Miên Phong đánh thức Hứa Quốc Hoa đang bất tỉnh dậy, anh ta kích động hỏi cô chuyện ra sao rồi, Miên Phong đỡ anh ta dậy để anh ta tự nhìn.
Trang phục của Hứa Quốc Hoa đã xộc xệch cả, hốc mắt anh ta cũng căng đỏ cả lên, rối rít kêu lên quá tốt rồi, anh ta dùng sức nắm lấy tay Miên Phong: “A Miên, cảm ơn cô!”
Miên Phong nở nụ cười, người anh ta nên cảm tạ là Cố Thành mới đúng. Cố Thành mới là người chủ chốt, còn cô cùng lắm chỉ là người đi làm việc theo lệnh thôi.
“Có thuốc nổ không?”
“Có thuốc nổ.”
Hai người đồng thời mở miệng, lại ăn ý nhìn nhau nở nụ cười cứ như thể sau khi ám sát thì luôn phải có bước này vậy, nếu không chuyện Cúc Điền biến mất sẽ nhanh chóng khiến người khác để ý.
Cành hoa màu hồng nhô ra qua chấn song, khẽ rung lên rồi tuôn rơi theo gió mùa hè, bên trong phòng tản ra mùi máu tanh và mùi xăng, xăng được tưới tràn lên hai thi thể, Hứa Quốc Hoa nhân cơ hội đá hai cái lên thi thể của xã trưởng, đập một cước lên gương mặt của ông ta, chú ý dùng sức nhiều nhất ở hai con ngươi hoảng sợ trước khi chết của ông ta, cước còn lại đạp lên hạ thể của ông ta một cách dữ tợn.
Xăng đổ loang tới tận cửa phòng hóa trang của anh ta, sau cửa để một cái túi thuốc nổ nhỏ.
Thời gian gấp gáp hơn bình thường, đoạn hí khúc y y nha nha bên ngoài đã gần tới hồi cuối, lúc đang bật lửa đốt củi, bản thân của Miên Phong trần trụi, cô liền xé từ quần áo của Hứa Quốc Hoa một mảnh vải trắng bó chặt vòng eo của mình, quấn qua quấn lại hai vòng, chỗ eo càng bóp càng chặt. Hai giọt mồ hôi lạnh trượt từ xương mi xuống dưới, đầu vai sáng bóng lại mặc lại sơ mi, hôm nay cô cố ý mặc một một chiếc váy màu xanh tới gần như là đen ngòm, còn khoác thêm một chiếc áo khoác âu phục rộng thùng thình, làm như vậy, đầu tiên có thể tạm thời che giấu.
Tiếp theo cô hoàn toàn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, hoặc nói đúng hơn là cô biết rất rõ nhưng không biết liệu Quý Sĩ Khang có hoài nghi đến cô hay không, nếu hoài nghi cô thì anh ta sẽ xử trí cô ra sao. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đán giác trên sân khấu hát thêm một câu nữa, quan san tam ngũ nguyệt, khách tử ức tần xuyên, lúc này Miên Phong đã từ trên lầu bước xuống, chậm chạp đi từng bước về phía chủ vị của trưởng quan Quý.
Quý Sĩ Khang quay đầu sang, đôi tay đang nắm ly phỉ thúy khẽ khựng lại một chút, sau đó lại như bình thường.
Miên Phong bước một bước, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ra càng nhiều thêm, chất lỏng bên hông dường như cũng đang rỉ ra, cô không dám bít lại, chỉ có thể đi từng bước từng bước, ngay lúc gần trong gang tấc với Quý Sĩ Khanh, phía trên phát ra một tiếng nổ vô cùng lớn đi kèm với rung chấn cực mạnh.
Tòa nhà bằng gỗ không thể nào chống cự lại thuốc nổ và hỏa hoạn, gỗ vụn cùng với lửa ùn ùn kéo tới, đè xuống từ trên đỉnh đầu, giữa tiếng thét trốn chạy hỗn loạn tới chói tai, một thân hình nặng nề bổ nhào xuống, tầm mắt mơ hồ điên đảo, toàn thân Miên Phong lăn cả ra phía bên ngoài, thanh gỗ ngang từ trên rơi xuống, lăn tới mức mặt và đầu cổ toàn màu đen.
Ánh mắt Quý Sĩ Khang uy nghiêm, anh ta kéo Miên Phong, hét lớn ra bên ngoài một tiếng gọi đội cảnh vệ. Có một người ngập trong lửa chạy từ phía trước bọn họ tới, vừa chạy vừa thét nhưng lúc này đã không có ai tới để cứu anh ta cho được, mọi người chạy đông chạy tây, từng người hoảng hốt tự tìm đường thoát thân cho mình.
Võ Chí Bình có thân thủ khá tốt, anh ta thấy một người thì đạp một người, luồn lách phe phẩy nhẹ như một làn khói, dẫn theo đội cảnh vệ tới chỗ trưởng quan.
“Sếp, ngài không sao chứ?”
Võ Chí Bình gân cổ lớn tiếng thét, lúc ánh mắt lia về phía Diệp Thúy Vi thì ngẩn ra, nửa bên mặt trái của Miên Phong đã bị trầy da, đôi môi tái nhợt mang theo màu đỏ chói mắt, ở chỗ lộn xộn tùm lum như cảnh địa ngục giữa nhân gian, trong mắt cô bất ngờ lóa lên tia sáng kiên nhẫn u ám.
Có vẻ đẹp ngoan cường khiến thần kinh người ta vụn vỡ.
Con người bất ngờ lâm vào nguy hiểm, tất cả các phản ứng đều là chân thật nhất.
Anh ta hoảng hốt chớp mắt một cái, lúc nhìn lại lần nữa, tiểu thư Diệp đã cúi đầu trốn xuống dưới khuỷu tay của sếp.
Lúc này đại đội hiến binh cũng vọt vào, người dẫn đội dùng tiếng Nhật uy hiếp không cho bọn họ chạy trốn. Nhưng lúc này ai còn nghe bọn họ cơ chứ, vội vã đụng qua đụng lại như chim muôn bay tán loạn cả ra. Đội cảnh vệ nhà họ Quý lại không để ý đến sắc mặt của ai cả, hộ tống sếp lên xe. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Trở lại dinh thự họ Quý, phó quan Trâu đã chuẩn bị bông băng hòm thuốc từ sớm, vết thương ở xương bả vai của Quý Sĩ Khang lại nứt ra thêm lần nữa, phó quan thử di chuyển cánh tay của anh ta, phát hiện chỗ này có thể đã bị gãy xương trật khớp.
“Bằng không giờ chúng ta đi bệnh viện?”
Chỉ có điều giờ này bệnh viện chắc cũng đã đầy ắp người, Quý Sĩ Khang phối hợp cởi bỏ áo khoác, lại vứt chiếc áo sơ mi trắng đã đen đen bẩn bẩn xuống đất: “Gọi điện thoại bảo bác sĩ Cát tới đây.”
Nói xong vặn cằm Miên Phong, quan sát vết thương trên mặt cô.
Anh ta thổi bụi trên mặt cô, nhận lấy vải băng đã khử trùng do phó quan Trâu đưa tới, lau đi cát bụi trên da thịt.
Ánh mắt anh ta rời xuống bên mép cô, đường môi của Miên Phong căng thẳng đến mức khẽ run lên, Quý Sĩ Khang lại nói: “Mới vừa rồi đi làm gì?”