Tiếng bước chân tiếp tục tiến về phía trước, quẹo một cái rồi đi lên lầu trên.
Miên Phong hít sâu một hơi, cô cố nén cho tần số đập của tim của mình chậm lại, toàn thân không nhúc nhích, tiếng thở hòa làm một với bầu không khí xung quanh.
Chờ không bao lâu, nhiều nhất cũng không quá năm phút, một tràng tiếng guốc mộc lịch kịch di chuyển trên đất lại vang lên lần nữa.
Khe cửa tách ra, thoáng thấy một bóng người vụt qua.
Phòng thay đồ của Hứa Quốc Hoa được sắp xếp riêng biệt ở trên lầu ba, ở liền ngay dãy bên tay phải, căn phòng rộng rãi, to khoảng ba mươi thước vuông, giá treo quần áo làm bằng sắt dựa vào tường, trên đó treo toàn hí phục.
Cùng với những trang phục mặc ra đường hàng ngày.
Bàn trang điểm hoa lệ được đặt ngay phía trước, Hứa Quốc Hoa bình tĩnh ngồi xuống, khuôn mặt nhiều màu sắc soi vào giữa vòng tròn bóng đèn kia, trong tay anh ta chính là giấy dầu tẩy trang và nước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cầm một mảnh khăn tay sạch sẽ lau vệt sáng đỏ trên môi, môi của anh ta giật giật hai cái, anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt ảm đạm lạnh như băng của mình.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài vọng từ xa rồi càng vào gần, trong mắt anh ta chậm rãi phát ra sự hưng phấn vô vùng kì dị.
Một đôi bàn tay trắng bệch phì nộn đầy thịt trùm lên mu bàn tay của anh ta, đôi bàn tay này không giống tay của đàn ông, người cũng không giống một người đàn ông đội trời đạp đất.
Cúc Điền thở dài thưởng thức đôi bàn tay của anh ta, đối mặt với anh qua gương: “A Hoa, tay của cậu thật là đẹp.”
“Không chỉ tay đẹp, mặt cũng rất đẹp, lúc ở trên sân khấu càng đẹp hơn.”
Cúc Điền đã gần năm mươi tuổi, người mang tư thái thân thiện nho nhã, nói ra thì khá giống một con rắn độc dính người đến phiền, còn liều lĩnh liếm láp quanh trái tim của người khác.
Hứa Quốc Hoa cười đến mức ma mị, để mặc ông ta vuốt ve mu bàn tay và bả vai mình, anh ta vẫn nhìn về phía gương để lau miệng, cảm giác đối phương dùng sức càng lúc càng mạnh hơn, như thể đang cọ môi vào.
“Xã trưởng Cúc Điền thích thì tốt, cảm ơn sự khoản đãi của xã trưởng.”
Cúc Điền cười, ông ta đang lúc mê mệt cổ của anh ta: “Thật là thơm, A Hoa không cảm thấy hôm nay là một ngày rất tốt hay sao?”
“Có gì tốt chứ?”
Cúc Điền cướp lấy tờ giấy trong tay anh ta, hất tung nó ra, kéo Hứa Quốc Hoa đứng lên: “Đương nhiên là ngày tốt của chúng ta.”
Quay trở lại cuối phòng, cửa gỗ ngang được tách ra, bên trong là một gian phòng lớn hơn nhiều.
Bên cạnh cửa bày một bình hoa bụng phình cao tầm một người lớn, cắm thêm mấy cành mai, ngay phía trước bày mấy án thư thấp, trên đó đặt giấy và bút mực vô cùng thanh tao.
Mặt bên tủ quầy bày đồ cúng thần phật, phía trên treo hai cây đao bóng loáng.
Trong cái phòng tràn đầy ý tứ thâm trầm, Cúc Điền đưa lưng về phía cửa, ông ta hít sâu một hơi, mở cái rương trên đất, bên trong để đủ loại khí cụ hình thù kì quái, giọng ông ta hơi run rẩy: “A Hoa, vào đi.”
Trong màn đêm, cửa gỗ vọng ra tiếng vang bí ẩn, cửa phòng quay lại trạng thái khép lại, ánh nến trên phật án nhẹ nhàng nghiêng nghiêng hai cái yếu ớt.
Cúc Điền không phải là người đàn ông bình thường, ông ta có tri giác bén nhạy vượt qua mức tầm thường với nguy hiểm, ông ta chợt quay đầu, thấy một người đàn bà có dáng vẻ của ca nữ đang quỳ trước cửa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Người đó kính cẩn quỳ phục trên đất, bưng mâm trà trên tay.
“Mày là ai? Cút ra ngoài cho tao.”
Ông ta dùng tiếng Nhật gầm nhẹ, nhưng mà người phụ nữ đó vẫn không phản ứng gì, ngược lại còn từ từ đặt mâm trà xuống.
Đối với sự không vâng lời của cô, xã trưởng đại nhân bị lửa giận áp tới tận đỉnh đầu, sải bước đi tới, quay đầu rút roi quất ngựa ngắn từ trong rương ra.
Chính vào giờ khắc này, người đàn bà bất ngờ ngẩng đầu lên, dưới chân mày xinh đẹp thoáng lộ ra tia đen tối sắc bén, người cô như bóng trượt về phía trước, cánh tay đưa ra mang theo một tràng tiếng gió, bấu vào cổ tay Cúc Điền một cách chính xác.
Chỗ cổ tay bất ngờ trở nên tê dại, sau khi tê dại, cảm giác đau đớn sắc bèn đạp tới, Cúc Điền vạn bất đắc dĩ buông roi, vẫy tay muốn nắm lấy cổ cô.
Trong phút chốc cả cánh tay đau đớn dữ dội, Cúc Điền há miệng kêu to, bị nhét roi vào trong miệng.
Ba động tác bắt, chụp, bẻ được thực hiện liên tục trong nháy mắt, Miên Phong dựa vào đó bắt đầu khống chế tên đàn ông thấp bé này, cô đạp một cái vào chỗ lõm ở đầu gối của ông ta, khiến ông ta quỳ đưa lưng về phía mình.
Cô dùng một chiêu chế trụ được đầu của người đàn ông, súng lục đã lên nòng chĩa ngay huyệt thái dương của ông ta.