Anh ta muốn tra cô cũng chẳng gấp, tấm “át chủ bài” giả của cô nằm trong tay Mao Ngọc Thuận, mà một tấm còn lại thì đã sắp xếp ổn thoả ngay khi cô tiến vào cổng của đồn cảnh sát rồi.
Trong nhà ăn sau đồn cảnh sát, Miên Phong vẫn nghe thấy mấy lời đồn nhảm, nói là đại biểu Nhật Bản tại Trung Quốc rất xem trọng cái chết khác thường của Cúc Điền, khiến cho bọn họ giận dữ vô cùng. Giới kinh doanh, chính trị còn có quân đội của Nhật Bản cùng lúc gây áp lực cho bên này, Chính phủ Dân Quốc đành phải dỗ dành bọn họ, cũng đã đồng ý một loạt yêu cầu của bọn họ. Theo ngôn luận quốc tế thì Chính phủ Dân Quốc đang làm loạn, cho nên tháng sau sẽ có một nhóm quân Nhật đến đóng quân tại thành phố Tô Bắc. Mà Quý Sĩ Khang là người phụ trách chủ yếu, chịu hầu hết trách nhiệm của sự kiện lần này. Cũng có nghĩa là vị trí của anh ta sẽ khó mà giữ được.
Mà một bộ phận của quân đoàn dưới tay anh ta đã đến đóng quân ở thành phố Tô Bắc rồi thì cũng thôi đi, không đụng được, còn đại bộ đội ở Hợp Phì bị lệnh cưỡng chế không cho có bất kỳ hành động nào, càng không được phép bước vào Hợp Phì nửa bước. Phàm là có bất kỳ hành động khác thường nào thì đều sẽ bị xem là bạo loạn mà xử lý.
Những lời này một phần là nghe từ bát quái ở trong cục, một phần là cân nhắc chắp vá từ lời nói phẫn hận bất bình của Võ Chí Bình, còn có một phần là nghe từ miệng của Liêu Tấn Vân.
Liêu Tấn Vân là một trong số những đồng nghiệp ít ỏi còn giữ thái độ tốt với cô, trái lại, khuôn mặt trước kia còn hoà ái dễ gần Mao Ngọc Thuận lúc nào cũng vô ý che giấu vẻ soi mói xét nét.
Có vẻ như đôi chân của cô đã đi vào giữa bụi gai, may mà cô vốn đã sinh ra trong bóng tối và cô độc, đã tập mãi thành quen với mấy thứ này.
Đến bây giờ, cô ít nhiều gì cũng đã mò ra được mục đích của Cố Thành, không phải của anh, mà là của vị kim chủ không bao giờ xuất hiện sau lưng anh kia.
Rắn bò trên tro rơm rồi cũng sẽ để lại dấu vết kéo dài ngàn dặm.
Kẻ không cần mạng của Quý Sĩ Khang sau vụ giết người thất bại đã thay đổi lối suy nghĩ, chuyển sang phá hoại căn cơ lập mệnh của anh ta.
Bản thân Quý Sĩ Khang cũng đã nhận ra được tính nguy hiểm của sự kiện lần này, hay là nói trong tích tắc khi vụ nổ xảy ra thì ý nghĩ này đã nảy ra trong đầu.
Không chỉ có cái chết của Cúc Điền Uất Giang có vấn đề, còn có cái chết bất đắc kỳ tử của Dương Thành Hổ ở quân đoàn Tứ Xuyên vào mấy tháng trước cũng là một kíp nổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Lại sớm thêm chút nữa, cộng thêm mấy lần hành động ám sát nhắm vào anh ta.
Ngay thời khắc mà anh ta tiến vào thành phố Tô Bắc thì đã bị nhìn chằm chằm rồi.
Người này không tốn một binh một tốt nào mà đã khiến cho cục diện chính trị ở thành phố Tô Bắc bị quậy thành một vũng nước đục. Có phải anh ta nên dành thời gian để kiểm chứng hay không, những kẻ nhận được lợi ích cuối cùng sớm muộn cũng sẽ ngoi lên khỏi mặt nước.
Quý Sĩ Khang còn chưa biết người này là ai, nhưng cái tên ti tiện núp trong bóng tối này lại không từ thủ đoạn nào để cản trở anh ta.
Đây là kẻ địch nguy hiểm nhất mà anh ta từng gặp trong đời, cũng là tên âm hiểm nhất cay độc nhất.
Miên Phong đã lâu rồi không chạm mặt với Quý Sĩ Khang, khi cô cố gắng muốn tiếp cận anh ta thì phản ứng của anh ta vẫn luôn khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn. Những lúc vui vẻ cùng anh ta, trải qua những thời khắc đặc biệt khiến cô khó mà quên được, cô vẫn luôn nghĩ tương lai sẽ như thế nào. Cứ như người ngủ trên lầu đến nửa đêm thì cởi giày da ném lên sàn, còn cô thì đang đợi chiếc thứ hai ném xuống tiếp. Chờ đến khi thật sự ném xuống rồi đương nhiên sẽ có cảm giác hết thảy đều có kết thúc, thế nhưng, cũng có hụt hẫng.
Loại hụt hẫng này lúc bắt đầu cũng không mấy rõ ràng, đến sau này thì lại càng ngày càng rõ hơn.
Phòng nghỉ của bọn họ nằm trên cùng một tầng, cách nhau không quá hai mươi mét. Mỗi khi đêm khuya buông xuống, nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền đến, tiếng vang của giày quân đội đạp lên sàn gỗ, cô vẫn tựa vào đầu giường, uống một ly rượu vang không thêm đá.
Cô đang ảo tưởng hình bóng của anh ta, nhớ về quá khứ đã qua, chậm rãi vói tay vào trong chăn, ý dâm tay của mình là tay của anh ta.
Cô cũng không có hy vọng xa với gì, cũng như với Cố Thành vậy, Cố Thành đã cho cô rất nhiều thứ, cô cũng không thể đòi hỏi quá nhiều. Quý Sĩ Khang cũng như vậy, anh ta cũng đã tặng cho cô một món quà rất lớn, món quà này là vật vô hình, cũng là một món tài sản khổng lồ. Là thứ mà cô thiếu.
Vận mệnh đã dạy cho cô từ sớm rằng hy vọng xa vời là lựa chọn ngu xuẩn.
Thế nhưng thứ cô có, hoặc sớm hoặc muộn, cũng sẽ có, vận mệnh cũng không phải thứ đáng ghét đến thế.
Tám giờ sáng hôm nay hai người rốt cuộc cũng chạm mặt nhau trước bàn ăn.
Từ năm ngoái cô đã không tự giác mà chờ đến đầu thu năm nay, sáng sớm cũng xem như mát mẻ, Quý Sĩ Khang vội vàng ngồi xuống dùng bữa sáng, hoàn toàn không hề nhìn đến cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong uống cà phê nóng, trong bụng lại không muốn ăn chút nào, anh ta muốn điều tra cô đến bao giờ đây?
Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, cô biết về sau mình sẽ không có nhiều cơ hội để nhìn thấy anh ta nữa.
Ánh mắt của cô vẫn luôn không tự giác mà đặt lên người anh ta, thế nên Quý Sĩ Khang lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn sang, nói: “Bữa sáng không hợp khẩu vị sao?”