốn sổ ra sau, cứ như vậy mặc kệ đi.
Miên Phong đương nhiên thấy được anh ta diễn, thoáng nhận nửa phần ân tình, nói tiếng cám ơn.
Liêu Tấn Vân khẽ cười một tiếng: “Không có gì. Nếu như cô nhớ được cái gì lại nói với tôi cũng không muộn.”
Sắc mặt của Miên Phong vốn rất khó coi, cô chần chờ suy tư, nói lúc ấy quá hỗn loạn, cô không thấy được cái gì đặc biệt cả, Liêu Tấn Vân xoa xoa lòng bàn tay, dường như rất tin tưởng cô. Anh ta sờ tới sờ lui trên người, rút ra một bao thuốc lá đã được mở, kết quả lại không tìm thấy cái bật lửa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Đi vội quá không mang theo bật lửa, có thể mượn của cô dùng một chút không?”
Miên Phong cầm bật lửa đưa tới.
Liêu Tấn Vân khoan khoái châm một điếu thuốc, thổi ra làn khói lớn, cầm bật lửa vuốt ve: “Vật này không tệ, chắc là không thể mua được trong nước đâu, Diệp tiểu thư cũng hút thuốc sao?”
Miên Phong gật đầu, cũng không muốn giải thích thêm: “Thỉnh thoảng sẽ hút một chút.”
“Bằng không làm một điếu đi?”
Anh ta đưa gói thuốc lá bọc giấy qua, Miên Phong ấn mu bàn tay của anh ta xuống đẩy trở về: “Không cần, cảm ơn. Tốt nhất đừng nên hút thuốc trong bệnh viện.”
Liêu Tấn Vân nói một tiếng thật ngại quá, dùng bàn chân dập đi tàn thuốc: “Trà cũng nguội rồi, tôi đi rót cho cô một ly trà nóng nhé.”
Miên Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta một chút lại quay đầu nhìn về phòng giải phẫu.