Quý Sĩ Khang vươn tay về phía cô, ngũ quan lạnh lùng trở nên mềm mại như nước: “Tiểu Vi, anh cả dẫn em đi dạo có được không?”
Tiêu Vi tò mò nhìn tới nhìn lui, bĩu môi bẻ ngón tay mình, là bộ dạng muốn đi chơi mà lại không dám nhúc nhích.
Quý Sĩ Khang đứng dậy, thấy cô nhìn chòng chọc vào chỗ ngồi đằng sau mình thế là cầm lấy áo khoác ngoài của mình lên đưa đến trước mặt cô, Tiểu Vi sờ lên lớp lông sóc ngắn mỏng trên cổ áo rồi cười khúc khích, nụ cười xinh đẹp như hoa nở, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập ý cười nhỏ vụn thuần khiết.
Anh ta khoác áo lên cho cô, dịu dàng dắt lấy tay cô men theo con đường nhỏ đi về phía trước, giống như trong vô số lần tưởng tượng của anh ta, dắt theo em gái nhỏ của mình bình yên đi dạo trong buổi chiều đẹp trời.
Miên Phong thờ ơ đối với tình cảnh này, cô cho rằng mình đã thờ ơ, nhưng trong sự chết lặng lại dâng lên một nỗi hận. Trong nỗi hận lại xen lẫn sự lạnh nhạt. Một mớ cảm xúc hỗn loạn rối tung đang nhe răng múa vuốt trong lồng ngực của cô, thế mà cô lại chẳng thể hoàn toàn phân biệt rõ ràng được, rốt cuộc là vì sao đây?
Thế là cô bèn xoay người qua, đem hết cảm xúc không có chỗ nào để trút kia ra đổ hết lên người Cố Thành: “Cha nuôi, cha có ý gì đây?”
Cố Thành đang cầm khăn tay lau sạch thân dưới của mình, nghe thấy lời này thì khoé môi trái cong lên, kéo quần lên một cách lười nhác. Lại lấy điếu thuốc ra, thân thể ngửa ra sau, như có mắt sau đầu mà ngả lên giường lớn một cách chính xác, dùng hai tay trái phải nâng lấy đầu mình.
“Không vì cái gì cả.” Anh cười, dưới mí mắt mỏng, thờ ơ lạnh nhạt không dứt lời: “Cho em nhìn một chút mà thôi.”
Ngón tay hất nhẹ tàn thuốc: “Dù sao thì cũng đã bày ra trước mắt em rồi, tự em biết phân tích mà.”
Miên Phong vào trong phòng tìm nước rửa, ống nước nóng ở chỗ này đã không dùng nhiều năm rồi, chỗ góc tường lại có một bình nước ấm, khi Cố Thành đi vào thì cô đang ngồi xổm trên chậu nước mà tẩy rửa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Mặt Miên Phong liền nóng lên, dùng ánh mắt ý bảo cha nuôi ra ngoài đi. Cố Thành nhún vai, không thèm để ý, cong eo chống chân mà hôn lên miệng cô một cái, sau đó miệng cười không ngớt đứng bên cạnh cô kéo quần đi vệ sinh.
Loại người như anh làm cái gì cũng sẽ không khiến cho người ta có cảm giác hạ lưu.
Tự giải quyết xong cho mình trước, thấy Miên Phong vẫn ngồi xổm như con cóc ở bên kia, Cố Thành thong thả bước tới vỗ vỗ đầu Miên Phong, lại hôn lên trán cô, mỉm cười trầm thấp đi thẳng ra ngoài, anh vừa đi liền mất tăm mất tích. Miên Phong chỉnh đốn cho bản thân xong thì nơi này đã không còn ai nữa.
Những đoá tường vi trên tủ vẫn đang nở rộ, gió thu thổi vào, mành cửa sổ vụn hoa bay phất phới trên đầu của chúng.
Miên Phong nhìn một hồi rồi rũ mắt xuống, tiếp đó đi đến cửa hàng bách hoá.
Lộ Thành Tâm nhận lấy vớ, hỏi cô bao nhiêu tiền.
Thái độ của cô ta vô cùng khinh thường: “Ồ, nhìn cô chắc cũng không thiếu gì mấy đồng bạc lẻ này, vậy thì cảm ơn nha.”
Lộ Thành Tâm thay vớ trong phòng làm việc của cô luôn, thay xong rồi thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, đôi giày cao gót gõ cộp cộp cộp lên mặt sàn bê tông, sau người ập đến một trận gió, bả vai bỗng đập mạnh lên tường. Vóc dáng của cô ta thuộc loại trung bình trong phái nữ, cao cỡ một mét sáu, đi thêm giày cao gót thì vẫn ngang tầm nhìn với người phụ nữ đối diện.
Một tay Miên Phong ấn bả vai cô ta lên vách tường cạnh cửa, tim của Lộ Thành Tâm cũng sắp nhảy lọt ra ngoài: “Cô – ”
“Đừng căng thẳng.” Cô ghì chặt Lộ Thành Tâm ngay đó, nhướng mi, ghé vào tai cô ta mà nói: “Thật ra tôi không ngại xé vớ của cô thêm lần nữa đâu.”
Lộ Thành Tâm chạy trối chết, Miên Phong lắc lắc tay, nhìn cô ta uốn éo mông với eo như một con rắn thì cảm thấy rất thú vị.
Liêu Tấn Vân không biết từ cái góc xó xỉnh nào chui ra, trong tay cầm một túi giấy da trâu sẫm màu, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, dù trên mặt mang ý cười nhưng lại mở miệng nói: “Cô không nên chọc ghẹo cô ta nữa.”
Miên Phong vô tội xoè tay: “Tôi có làm gì đâu.”
Liêu Tấn Vân ừ một tiếng: “Bây giờ cô vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.”
Lúc Quý Sĩ Khang với Tiểu Vi chuẩn bị đến tiệm cơm dùng bữa, cha nuôi của Tiểu Vi đã đuổi đến.
Cha Chu mở một tiệm gạo, là một dân thường nhỏ nhoi không đáng kể, ông ta thấy con gái không có chuyện gì, Tiểu Vi ríu ra ríu rít gọi ông ta, cha Chu nhìn qua trưởng quan Quý, lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy lưng: “Đến, đến tiệm cơm rồi, tôi đến đón, đón con bé.”
Quý Sĩ Khang đứng trong cửa xoay tròn, đã ngồi xuống, cởi bao tay từng ngón từng ngón: “Ông thấy rồi đó, con bé rất tốt.”
Cha Chu hàm hàm hồ hồ, có lời cũng chẳng dám nói.
Quý Sĩ Khang để bao tay lên bàn trà, vừa muốn gọi người lên món, nhưng bữa ăn này đã định trước là không thành rồi. Võ Chí Bình sải bước chạy đến, cuối xuống nói bên tay anh ta, nói là bà chủ đã đến rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang trả Tiểu Vi lại cho cha nuôi của cô ấy: “Ngày khác lại mời hai người dùng bữa.”
Trên đường trở về dinh thự của nhà họ Lý, anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh đường phố bay ngược về sau bên ngoài cửa sổ, đột nhiên bảo tài xế dừng xe. Võ Chí Bình từ đằng sau chiếc xe kia chạy qua, Quý Sĩ Khang mặt không biểu cảm nhếch môi nói: “Cậu không cần theo tôi về đâu, đến cục cảnh sát đón Diệ Thuý Vi qua đây, đêm nay ở khách sạn không cần trở về.”
Võ Chí Bình đứng nghiêm, nói sẽ lập tức đi làm ngay.
Chân dài của Quý Sĩ Khang bước vào ngưỡng cửa, mặc dù có người làm lục tục chạy ra thu dọn hành lý, nhưng bầu không khí vẫn bị đè ép đến lặng ngắt như tờ.
Bà chủ Quý mặc một bộ xường xám đen nhung, trên chiếc cổ gầy mảnh đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai tròn nhỏ. Trên ngón tay bưng ly trà đeo một chiếc nhẫn ruby thật lớn, bà cúi đầu thổi vụn lá trà, có vẻ như không hài lòng lắm, lại đặt sang bên cạnh: “Anh Đào, đi lấy lá trà trong rương qua đây.”
Bữa tối cũng không phải đầu bếp trong dinh thự nhà họ Quý làm, bà chủ Quý dẫn theo một đám người, trong đó có hai đầu bếp theo bà phục vụ đã lâu.
Trên bàn ăn vừa dài vừa lớn bày ra những món ăn thanh đạm lại tinh tế.
Mẹ con hai người về cơ bản cũng không có giao lưu gì, mẹ Quý ăn mấy ngụm rồi bắt đầu uống thuốc.
Quý Sĩ Khang nhận lấy viên thuốc với chén nước trong tay Anh Đào, tự mình phục vụ cho mẹ: “Gần đây sức khoẻ của mẹ vẫn ổn chứ.”
Bà chủ Quý thờ ơ lạnh nhạt, dù trên mặt có lớp trang điểm hoàn mỹ vẫn không thể che giấu được vẻ bệnh trạng trắng bệch cùng yếu ớt của bà. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Không chết được đâu.”
Mẹ Quý nuốt viên thuốc xuống, lúc này mới ngước mắt lên nhìn đứa con trai duy nhất của mình: “Cánh của con sớm đã cứng cáp rồi, còn quản cái người đã muốn chôn cả nửa người vào trong đất như mẹ đây làm gì.”
Quý Sĩ Khang im lặng đỡ mẹ đứng dậy.
Hai người bước sang sảnh lớn, mẹ Quý ung dung ngồi vào chủ vị, nhìn con trai thật lâu, hỏi anh ta có biết bây giờ là tình hình gì không.
Nghe thấy anh ta nói hai chữ “đã biết” thì bỗng cầm ly trà đập mạnh xuống đất: “Con cũng biết sao? Con tưởng mẹ hồ đồ rồi sao? Bổn mệnh của nhà họ Quý nằm trong tay của con, bây giờ khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ như vậy mà con còn ở đây trêu mèo chọc chó!”
“Con thấy mình có xứng đáng với người cha đã khuất của mình không!”
Quý Sĩ Khang bị mẹ dạy dỗ nhưng vẻ mặt vẫn y chang lúc bước vào cửa: “Chuyện của quân đội con tự biết phải làm thế nào.”
Mẹ con hai người tan rã trong không vui.
Quý Sĩ Khang quay lại phòng sách đọc sách như thường lệ, cuốn sách dày cả trăm trang bày ra trước mặt, rất lâu sau vẫn chưa lật được trang nào.
Đèn trong phòng khác vẫn sáng thẳng đến nửa đêm rồi chợt tắt, anh ta bước vội ra ngoài, không bao lâu sau đã ngồi xe ra khỏi công quan.
Mẹ Quý nghe thấy tiếng xe ô tô ở bên ngoài, ngón tay đang lần chuỗi Phật châu bỗng dừng lại, cúi người ho ra một ngụm máu, khẽ nói một tiếng nghiệp chướng đầy giận dữ.