Ngày hôm đó trưởng quan Quý đi tuần doanh ở thành Bắc, quân đội của anh ta đang đồn trú ở đó. Cũng chính vì thế lúc Cúc Điền tới cũng không đụng mặt anh ta, đại đội tình báo trong cục bảo vệ hiện tại không có lời sếp nhắn lại thì không cho phép người ngoài vào trong. Vì vậy xã trưởng Cúc Điền quay đầu dẫn theo hai tên tùy tùng đi vào sở cảnh sát.
Trưởng phòng Mao đang ngồi trong phòng làm việc xem báo uống trà, ông ta nhìn xuyên qua cửa sổ thấy người đi đường bước vào bên trong sân, nhất thời nhổm mông khỏi ghế, vội vàng chạy ra bên ngoài, vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã đón người vào.
Xét về cách đối xử, trước giờ Cúc Điền với những nhân viên quan trọng trong chính phủ kiểu này luôn lễ độ có thừa, ông ta liếc nhìn cố vấn bên tay trái một cái, cố vấn đầu tiên dùng tiếng Nhật giới thiệu Mao Ngọc Thuận với ông ta, sau đó dùng thứ tiếng Trung trôi chảy chào hỏi trưởng phòng Mao.
“Hóa ra là trưởng phòng Mao, ngưỡng mộ từ lâu.”
Mao Ngọc Thuận thì có đại danh gì cơ chứ, dẫn dắt nhau vòng vo một hồi lại mời Cúc Điền uống trà.
Cúc Điền nhìn ông ta châm trà qua quýt, tên người Nhật Bản mang vóc người nhỏ lùn này nở một nụ cười mỉm đặc thù: “Trưởng phòng Mao, chỗ của tôi có một trà sư thượng hạng, ngày khác mời ngài tới uống trà.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Mao Ngọc Thuận đụng trúng đinh mềm, không nhịn được xì một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Hay quá, có thể uống trà của ngài Cúc Điền đúng là phúc khí tôi tu luyện tám đời mới có.”
Cố vấn lại đang xì xí xố xồ nói một tràng bên tai Cúc Điền, Mao Ngọc Thuận lúng túng thanh lại cổ họng.
Miên Phong tay cầm điện báo tới gõ cửa, Mao Ngọc Thuận vội vàng nâng cao giọng, ngầm tỏ ý là vào đi.
Cô dùng ánh mắt bình tĩnh như không quét qua ba người Nhật, lễ phép gật đầu cười rồi đưa điện báo tới trên bàn trưởng phòng, Mao Ngọc Thuận mở kẹp giấy ra, nhìn lướt qua mấy lần rồi ký tên, chủ động hỏi tình hình hồi phục của trưởng quan Quý.
Cục bảo an và sở cảnh sát là hàng xóm, sao ông ta có thể không biết tình trạng của Quý Sĩ Khang.
Miên Phong cũng phối hợp trả lời: “Vô cùng tốt, đổi mấy lần thuốc xong là ổn hết rồi.”
Quả nhiên, mắt Cúc Điền cũng chuyển sang theo câu nói đó, ánh mắt nhìn cô cơ bản là hòa nhã, khoác lên mình bộ dáng của một trưởng bối hòa ái dễ gần: “Cô Diệp? À, tôi nhớ lúc trước chúng ta từng có cơ hội gặp mặt rồi.”
Ông ta đưa tay ra, cố vấn đặt thiệp mời tới tay xã trưởng, hai tay xã trưởng nắm thiệp, lại đưa tới trước mặt Miên Phong.
“Nhất định phải mời cục trưởng tới nể mặt tôi nhé.”
Ngồi lên xe hơi của Quý công quán, Miên Phong mở thiệp ra nhìn hai lần, địa điểm là tư viên nào đó bên trong tô giới, thời gian là ngay tám giờ tối nay.
Ngón tay nắm thiệt siết thật chặt, cái tên Cúc Điền Uất Giang này chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô, nhưng một tháng này cơ bản cô đều ở bệnh viện, như hình với bóng không rời Quý Sĩ Khang, cô hoàn toàn không có thời gian nghỉ để theo dõi, nghiên cứu địa hình cho hẳn hoi. Mà “chim tước”, thuộc hạ của cô thì chỉ cung cấp được lượng tin tức có hạn, cùng lắm là quanh quẩn được ở vòng ngoài của tô giới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Vừa nghĩ tới sự thất vọng của Cố Thành đối với mình, lần này cô nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Đang lúc cô lên kế hoạch tối nay đi tìm hiểu địa hình thì bên ngoài xe có một đứa nhỏ đeo túi báo bằng vải bố chạy tới, thừa dịp đường xá không thông thuận, xe đi chậm rề, nó chạy dọc theo như một làn khói xe cất tiếng rao báo, chỉ chốc lát sau đã tới bên cạnh xe của nhà họ Quý.
Miên Phong trước giờ không có thói quen mua báo trên đường, chỉ có điều nhìn đứa nhỏ này dùng báo liều mạng đập vào cửa sổ, lúc cô hơi liếc mắt qua đó thì bắt trúng ánh mắt của đứa nhỏ.
Nó nháy mắt với cô.
“Anh Trần, phiền anh dừng lại một chút, tôi muốn mua tờ báo.”
Miên Phong rút tờ tiền giấy từ trong túi ra, đồng thời nhận tờ báo, đây là báo chiều ở thành phố Tô Bắc, trên đó còn tỏa ra sự hóm hỉnh nồng đậm. Chờ đến lúc xe chạy, Miên Phong mở báo ra một cách tự nhiên, giống như đang giết thời gian lúc nhàm chán. Bên trong báo có kẹp một tấm giấy dầu nhỏ, nửa trong suốt, đây là một tấm bản đồ cấu trúc được vẽ theo phương pháp thấu thị, dưới góc phải còn có ghi rõ Anh Hoa Tiểu Trúc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Chính là nơi Cúc Điền muốn mời Quý Sĩ Khang tới.
Trước khi Quý Sĩ Khang về tới nhà, Miên Phong ngồi bên cửa sổ trong phòng ngủ, tờ báo kia được cầm trong tay, đối ứng những chuỗi số liên tiếp trên giấy dầu với chữ trên tờ báo, mấy phút trôi qua, nhiệt độ trên lồng ngực đột ngột giảm đi mấy độ.
“Tối nay hoàn thành nhiệm vụ.”
Hoàn thành thế nào bây giờ? Công việc cần chuẩn bị trừ bản đồ của căn nhà thì vẫn chưa có gì cả.