Át chủ bài

Một hàng quan quân mặc quân trang màu xanh lục chiếm lĩnh cả sân ga, bọn họ dọn sạch cả khu đứng chờ, đám người lộn xộn mất trật tự đều bị gạt bỏ ra ngoài.
 
Quý Sĩ Khang bắt chéo hai chân, tựa lên băng ghế dài.
 
Vốn dĩ là anh ta đứng chờ, thế nhưng chuyến xe lửa cứ hoãn rồi lại hoãn, dưới lời đề nghị dông dài của Võ Chí Bình, anh ta liền ngồi xuống luôn.
 
Phó quan Trâu tìm người đến pha trà nóng, còn có một khay hạt dưa và kẹo, để đặt mấy thứ này còn đặc biệt làm thêm một cái bàn gỗ.
 
Trưởng quan Quý liếc mắt một cái rồi ra lệnh: “Vướng víu, mang đi.”
 
“Vậy trà thì sao?”
 
“Để trà lại.”
 
Thế là tên sai vặt vô cùng cẩn thận đặt khay trà lên khuỷu tay anh ta.
 
Đôi mắt Võ Chí Bình đầy trông mong nhìn hạt dưa trên khay trà, trong lòng muốn cầm một nắm tới cắn, có điều cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
 
Trưởng quan Quý hỏi bọn họ đã đợi bao lâu rồi, Võ Chí Bình vội vàng trả lời: “Từ chín giờ đến bây giờ cũng đã xấp xỉ một tiếng đồng hồ rồi.”
 
Quý Sĩ Khang ừ một tiếng, con ngươi mờ mịt, không có biểu cảm gì đặc biệt.
 
Người chạy đến tổng đài hỏi chuyện đùng đùng chạy nhanh trở lại, còn chưa thở đều đã vội hét lớn: “Báo cáo cục toạ, bên kia nói là khi xe lửa qua đường hầm thì gặp phải sự cố, vốn là có thể xử lý xong rất nhanh, nhưng sau đó lại không đủ nhiên liệu cung cấp cho nên dừng lại ở một trấn nhỏ cạnh đó.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Võ Chí Bình trừng mắt lớn như mắt trâu: “Nói nhảm cái gì vậy, cứ nói thẳng là chừng nào bà chủ mới đến Tô Bắc đi!”
 
Tiểu binh giậm chân, cánh tay bày ra tư thế quân nhân: “Nhanh thì chiều mai, chậm thì sáng mốt!”
 
Võ Chí Bình mắng nhiếc không ngừng, mắng công ty xe lửa đến máu chó đầy đầu.
 
Quý Sĩ Khang không khỏi nhíu mi liếc anh ta: “Hôm nay cậu bị gì vậy? Ăn phải thuốc nổ hả? Có cần tôi cho cậu cắn một ngụm không.”
 
Võ Chí Bình ho một tiếng, vô cùng chân chó mà thay mới nước trà rồi đặt vào tay trưởng quan, cười: “Cục toạ à hôm nay anh im lặng quá đó.”
 
Môi của Quý Sĩ Khang treo trên miệng ly, dáng vẻ như không muốn uống lắm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
 
Một người phụ nữ trang điểm kiểu Tây ăn mặc xinh đẹp cười tươi rói chạy tới, đẩy cảnh vệ ra, đứng thẳng trước mặt anh ta: “Anh họ, em nói anh tới rồi sao không báo cho em một tiếng? Cô đâu rồi, còn chưa tới sao?”
 
Quý Sĩ Khang vẫn nhíu mi.
 
Miêu Thiến Thiến dậm chân: “Anh có ý gì đây, gặp em thì thấy phiền đúng không?”
 
Quý Sĩ Khang gật đầu: “Phải.”
 
Nói xong thì đi liền, bước chân của anh ta là sải bước, Miêu Thiến Thiến phải chạy chậm mới đuổi kịp, cô ta đuổi đến vất vả vô cùng, phải lo cho mái tóc xoăn mới làm lại phải chú ý để không bị tốc váy, chờ khi cô ta đuổi đến nơi thì Quý Sĩ Khang đã ngồi lên xe Jeep quân dụng rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Cô ta muốn kéo cửa, Quý Sĩ Khang ở bên trong khóa cửa luôn, Miêu Thiến Thiến tức đến hét lớn: “Anh họ! Anh đừng có mà đắc ý, chờ cô tới rồi sẽ đích thân trị anh!”
 
Tiếng gào thét của cô Miêu theo gió bay đi, Quý Sĩ Khang lái xe đến cục bảo an, khi ôtô chạy qua cổng đồn cảnh sát, anh ta liếc mắt nhìn vào bên trong.
 
Trong văn phòng của cục bảo an, có người cầm biên bản đến báo cáo. Quý Sĩ Khang không muốn nghe người đó nói nên nhận lấy biên bản tự mình xem, nhưng cũng không tập trung được, thật lâu sau cũng chưa lật được một trang. Đến hôm sau, gọi điện thoại đến trấn nhỏ mà xe lửa tạm thời dừng lại kia, thông qua trạm trưởng tìm được nhà nghỉ bà chủ Quý ngủ lại, muốn gọi đến chỗ đó.
 
Điện thoại gọi qua, bà chủ Quý không nhận điện thoại mà để cho người hầu bên cạnh mình là Anh Đào nhận thay.
 
“Cậu chủ, bà chủ bà chủ đang nghỉ ngơi, không tiện để nghe điện thoại.”
 
Quý Sĩ Khang rất phản cảm với xưng hô này, nhưng anh ta cũng không sửa lại.
 
Anh Đào lại nói: “Bà chủ nói trấn nhỏ này có phong thuỷ tốt, khí hậu cũng tốt nên muốn ở thêm mấy ngày.”
 
Ba ngày sau, Võ Chí Bình hứng khởi xông vào văn phòng, thuận theo ý của trưởng quan, anh ta kề miệng đến bên tai Quý Sĩ Khang nói: “Tìm thấy rồi!”
 
Một hàng người bước ra từ cục bảo an, cách bởi lưới sắt, lại cách thêm một cánh cửa sổ thuỷ tinh lớn trong suốt, song song ngược hướng với Miên Phong bên đồn cảnh sát.
 
Miên Phong nhìn bọn họ, ánh nắng ngày thu cũng không gay gắt mà nhẹ nhàng lại mang theo cảm giác nhu hoà xuyên qua lưới sắt, để lại cái bóng hình lưới không ngừng lưu động trên người anh ta. Quân hàm của Quý Sĩ Khang chiết xạ ra ánh kim đẹp mắt, bước chân âm vang tiến về phía trước, dưới vành nón là một mảnh bóng mờ, khuôn mặt lạnh lùng không hợp lắm với thời tiết đẹp hôm nay.
 
Miên Phong cũng không dừng bước mà chỉ im lặng thả chậm lại, cũng không đối mặt với bên kia, cô quét mắt qua liền dùng dư quan quan sát, thẳng đến khi thân hình đối diện bước vào sảnh lớn cục bảo an.
 
Bức tường dày cản tầm nhìn, Miên Phong đưa biên bản công việc gần đây vào văn phòng Mao Ngọc Thuận, lúc này Lộ Thành Tâm với anh đang ghé sát vào nhau, hai người đang nói cười vui vẻ trên sofa tiếp khách cùng xem lịch tháng, hình như đang thảo luận về tiệc đầy tháng của con một thân thích nào đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Bọn họ gạt Miên Phong sang một bên, Lộ Thành Tâm liếc cô: “Chuyện gì đây, bộ không thấy trưởng phòng đang bận sao?”
 
Dục vọng muốn bẻ xương người ta lại nổi lên nữa rồi, Miên Phong mỉm cười nói: “Làm báo cáo công việc của tháng này.”
 
Lúc này trưởng phòng Mao mới ngẩng đầu lên, cười đến vết chân chim lộ ra một mảng lớn, một mặt dạy dỗ Lộ Thành Tâm, nói đây là đàn chị thì nên có thái độ đúng đắn với đàn chị, một mặt nhận lấy văn kiện trên tay Miên Phong rồi tiện tay đặt lên bàn trà: “Tôi tin tưởng cô, không cần xem nữa. Tôi hiểu rõ thái độ làm việc của cô mà.”
 
Nói đến đây hình như anh ta nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu cân nhắc hai giây rồi vỗ đầu một cái, chỉ vào túi giấy da trầu trên bàn làm việc, nói: “Đây là đồng hồ đeo tay của nhà họ Tống bị trộm mất, đắt lắm đó, cô đích thân mang qua đó rồi xin lỗi ông chủ Tống cho tốt vào, nói là mặc dù chúng ta làm việc hơi chậm chạp nhưng đến cuối cùng thì cũng bắt được người rồi, đồ cũng tìm về được rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui