Miên Phong đi từ trong phòng điện báo ra, tay cầm hồ sơ cần đưa tới phòng làm việc của Mao Ngọc Thuận.
Gõ cửa cốc cốc hai tiếng, bên trong chậm chạp mãi không gọi vào nhưng quả thực có người đang nói chuyện.
Vì vậy, hai phút sau cô lại gõ cửa thêm một lần, cánh cửa được sơn màu đỏ mở từ bên trong ra, đứng trước mặt cô là một nữ thanh niên mặc đồng phục được thống nhất trong cục.
Nữ thanh niên có hơi kiêu ngạo, mở miệng hỏi cô là ai.
Miên Phong nhìn chòng chọc cô ta một cái, ngay sau đó rũ mí mắt xuống, đổi thành một tình huống khác, đổi thành một xó xỉnh không ai biết, cô thực sự rất muốn bóp chết sự kiêu ngạo của đối phương không một chút dư thừa.
Tiếng Mao Ngọc Thuận truyền từ bên trong ra: “Tiểu Diệp đó hả? Ha ha vào đi.”
Nữ thanh niên cũng không đi, cô ta đưa ánh mắt bát quái và sự khinh miệt đặc biệt chỉ có trên người phụ nữ quan sát Miên Phong, sau đó khép cửa phòng sau lưng cô ta lại.
Mao Ngọc Thuận xoa xoa tay đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, giới thiệu hai người với nhau.
Hóa ra cô gái này tới từ vùng khác, Mao Ngọc Thuận để cô ta đi làm trước rồi mới giải thích với Miên Phong: “Tiểu Diệp đừng nên suy nghĩ nhiều, Lộ Thành Tâm là một cháu gái bên ngoại của tôi, nó vừa mới đến, tôi cũng không tiện lấy việc công làm việc tư sắp xếp qua chỗ khác, chỉ có thể tạm thời để ở bên cạnh làm một vài công việc tạp vụ trước.”
Mặc dù trưởng phòng Mao đang cười, nhưng vẻ mặt vẫn thiên về qua loa lấy lệ nhiều hơn: “Cô cũng đừng để trong lòng, tôi thấy dạo gần đây trạng thái của cô không tốt, muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nếu có việc gì có thể giao cho Tiểu Lộ làm.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong bắt đầu điều động nụ cười hiện lên khuôn mặt: “Được, trưởng phòng Mao, tôi biết rồi.”
Mao Ngọc Thuận gật đầu một cái, nhận lấy hồ sơ trong tay cô, Miên Phong tự động lùi ra ngoài.
Lộ Thành Tâm chờ trong phòng làm việc của cô, đi tới đi lui trong địa bàn của cô, bàn tay trắng nõn cũng sờ loạn khắp nơi.
Trong đầu Miên Phong xuất hiện một lô hình ảnh đôi tay kia bị lưỡi dao sắc bén cắt ngay chính giữa, bàn tay xinh đẹp mang theo máu văng tung tóe rơi trên mặt đất.
Miên Phong nhíu chân mày một cái, gần đây lửa giận của cô càng ngày càng lớn.
Thấy Diệp Thúy Vi đi vào, Lộ Thành Tâm không khách khí ngồi lên ghế salon đối diện bàn làm việc, hất cằm nói: “Trưởng phòng nói với cô rồi chứ.”
“Rồi.”
Miên Phong vén những sợi tóc mai bên mặt ra đằng sau tai, cô chọn lựa nhặt nhạnh những hồ sơ văn kiện trên bàn sách, xếp thành một chồng thật cao đẩy ra trước mặt Lộ Thành Tâm: “Tạm thời chỉ có mấy thứ này.”
Lộ Thành Tâm tùy tiện cầm một quyển lên, tùy ý lật qua lật lại, con ngươi dính trên mặt Miên Phong, bất ngờ cười hi hi một cái: “Tôi mới tới, từ nay về sau còn phải nhờ cô chiếu cố nhiều.”
Miên Phong rất muốn cô ta mau mau biến đi, Lộ Thành Tâm cũng nhìn ra cô không hợp với cô ta, hừ một tiếng nói quấy rầy rồi, sau đó cố hết sức ôm văn kiện đi ra ngoài.
Sau khi cái mông của Lộ Thành Tâm biến mất sau cánh cửa, Miên Phong nhanh chóng đi ra đằng sau bàn, lấy ra một bao thuốc lá nữ từ trong ngăn kéo.
Cô đi tới bên cạnh cửa sổ đang rộng mở, một tay chống bên cạnh cửa sổ, nhìn nắng gắt bên ngoài, nắng gắt đến mức sáng chói trống rỗng, chói mắt, nóng ran, làm cho lòng người nảy sinh cảm giác buồn nôn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lộ Thành Tâm đến và thái độ của Mao Ngọc Thuận đại biểu cho tín hiệu nào đó, tín hiệu rất nguy hiểm.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Mao Ngọc Thuận lại không tín nhiệm cô nữa, cũng sẽ không chia việc trong trận doanh nòng cốt cho cô nữa.
Cô xoay người phun một lớp khói mù lại nhìn thấy Liêu Tấn Vân đứng thẳng tắp ở trước mặt mình.
Miên Phong cau mày: “Anh vào lúc nào thế?”
Liêu Tấn Vân phát ra một tiếng cười trong sáng: “Gõ cửa hai lần nhưng cô không nghe.”
Anh ta đi về phía trước thêm một bước nữa, nói: “Rất ít khi thấy cô hút thuốc, sao, tâm trạng không tốt à?”
Hai người đứng có hơi gần, bóng người rất cao của Liêu Tấn Vân lấn át cô, Miên Phong quay sang bên cạnh rồi rời đi, đưa lưng về phía anh ta, ngồi trước bàn đọc sách: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Liêu Tấn Vân móc thuốc lá trong túi ra, cầm một điếu Đại Tiền Môn: “Không có gì, tìm cô mượn hộp quẹt.”
Miên Phong xoay người, vừa muốn đưa hộp quẹt cho anh ta, Liêu Tấn Vân bước tới hai bước, nghiêng người dưới tới, lại nắm cổ tay cô, lấy nửa điếu thuốc thơm trong tay cô đưa về phía mình rồi hít một hơi thật sâu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Chỗ bị anh ta nắm dường như đã tê rần mất một giây, Miên Phong rất không tự nhiên hất tay của anh ta ra, sắc mặt không được tốt.
Liêu Tấn Vân làm ra vẻ xin lỗi rồi chủ động kéo giãn khoảng cách: “Tôi đã nghe nói rồi.”
Miên Phong không để ý tới anh ta, cô ngồi vào sau bàn làm việc, ánh mắt toát ra tia lạnh lùng nhìn mặt anh ta.
Liêu Tấn Vân ngồi lên mặt bàn, trong mắt toàn là sự an ủi hòa nhã dịu dàng: “Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, đi thôi, tôi mời cô ra ngoài uống ly cafe.”
Trực giác khiến Miên Phong muốn cự tuyệt, nhưng cô bỗng nghĩ ra một ý, thủ hạ của Quý Sĩ Khang canh cô rất chặt, nếu cô muốn đi ra ngoài, việc tất yếu là phải tìm một lý do hợp lý lại không thể khiến người khác nghi ngờ.